Khải Hoàn Ca

Quyển 1 - Chương 8



Mùa đông nhanh chóng trôi qua, Ngày Tết đến gần, đối với linh hồn đã trưởng thành nhưng đang dần thụt lùi đi như Tiểu Khải Ca cũng không có gì mới lạ lắm. Năm nay cả nhà đã xác định mục tiêu từ trước, nên chỉ mua sắm đủ đồ đạc làm một cái Tết nhẹ nhàng, đến quần áo mới cũng không có. Nhưng Tiểu Khải Ca lại rất vui, nàng sắp được hoàn thành nhiệm vụ địa chủ sơ cấp cấp 1 rồi nha.
Sau năm mới 10 ngày, gia gia họp đại gia đình sau khi ăn cơm xong.

“Nửa năm trước cha đã bàn việc với cả gia đình, bây giờ cha bỏ tiền tích cóp bao lâu nay và tiền kiếm được nửa năm nay ra, các con góp được bao nhiêu thì góp, chúng ta mua đất ruộng trước để trồng lương thực nuôi cả nhà, sau để lại cho con cháu, bà về phòng lấy tiền ra đây, chỉ để lại phần tiền chi dùng cho 2 tháng tới.”.

“Cha, chúng con cả thảy có 20 lượng bạc, còn phải chi tiêu cho Ân nhi học tập, nếu không sẽ có nhiều hơn một chút, qua tháng con được nâng lên thợ rèn chính, tiền công sẽ cao hơn”.

Đại bá đặt 2 nén bạc 10 lượng trên bàn trà cạnh chỗ gia gia ngồi. Tiếp theo, cha Khải Ca cũng bước lên đặt ngân lượng cất trong người lên bàn.

“Cha, tiền công học đồ của con không bằng đại ca, nhưng được cha mẹ nuôi ăn ở, đây là tất cả tiền công của con nửa năm qua”.

Trên bàn lại có thêm 18 lượng nữa. Đúng lúc này nãi nãi đi ra, đặt lên bàn 40 lượng.

“Vậy là cả nhà chúng ta ăn kham uống khổ nửa năm trời, cũng gom được 78 lượng, ta đã hỏi qua người trên trấn trên, ruộng nước trung phẩm muốn 6 lượng bạc một mẫu...”

“Gia gia...gia gia, còn có con a...con đã nói sẽ kiếm tiền cho gia gia mua ruộng mà”.

Tiểu Khải Ca tụt xuống từ trên đùi ca ca, chạy vào phòng nhỏ của mình, khệ nệ ôm một cái bình đất từ dưới gầm giường ra. May mà nàng có tinh thể làm tăng thể chất, nếu khống đúng là không bê nổi bình đất đầy tiền đồng này.
Cha nàng thấy con gái ôm nặng tiến lên giúp ôm bình đất đặt lên bàn. Mở nắp đậy ra, không thể tin nổi ngay sang nhìn lại tiểu nữ nhi.

“Con lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy..”.

Tiểu Khải Ca cười híp mắt, lại nháy nháy trợn to mắt vô tội nhìn cha mình.

“Con kiếm tiền giúp gia gia mua ruộng nha”.

Cha nàng tiện tay lật úp, dốc đống tiền đồng trong bình lên bàn, tiếng đồng xu rơi lẻng xẻng không dứt.

“Này...này...tôn nữ, nói cho gia gia biết, con kiếm được ở đâu vậy”.

Nàng cười vui vẻ, chưa bao giờ thấy gia gia thấy thố như hôm nay.

“Chính là nhờ Tiểu Ngao của con a...không phải lần trước còn khoe với nãi nãi là Tiểu Ngao có thể săn gà rừng ư...Chính là bán gà rừng kiếm tiền đó”.

“Vậy...vậy con bán cho ai”.

Đại bá cũng lo lắng hỏi, chỉ sợ cháu gái nhà mình bị người lừa gạt.

“Con nhờ La đại thúc bán giúp con, thúc ấy chuyên thu lâm sản lên trấn trên bán mà”.

“Sao con không nói với ai trong nhà hết vậy, lỡ con gặp nguy hiểm gì thì sao hả”.

“Tại vì nửa năm qua ai cũng bận rộn mà...với lại con chỉ ở bên ngoài bìa rừng chờ
Tiểu Ngao bắt gà về để con trói lại thôi, không nguy hiểm chút nào”.

Nàng cố tỏ ra đáng thương, thề thốt rằng nàng không hề đi vào trong rừng bao giờ cả.

Sau khi bình tĩnh lại từ choáng váng Tiểu Khải Ca gây ra, nãi nãi cùng đại bá mẫu và nương nàng xắn tay áo lên ngồi đếm tiền đồng, để tiểu đệ đệ cho cha nàng ôm. Gia gia vẫy vẫy nàng lại gần ôm nào ngồi lên đùi ông, dặn dò nàng lần sau làm gì cũng muốn cùng người lớn nói một tiếng, đừng để cả nhà lo lắng. Lại khen nàng thông minh, nàng vui sướng híp mắt hưởng thụ ánh mắt hâm mộ và yêu thương của đại ca nhìn mình, lại nháy nháy mắt với hắn.

Nãi nãi đếm tiền xong, được 11 xâu tiền cùng hơn 300 tiền đồng.Một xâu là 1000 đồng, tương đương với một lượng bạc. Nàng cũng bất ngờ, không ngờ nàng kiếm được nhiều như vậy. Chắc tại một tháng cuối cùng nàng cùng Tiểu Ngao đi săn nhiều hơn, La đại thúc nói sắp mua đông sẽ bán chạy nên cho cái giá tốt hơn nhiều. Trong lòng mọi người trong gia đình, tiếng nói của Tiểu Khải Ca từ đây có trọng lượng hơn nhiều.

“Vậy là bù thêm chút nữa chúng ta đã có 90 lượng rồi.Ta nghĩ muốn mua ruộng trên trấn Quảng Đức, thứ nhất ruộng ở đó sản lượng cao hơn, giữ giá hơn, thứ hai là cả hai con đều làm công trên đó, sau này Tiểu Ân Nhi cũng muốn đi học, nếu sau này có điều kiện chúng ta chuyển nhà lên trấn trên ở, các con có ý kiến gì không”.

“ Không có, tất cả nghe cha”.

Đại bá cùng cha nàng đồng thanh. Gia gia gật đầu quyết định, nói đại bá mai lên trấn trên đi làm tìm người môi giới tìm ruộng giúp. Sau đó mọi người giải tán đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.