Sau khinàng hết bận rộn chọn người đưa tới kinh thành chủ trì việc trong nông trang, giám sát sửa chữa mặt tiền cửa hàng, đoàn người từ kinh thành cũng đã đến trấn Quảng Đức. Ông nuôi sai người báo tin cho nàng, gọi nàng tới ra mắt các đệ đệ.
Khi nàng mang theo Tiểu Ngao, Tiểu Bạch tới Lâm gia đại trạch, ông nuôi đang khảo công khoá của các tiểu đệ đệ. Đây lànhà cũ của nghĩa tổ mẫu Lâm Vân Hương, vì nhớ thương thể tử nên ông nuôi không đổi tên đại trạch này. Nàng không lên tiếng, chờ kiểm tra kết thúc mới đi tới, làm lễ ra mắt cùng các đệ đệ. Mấy đứa trẻ được dạy dỗ rất tốt, mặc dù ánh mắt đang toả sáng nhìn chằm chằm Tiểu Ngao sau lưng nàng, nhưng cũng quy củ lần lượt tiến lên thi lễ.
“Ca Nhi, ngươi gặp các đệ đệ cũng nên có quà gặp mặt chứ, phải không?”.
“Ông nuôi, cháu gái chắc chắn là sẽ có quà cho các đệ đệ, nhưng xem ta đãng trí này, đã quên không để phần lại “Đan tửu” cho người rồi, tháng này người uống tạm rượu của Ngọc Lương tửu phường ở phố Lục Phương thành Tây nha”.
Người lại dám nhắc khéo ta, cho người nghẹn khuất. Hừ. Nàng không thèm để ý ánh mắt đau khổ “biết thế chẳng làm” của ông nuôi, khuôn mặt tươi cười quay sang 4 vị đệ đệ đang ngơ ngác nhìn tổ phụ bị mất mặt bên kia. Bọn họ đều biết từ sau khi vị nghĩa tỷ này gửi tặng rượu tới kinh thành, cha bọn họ đều không thèm nhìn tới loại rượu khác, huống chi tổ phụ vốn nổi tiếng yêu thích rượu ngon nhà mình.
“Tỷ cũng không biết các đệ thích gì, vật quý thì tỷ tỷ ta cũng không lấy ra được, ở đây có 4 phần hương liệu mới nghiên cứu chế tạo gần đây của Phiêu Hương Các giành cho nam giới, còn chưa đưa ra thị trường đâu, mỗi người một phần dùng thử xem, rồi cho ta ý kiến nhé. Còn có thẻ khách quý của Hương Cư và Đạm Hương Lâu các đệ cũng cầm lấy, sắp tới tỷ tỷ mở ra chi nhánh ở kinh thành thì tới đó thử xem, cũng không thể để chưởng quầy chặt chém người nhà mình được”.
Nàng cười hì hì đưa quà gặp mặt cho các đệ đệ, lại tới ngồi xuống ghế trúc bên cạnh ông nuôi, hỏi thăm.
“Các đệ được ở đây bao lâu, muốn thăm thú cho nào cứ nói với tỷ, tỷ đưa các đệ đi”.
“Tây tịch tiên sinh của bọn đệ có việc quan trọng phải rời kinh 2 tháng, trong khoảng thời gian này bọn đệ có thể được nghỉ ngơi”.
Triệu Thiên- đệ đệ lớn nhất là trưởng tử của nghĩa phụ trả lời nàng, ba đứa trẻ con lại cũng theo sau gật đầu phụ hoạ, lại cùng nhau mom men lại gần ngắm nghía Tiểu Ngao lúc này đang nằm dưới bên chân nàng.
“Đây là Tiểu Ngao, là bằng hữu rất quan trọng của tỷ, các đệ có muốn làm bằng hữu với nó không”.
Nàng mỉm cười, giới thiệu cho lũ trẻ bạn đồng hành thân thiết nhất của nàng. Dạo gần đây Tiểu Ngao rất buồn chán, nó không có việc gì làm, không như trước kia còn thường xuyên được lên núi đi săn a. Coi như giới thiệu bạn mới cho Tiểu Ngao, thêm người chơi đùa với nó.
“Đệ có thể sờ sờ Tiểu Ngao không”.
“Có thể, nhưng đệ phải hỏi xem nó có đồng ý hay không a, nếu nó đáp lại đệ, không tránh khỏi đệ, vậy chứng tỏ nó đồng ý thán thiết với đệ rồi đó”.
Nàng mỉm cười với đệ đệ nhỏ nhất Triệu Tuyên, là tiểu nhi tử duy nhất của nhị thúc. Được sự đồng ý của nàng, hai huynh đệ sinh đôi còn lại Triệu Văn – Triệu Vũ cũng sáp tới, ngồi xuống cũng Tiểu Ngao giao lưu tình cảm.
Bữa tối nàng sai người đặt một bàn tiệc ở Hương Cư, đưa tới tận nhà. Trước khi nàng trở về cũng dặn bọn họ nghỉ ngơi cho tốt.
Hôm sau nàng dùng điểm tâm xong rồi đi tới Lâm trạch. Thấy ông nuôi đang ngồi đươi mái hiên nhàn nhã thưởng trà, trước sân là 4 bóng dáng xếp hàng từ lớn đến bé đang cong gối nghiêm túc đứng tấn. Gật nhẹ đầu với bọn trẻ xem như chào hỏi, nàng ngồi xuống bên cạnh ông nuôi.
“Nghĩa phụ cũng cho bọn trẻ học võ ạ”.
“Tiên sinh của chúng văn võ song toàn, tuy có tài nhưng tính tình quá cứng, không thích hợp quan trường. Liền ở nhà ta dạy dỗ mấy đứa trẻ. Hắn rời đi hai tháng, nhiệm vụ dạy dỗ giao lại cho con”.
“Cho con”.Nàng ngạc nhiên, hỏi lại.
“Sao lại là con dạy, con cũng vẫn còn là một đứa trẻ đó”.
“Ngươi đi hỏi khắp Nguyên Châu này, xem ai nói người là một đứa trẻ, ta sẽ là người đầu tiên khinh bỉ hắn”.
Ông nuôi bĩu môi, cho nàng một ánh mắt xem thường.
“Nhưng con đọc sách không nhiều, ngoài việc biết kinh thương ra, cũng không hiểu thêm cái gì. Con lấy cái gì dạy các đệ đệ chứ”.
“Học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Đều nói “lấy dân làm gốc”, nhưng không hiểu người dân sinh sống như ghế nào, không đói khổ của dân, lại dựa vào cái gì giúp dân, làm giàu đất nước. Ngươi đưa chúng đi theo, cho chúng nghe nhiều một chút, nhìn nhiều một chút, đối tương lai chúng nhập sĩ luôn có lợi. Chỉ đọc sách thôi không đủ, ngươi cho chúng trải nghiệm một chút, cũng coi như thả lỏng, chẳng mấy khi có cơ hội ra khỏi kinh thành”.
“Vậy thì được, mấy ngày tới cho các đệ ấy theo con đi các nông trang trong huyện xem xét chút, trải nghiệm cuộc sống một chút”.
Mấy ngày sau đó, nàng đổi một thân nam trang mang theo 5 cái đuôi nhỏ tới thăm từng nông trang của mình, thêm một đứa chính là Tiểu Tùng Quân đã được 7 tuổi, cùng nhau đi theo giao lưu trao đổi với những người bạn mới đến từ kinh thành.
Vì nàng đã nói cho cả nhà biết mình của thôn trang và sản nghiệp riêng, nên sau này khi nàng một thân nam trang ra ngoài cũng không cần lén lén lút lút như trước nữa. Nghe nói ở kinh thành các quý nữ cũng thường xuyên lén mặc nam trang đi dạo phố, nên 4 đứa trẻ còn lại cũng không tỏ ra ngạc nhiên. Đi theo nàng, chúng biết thế nào là công việc đồng áng, biết người nông dân vất vả như thế nào, biết họ ăn gì, làm gì, nàng cũng kể cho chúng nghe, không phải nông dân vùng nào cũng sống sung túc như ở nông trang của nàng. Rất nhiều nơi đều còn đói khổ, nghèo nàn; đó là còn chưa kể tới những nơi gặp phải thiên tai hạn hán lũ lụt, hay là quan lại tham ô, bóc lột dân chúng.
Dạy dỗ rồi thì cũng phải cho lũ trẻ vui chơi, nghỉ ngơi một chút, nàng đưa chúng tới Hương Cư dùng cơm, lại đi Đạm Hương Lâu uống trà ăn điểm tâm. Chính là loại trà siro trái cây thiếu niên nhi đồng ưa thích. Nhờ nó mà Đạm Hương Cư của nàng khai thác được thêm một nhóm khách hàng mới mà các trà lâu khác chưa từng có. Càng khiến trà lâu của nàng làm ăn phát đạt và nổi bật hơn. Tuy sau đó cũng bị sao chép không ít, nhưng trà lâu của nàng lúc này đã thành thương hiệu rồi, hương vị cũng nhỉnh hơn chút, khách nhân có tiền vẫn ưu ái hơn.
Một lần vô tình Tiểu Tùng Quân khoe với những đứa trẻ còn lại việc nàng từng kiếm tiền bằng việc đi săn, kết quả bọn chúng háo hức muốn thể nghiệm cảm giác đi săn và hưởng dụng con mồi ngay tại chỗ một lần. Nàng cũng đồng ý, chọn một ngày đẹp trời, chuẩn bị đồ đạc, đồ ăn, gia vị, mang theo lũ nhóc cùng 3 vị hộ vệ tiến về Đăng Phong sơn gần Hà gia thôn. Đã lâu không trở lại, tiện đường thay gia gia gửi chút quà biếu các vị trưởng bối trong tộc.
Thực sự thì đi săn với nàng không thể nói là có niềm vui thú đi săn được. Vì nhân thủ chính là Tiểu Ngao chỉ cần chạy theo hướng dẫn của Tiểu Bạch, cái con chuột có cái mũi còn thính hơn cả chó, là có thể tìm được con mồi rồi. Khi nàng tìm được một vị trí đẹp ở bên hồ cạnh một thác nước lớn, liền sai bọn trẻ tự mình động thủ đi tìm củi, cành cây khô và đá kê để nhóm lò. Dùng 3 hòn đá bằng phẳng xếp thành 1 cái bếp đơn giản, lấy ra hai cái nồi, một nấu nước để làm lông gà, một nấu nước canh.
Tiểu Ngao đi đi lại lại 3 lượt, săn được 2 con nai, 3 con gà rừng. Tiểu Bạch còn dùng cái móng vuốt nhỏ của nó buộc 3 con gà rừng lại với nhau để Tiểu Ngao dễ ngậm về. Nàng thì không có gì ngạc nhiên với con chuột tinh ranh này nữa, nhưng mấy đứa trẻ thì cực kỳ hưng phấn ngồi chồm hỗm xung quanh tảng đá nó ngồi gặm hạch đào mà ngắm nghía.
Nai thì nhờ hộ vệ lột da giúp, sau đó dùng cành cây xiên qua gác lên đống lửa nướng, vừa quay vừa phết nước sốt thịt nướng đặc chế nàng mang theo. Gà dùng nước nóng vặt lông, 2 con phết mật ong nướng, một con hầm canh nấm thập cẩm.
Nhiệm vụ quét nước sốt và mật ong lên con mồi được giao cho 5 đứa nhóc, hộ vệ đứng bên cạnh canh chừng. Nàng ngồi bên cạnh, chỉ dẫn cho chúng quét cho đều, quay con mồi đều tay, củi và than thỉnh thoảng phải dàn đều ra.
Khi bọn nhỏ có vẻ thuần thục, nàng mang Tiểu Ngao và Tiểu Bạch rửa sạch vài loại trái cây nàng mang theo. Bỗng nhiên Tiểu Bạch kêu lên liên tục, chóp mũi nhỏ hít hít, sau đó lao nhanh đi, nhảy tới vách đá gần thác nước, lướt qua từng mỏm đá rồi chui vào thác nước. Sao nàng cứ thấy như là Tôn Ngộ Không phát hiện Thuỷ Liêm động thế nhỉ. Có lẽ nó đã phát hiện ra cái gì đó. Nàng đang phân vân có nên chịu ướt đi theo tìm nó không thì Tiểu Bạch đã quay lại.
Trên tay nó đang nắm một chùm quả vàng óng ánh, hương thơm lưu chuyển. Tay kia nắm một cái gì đó như một cái hạt hình trứng màu nâu đỏ, phần thuôn dài có một cuống sẹo.
“Đây là cái gì vậy, Tiểu Bạch”.
Nhìn quả kia là biết không phải phàm vật, nhưng không biết công dụng thì nàng cũng chẳng dám sử dụng. Tiểu Bạch chi chi chít chít khoa tay múa chân một hồi, nhưng nhìn chủ nhân và đồng bọn vẫn ngơ ngác không hiểu. Nó liền quẫn. Đến bao giờ nó mới có thể nói được đây. Bực bội dựt đứt một túm lông mao trên đầu. Nó đầu đến trợn mắt.
“Chủ nhân, người thử dùng giám định của hệ thống xem nó là gì . Ta ngửi được thấy mùi của thiên tài địa bảo a”.
“Ừ ha, Tiểu Ngao, ngươi thật thông minh”.
“Tất nhiên, nhiệm vụ của ta chính là giúp đỡ chủ nhân cơ mà”.
Con chuột béo bên cạnh thấy một chó bên cạnh đang trao đổi với nhau, vừa buồn bực vừa ao ước. Khi nào nó có thể nói đc nhỉ. Trong kho vật cưng của mình đang buồn bực, Khải Ca đã mở hệ thống giám định.
Kim Minh quả: Linh vật hoàng cấp. Sinh trưởng cần 100 năm, ra quả 10 năm mới chín, sau khi chín 9 ngày không được hái đi sẽ héo rút thành năng lượng tích tụ cho lần ra quả 100 năm tiếp theo. Nếu được hái đi toàn thân sẽ héo rũ, để lại một hạt mầm cho vòng đời sinh trưởng mới. Mỗi lần ra hoa chỉ kết 1 chùm 9 quả. Quả có công dụng tăng cường thể chất, kích phát thức tỉnh năng lượng, chỉ có phàm nhân và dị thú chưa thức tỉnh có thể phục dụng. Mỗi người dùng 1 quả duy nhất.
Kỹ năng giám định đóng băng, mở ra sau 23:58:23.
Là đồ tốt nha. Không nghĩ nhiều, nàng liền chia cho 2 thú mỗi đứa 1 quả rồi tự mình nuốt vào một quả. Thật may không có phản ứng gì bất thường như trong tiểu thuyết tiên hiệp, như kiểu toàn thân đau đớn gần chết, hay là toàn thân loại thải ra chất độc cặn bã đen xì gì đó.
Chờ một lúc thấy cơ thể vẫn không có gì xảy ra, nàng đành mở hệ thống, nhìn xem bảng thuộc tính nhân vật có gì mới. Ồ. Trong bảng thuộc tính của nàng tăng thêm một dòng. Dị năng hệ năng lượng: phong. Nhìn đến của Tiểu Ngao cũng giống nàng, nhưng năng lượng là hoả.
Nàng nhìn sang Tiểu Bạch, dù biết không hiểu nó nói gì gì nhưng vẫn không nhịn được tò mò.
“Ngươi thức tỉnh được sức mạnh gì vậy?”.
“Chi chi chi....chít chít...”.
Nó thấy nàng không hiểu liền sốt ruột, bỗng dưng hai mắt toả sáng, nhảy lên tay nàng, sờ vào Kim Minh quả, liền thấy chúng biến mất.
“Không phải trước kia ngươi cũng cất giấu đồ ăn như vậy hay sao, này thì có gì khác chứ”.
“Chi chi....,”.
Tiểu Bạch nhảy xuống chạy tới một hòn đá to gấp 3 lần nó, sau một cái chạm cũng biến mất.
“Ồ. Tiểu Bạch. Ý là bây giờ mày có thể giấu được rất nhiều thứ to lớn hả. Cứ như mở ra không gian ý nhỉ”.
Tiểu Bạch hai mắt toả sáng, gật gù liền tục, ra vẻ nàng đoán đúng rồi.
Dù nàng rất muốn nghiên cứu kỹ hơn khônggian của Tiểu Bạch, nhưng nàng đã nghe thấy tiếng gọi của của lũ trẻ. Có lẽ để nghiên cứu sau vậy, bây giờ nàng cần quay trở lại.
Thức ăn do chính tay mình nương bao giờ ăn cũng mỹ vị hơn cả. Bọn trẻ ăn đến no căng cái bụng tròn nhỏ, kể cả Triệu Thiên luôn cố tỏ ra chững chạc cũng không thể không ngồi bệt ra thảm cỏ, duỗi hai chân, tay xoa xoa bụng nhỏ. Nàng vẫn còn nhớ mong không gian và hai năng lượng thức tỉnh phong – hoả của mình và Tiểu Ngao, cho lũ trẻ nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi quyết định quay trở về. Bọn trẻ được đi vào rừng rậm, trải qua điều mới lạ, lúc này cũng thoả mãn quay về.