Thật may người nhà bị tổn thương nhưng không có ai gặp nguy hiểm tính mạng, nếu không nàng không biết mình có thể xúc động gây ra sự tình gì đâu. Đại bá và cha tuy thương nặng nhưng đều phạm phần mềm, không ảnh hưởng ngũ tạng, thực sự và vạn hạnh trong bất hạnh. Tuy cha luôn tỏ vẻ không sao, không muốn khiến cho nàng lo lắng, nhưng mỗi khi tự tay thay thuốc cho người, nàng vừa thương cha, vừa ảo tưởng tự tay đâm cho lũ trộm cướp kia mấy đao.
Đan châu nhanh chóng gửi thư tín trở lại, nàng quyết định vận dụng lực lượng của Thiên Sát Lâu ám sát những người trực tiếp đột nhập gây thương tích cho người nhà nàng. Đừng nói nàng ác độc, nàng không trực tiếp giết chết người nên cũng chẳng có cảm giác tội lỗi gì, nàng đã cách xa cái xã hội pháp quyền trong quá khứ kia quá lâu rồi, đối với nàng, chỉ khi những kẻ đó không còn trên đời này, người nhà nàng mới thực sự an toàn, huống chi bọn chúng cũng là những kẻ cùng hung cực ác, có tên nào mà trong tay không có vài chục mạng người.
Đó là trong bóng tối, còn ngoài sáng những đại thương hộ cấu kết cùng lũ trộm cướp kia vì bí mật kinh doanh của nàng, nàng cũng giao cho Phùng Hiên tìm các phương pháp ngầm chèn ép bọn chúng, nàng sao có thể tha cho bọn chúng dễ dàng như vậy được. Những việc này nàng cũng không nói với người thân, họ vẫn chỉ nghĩ bọn trộm vì tiền mà đến, nàng khôngmuốn họ vì vậy mà lo lắng, giờ nàng đã ở đây, nàng sẽ không để bất cứ ai, bất cứ điều gì tổn thương đến người thân của nàng.
Thiên Sát Lâu cũng làm việc sạch sẽ kín đáo, chẳng ai liên tưởng sự việc một băng nhóm trên giang hồ đột nhiên biến mất liên quan gì đến nhà nàng, chỉ nghĩ đảng phái thanh toán lẫn nhau mà thôi.
Nàng trở lại trấn Quảng Đức được ba ngày thì nhận được một bức thư từ Băng Châu, ấn sáp không có dấu hiệu đặc thù, nhưng nàng biết, đó là hắn. Giờ nàng mới nhớ nàng còn nợ người đó một câu trả lời. Vốn nàng còn phân vân, nhưng sự việc xảy ra với gia đình khiến nàng thêm quyết tâm rời xa hắn, chỉ một chút chuyện trên thương trường đã hại người nhà nàng như vậy, nếu còn xen lẫn chuyện tranh quyền đoạt vị, mà vị trí bị người tranh đoạt kia còn là ngôi cửu ngũ chí tôn người người thèm muốn, thì người nhà nàng liệu có phải bồi cả tính mạng đi vào không. Nàng không dám lơ là, sao có thể chỉ vì một mình nàng mà hại đến cả gia đình được.
Nàng đè nén lòng mình, viết thư trả lời lại cho hắn, nàng cố gắng nói rất uyển chuyển, mong hắn đừng nghĩ đến nàng nữa, bọn họ có quá nhiều cản trở để mà bắt đầu, nàng không nói rõ ràng lí do nhưng cũng đủ cho hắn biết nàng và hắn không thể ở bên nhau. Thư được gửi đi, mang theo luôn trái tim của nàng, không ai biết nàng cảm giác đau khổ như thế nào, khi phải cự tuyệt hắn, khi phải cố gắng quên hắn, nhưng nàng phải, thế giới của bọn họ cách nhau rất xa, như hai đường thẳng song song không bao giờ có giao điểm.
Băng châu lạnh giá, trái tim hắn theo đó cũng tràn ngập băng tuyết. Nàng cự tuyệt hắn, điều này sao lại xảy ra, hắn thấy được yêu thương nồng nản trong đôi mắt đẹp như ánh sao trời của nàng, quyến luyến, thẹn thùng, gương mặt mịn màng ửng hồng mỗi khi hắn nhìn nàng, mỗi khi ánh mắt họ chạm vào nhau, vậy thì vì sao?
Nàng luôn giả trang là cô gái nhỏ đáng yêu ngọt ngào, nhưng trực giác cho hắn biết, nàng không chỉ có một mặt như vậy, tâm tư nàng rất sâu, nàng cự tuyệt hắn, sẽ không phải chỉ vì một lí do đơn giản nào đó. Hắn cho người ở Nguyên châu mở ra điều tra toàn diện về nàng, hắn cần biết điều gì thúc đẩy nàng nói lời cự tuyệt. Trước đó, khi nàng ở trên xe ngựa hắn cảm tưởng đã sắp thuyết phục được nàng, nàng sẽ chấp nhận tình cảm của hắn, lời cầu yêu của hắn. Hắn sẽ không khinh thường bỏ qua dễ dàng như vậy, nàng sao có thể thoát khỏi hắn, hắn đã nói rồi, nàng, chỉ có thể là của hắn.
Nàng nhận được thư của hắn vào vài ngày sau đó, thư được mang đến từ bầu trời, một con chim ưng có bộ lông trắng tuyệt đẹp, tư thế oai hùng xà xuống từ trên bầu trời, một bên chân buộc chặt một ống kim loại có dấu hiệu đặc thù khắc trên đó. Là hắn, nàng không nghĩ nhiều, cũng không sợ hãi có thể bị chim ưng tấn công, lấy ống kim loại xuống, mở ra thư tín cất dấu bên trong. Nàng đọc thư, cũng không chú ý tới, chim ưng kia vẫn không bỏ đi, chỉ bay vút lên, đậu trên một ngọn cây bên ngoài của sổ phòng nàng.
Hắn thật bá đạo mà, hắn nói hắn không chấp nhận lời cự tuyệt của nàng, cũng mong nàng đừng vội vã từ chối, hắn có lẽ phải ở lại Băng châu vài tháng, mong nàng trong thời gian đó có thể thả lỏng, đừng nghĩ về chuyện cự tuyệt hắn nữa, chờ hắn trở về, bọn họ sẽ đối diện nói chuyện rõ ràng. Nét bút cứng cỏi của hắn như toát ra bá khí uy nghiêm không cho người khác cự tuyệt, nàng không biết nói gì, hắn cũng không coi lời từ chối của nàng ra gì, đành đồng ý.
Từ sau lần đó hai người bọn họ lại nghiễm nhiên thư từ qua lại, chim ưng trắng bệ vệ trở thành khách quen của bầu trời phía trên đại viện Hà gia, nhận trách nhiệm đưa thư. Hắn viết cho nàng rât nhiều, kể về mọi việc thú vị hàng ngày hắn trải qua ở Băng Châu, miêu tả những cảnh đẹp, phải nói là rất có khiếu văn chương. Nàng bị hắn tập cho thành thối quen, cũng dần dàn viết nhiều hơn, kể cho hắn nghe chút chuyện ở Nguyên Châu, nàng thích cảm giác thoải mái như vậy, họ như hai người bạn lâu ngày không gặp, viết thư trao đổi duy trì liên lạc. Chỉ có điều Khải Ca không chú ý tới, dần dần trong thư của nàng bắt đầu xen lẫn những câu hỏi thăm, ẩn dấu trong đó tình ý không dễ phát hiện.
Thế nhưng vị ở Băng châu kia là ai chứ, những dòng thư nàng gửi cho hắn có khi nào hắn không lôi ra đọc đi đọc lại, đã sớm phát hiện tâm tình nàng có thay đổi, đã có hơi chút chấp nhận hắn rồi đi. Tâm tính hắn vui vẻ hàng ngày xử lý quân vụ cũng nhanh chóng hơn, hạ cấp cũng được thả lỏng hơn, tất cả cao tầng quân đội từ trên xuống dưới đang đóng tại Băng châu tâm trạng đều vô cùng tốt, chút ít hỗn loạn do mật thám địch quốc gây ra tại đây đều được xử lý tốt đẹp. Biên giới tây bắc đã được quản lí đi vào quỹ đạo, dù hai ba ngày lại có một trận đánh nhỏ nhưng thương vong không đáng kể, chỉ cần có người được cử tới tiếp quản, hắn có thể hồi kinh được rồi. Xem ra phải nhanh chóng cho người của mình tại kinh thành dâng lên tấu chương đề cử mới được. Quyết định như vậy, lại ngồi xuống án nhanh chóng viết thư hồi âm về Nguyên Châu.
“Thanh Phong, lần này ngươi chịu khó một chút, mang nặng, ta muốn gửi cho nàng một món quà nha”.
“Gri...Gri...”.
Đó là trang sức dành riêng cho nữ quý tộc vùng tây bắc, một loại huân cầu bằng bạc chạm khắc tinh xảo, theo tập tục ở đây nếu nam tử tặng cho người mình yêu mà được nàng đeo lên, thì đó chính là đã chấp nhận nam tử kia, có thể chuẩn bị đính hôn được rồi. Thất điện hạ đắc ý nghĩ, nàng nhận, tức là chúng ta chuẩn bị đính hôn được rồi, không để ý tới việc chính mình đang bắt nạt người ta không hay biết gì về tập tục miền tây bắc này. Bạch ưng bay lên bầu trời, mang theo ngân cầu ẩn chứa lời hẹn ước trói buộc cả đời.
Nàng đang cho Tiểu Bạch đi tìm Tiểu Ngao trở về. Hai tháng trước, Tiểu Ngao xin nàng hai Kim Tinh Tinh quả, dẫn theo Đại Hoàng và Tiểu Tiểu tiến sâu vào Đăng Phong sơn, nó muốn tìm một nơi có linh khí sung túc, cho nương và đệ đệ phục dụng Kim Tinh quả, xem có thể thức tỉnh huyễn linh lực hay không. Có lẽ biến cố lần trước khiến nó phát hiện nó cũng không phải vô tình với thân nhân của mình, dù nó là một trí năng nhân tạo, những cũng đã được chuyển thế sinh ra từ bụng nương của nó, đó cũng là người nhà của nó, cần nó quan tâm, bảo vệ.
Nàng cũng có điều suy nghĩ, nàng có nên giúp người nhà của nàng thức tỉnh huyễn linh lực hay không, nàng vốn muốn thân nhân của mình có một cuộc sống bình an dư dả không lo nghĩ, nhưng nàng suy nghĩ quá đơn giản rồi. Một khi ta có được tiền tài địa vị mà không có thực lực bảo vệ chúng, thì đó sẽ là một bi kịch. Nhưng nếu biết được càng nhiều, đối với người nhà của nàng sẽ không còn những ngày tháng bình yên, có lẽ nàng cần suy xét cho kĩ, có nên bàn bạc với gia gia hay không, mà nếu bàn bạc với người, rất nhiều sự tình đều sẽ lộ ra ánh sáng, nàng liệu có bị lộ ra việc mình là người chuyển thế hay không? Đó là bí mật to lớn nhất cuộc đời này của nàng, dù có chết, cũng không thể để lộ ra được, nếu không sẽ là tai họa, không chỉ cho nàng, mà còn là thân nhân của nàng.
Mâu thuẫn đan xen trong lòng nàng chỉ bị đè xuống khi nhận được thư của Mặc Kì Túc, hắn nói, hắn sắp trở lại. Hắn trở lại? Bọn họ sẽ phải gặp mặt, dù không viết ra trong thư nhưng nàng biết đến lúc đó nàng cần cho hắn một đáp án, mà nếu đáp án này không vừa lòng hắn, hắn sẽ dây dưa nàng đến khi nào đồng ý thì thôi. Nàng có xúc động muốn chạy trốn, chạy trốn trước khi hắn trở lại tóm được nàng.