Mấy hôm sau lần gặp gỡ ở Đạm Hương Lâu, Mặc Kì Túc sai người đưa lễ vật tới Triệu phủ cho nàng, nói là đưa quà gặp mặt. Một hộp gỗ đàn hương tinh xảo, bên trong là một chiếc vòng tay, giống hệt chiếc vòng bằng huyết ngọc mà trước kia Hoắc Mặc từng tặng cho nàng. Bên cạnh còn có một phong thư nhỏ, hỏi thăm sức khỏe gia đình nàng ở Nguyên Châu, hỏi thăm đệ đệ của nàng. Khi hắn còn ở nhà nàng đệ đệ còn nhỏ xíu, không ngờ hắn cũng nhớ tới. Sau đó nói chút chuyện lặt vặt, hỏi thăm vài tiểu bằng hữu trong thôn hay đến nhà gọi nàng đi chơi. Hắn đã viết thư, liệu nàng có cần viết hồi âm lại cho hắn không nhỉ? Nhưng nam nữ trao đổi thư liệu có bình thường không? Nhưng nếu không trả lời thì rất không lịch sự, huống chi hắn còn tặng lễ vật cho nàng.
Sau một hồi phân vân, nàng vẫn quyết định viết hồi âm, trả lời các câu hỏi trong thư của hắn, theo lễ phép hỏi thăm hắn một chút. Viết xong nàng mới nhớ tới không biết nhờ ai đưa thư đây? Thôi vậy, coi như xong, lần sau có gặp lại thì cảm ơn hắn là được. Không ngờ hôm sau thái giám hôm trước đưa lễ vật tới cho nàng lại đến bái kiến, Hăn ấp úng, bóng gió hỏi nàng có hồi âm cho chủ tử hắn không, hắn có thể tiện đường đưa giúp. Có kiểu tới tận phủ người ta tiện đường đưa thư giúp như vậy hả, nàng hơi nghi ngờ, âm thầm trơn mắt ở trong lòng, nhưng nghĩ trong thư cũng chỉ là hỏi thăm xã giao, và lại người này đúng là thái giám cận thân bên người Mặc Kì Túc, liền đưa thư cho hắn cầm trở về. Lúc này hắn còn bỏ thêm một câu, lần sau tiểu thư gửi thư cho thất điện hạ chỉ cần đưa đến cho chưởng quầy Thất Bảo Trai là được.
Nàng cũng không định lại gửi thư cho Mặc Kì Túc nữa mà? Nghi hoặc nhưng nàng cũng không hỏi lại, gật nhẹ đầu rồi cho hắn trở về. Ngay sau đó Lý Dật Phong lại đưa tin báo hắn đã vào kinh, nàng liền vứt chuyện này ra sau đầu. Nàng tới Bát Phương lâu, tửu lâu này thực chất là cứ điểm của Thiên Sát lâu tại kinh thành. Tiểu nhị đưa nàng trực tiếp tới nhã gian của Lý Dật Phong, nàng vừa bước vào thấy hắn đang vui vẻ phẩm trà, đầu còn ngó ra cửa sổ ngắm cảnh, không có chút xíu nào phong phạm của Thiên Sát lâu thiếu lâu chủ nổi danh giang hồ nữa.
“Chủ nhân, người tới rồi, mời dùng trà”. Lý Dật Phong rót thêm một ly trà, đẩy tới trước mặt Khải Ca. Nàng nhấp một ngụm nhỏ, sau đó bắt đầu hỏi chuyện hắn.
“Chuyện ta giao phó làm tới đâu rồi?”. “Đều đã làm tốt, chúng ta tìm được hai mươi đứa nhỏ mồ côi, căn cốt đều rất tốt, đã đưa tới phụ cận kinh thành, vật phẩm bên Lạc Hà Cốc cũng đã giao hẹn, chúng ta đưa đồ tới rồi lấy hàng, thuộc hạ sẽ đích thân đi”.
“Ừ, ngươi để lại một người có võ công, ta muốn người này dạy võ cho hai mươi đứa trẻ kia”. “Vâng, không biết chủ nhân còn dặn dò gì không?”. “Không có, đây là Kim Tinh quả, tác dụng của nó là tăng cường thể chất, kích phát huyễn linh lực trong cơ thể, có ba quả, ngươi cầm một quả để trao đổi, còn lại, cha con hai ngươi liền dùng đi”.
“Cái này? Quá quý giá, thuộc hạ...”. Lý Dật Phong còn đang ngỡ ngàng, không biết có nên thu nhận vật quý giá như vậy hay không thì Khải Ca liền khoát tay.
“Vật này không là gì, cầm lấy đi. Tuy nhiên cha ngươi dù sao cũng đã có tuổi, chưa chắc đã kích phát được huyễn lực, nhưng cũng có thể cường thân kiện thể”. “Đa tạ chủ nhân ban thưởng”.
Sau đó liền để người của Lý Dật Phong kín đáo đưa người tới thôn trang thuộc sở hữu của nàng tại ngoại ô kinh thành. Trước đó đã đưa thư cho Quảng thúc, thúc ấy sẽ đưa người nhà cùng tới, từ sau ở lại kinh thành lo toàn bộ công việc trong kinh giúp nàng. Nàng cần người ở thôn trang quan sát 20 đứa trẻ này, dù căn cốt tốt những cũng phải xem phẩm tính, đức hạnh như thế nào, trước đó, chúng chỉ biết mình được mua về thôn trang làm việc, chỉ như vậy thôi.
Bảy ngày sau Quảng thúc vào kinh, nàng sắp xếp cho họ ở tại một tiểu viện thuộc sở hữu của nàng ở cách cổng sau Triệu phủ không xa. Mới vài tháng không gặp nhưng Dương Bình và Dương An trông lớn hắn. Có lẽ hai người họ bắt đầu dậy thì rồi, dáng người đều cao dỏng lên. Nhất là Dương Bình, vì gần đây đi theo cha học tập công việc trông mất hẳn nết ngây ngô, bắt đầu có dáng dấp thiếu niên tháo vát được việc. “Gần đây Dương Bình và Dương An đang làm gì?”. “Dạ, là theo lão nô quản lí thôn trang và cửa tiệm tại Nguyên Châu”. “Ừ, nhà các ngươi theo ta được bao lâu rồi?”. “Thư tiểu thư, hơn bảy năm rồi ạ”. “Nhanh thật, đã bảy năm rồi, hồi đó ta còn nhỏ xíu nhỉ?”. “Khi đó tiểu thư rất thông minh lanh lợi”. Như nhớ lại hồi ức cũ, Dương Quảng hơi thất thần, là tiểu thư đã cứu cả nhà bọn họ, khi đó tiểu thư chỉ cao đến ngang đùi hắn, nhưng nàng ngồi trên ghế cao, ung dung nhìn xuống, nhưng ánh mắt không hề cao ngạo hay khinh bỉ, chỉ có đôi mắt trong suốt, sáng ngời nhìn bọn hắn. Nếu không có tiểu thư bây giờ họ không biết còn đang ở phương nào, cả nhà có được đoàn tụ bên nhau như hiện giờ không nữa. Cảm khái trong lòng một chút, ông nhớ tới, lấy trong ngực ra một xấp thư dày đưa cho tiểu thư nhà mình.
“Đây là thư lão thái gia viết cho tiểu thư, còn có của Triệu lão thái gia, nhị thiếu gia và La công tử”. “Ừ, ta có chuyện này, ta dự định bồi dưỡng một nhóm thủ hạ thân cận cao thủ, đều là từ những đứa trẻ mồ côi, tuy nhiên nhóm hộ vệ này sẽ có những bí mật lớn mà người ngoài không nên biết, ta chỉ muốn hỏi, nhi tử của ngươi có muốn gia nhập đội cận vệ này không?”. Nàng cũng không muốn ép, cả nhà Dương Quảng theo này đã lâu, hai nhi tử của hắn, nàng sẽ để họ làm công việc họ thích. Cả hai người trẻ tuổi đều ngẩn người, nhưng sau đó nhanh chóng quỳ xuống đồng thanh. “Tiểu nhân nguyện ý”. “Vậy được rồi, tới lúc đó ta sẽ cho người gọi các ngươi theo, nhưng phải biết giữ bí mật với người ngoài, còn phải cố gắng chăm chỉ nữa, nếu không sẽ bị những người khác bỏ xa đó”. “Tuân lệnh”. Được chủ nhân chú ý tới và có ý muốn bồi dưỡng là may mắn của bọn họ, nhất định phải nắm chặt cơ hơi lớn này. Hai thiếu niên hớn hở quyết tâm phải thật cố gắng, để không làm chủ tử thất vọng.
Nàng trở lại Triệu phủ, mở thư của từng người ra đọc. Gia gia và Triệu gia gia đều quan tâm hỏi thăm nàng rất nhiều, trong thư của gia gia còn kể một ít chuyện xảy ra gần đây trong nhà, rồi đến thư của tiểu đệ, nó viết là rất nhớ nàng, muốn nàng lên sau đi kinh thành nhất định phải mang theo nó, không được để nó lại. Tiểu quỷ bám dính mẹ này, nó đi xa nhà ba hôm còn không nhớ nương đến khóc nhè hay sao. Thanh Phong cũng viết thư cho nàng, kể cho nàng nghe thời gian gần đây theo cha học việc, lại theo thương đội đi một chuyến tới Hải Châu, gần đây cha hắn bắt đầu mở chi nhánh về hướng đó. Hải Châu gần biển, đặc sản vùng núi mang tới đó đều rất mới mẻ, rất được ưa thích. Hắn kể về biển to lớn hùng vĩ như thế nào, bầu trời bao la, đường chân trời xanh ngắt như thế nào, cảnh mặt trời mọc hoành tráng như thế nào. Đã bao lâu nàng không nhìn thấy biển nhỉ, kiếp trước năm nào nàng cũng theo cha mẹ du lịch biển một lần, kiếp này còn chưa nhìn thấy, nhưng nàng biết, biển đẹp như thế nào.
Ngày hôm sau nàng mang theo hai huynh đệ Dương gia, nàng đã học được cưỡi ngựa từ Hoắc Ngữ Vân, nên hôm nay quyết định cưỡi ngựa đi. Vốn định cho hai huynh đệ bọn họ một xe ngựa, không ngờ cả hai cũng biết cưỡi. Nàng vui vẻ, có tinh thần tự giác học tập như thế là rất tốt, liền đưa hai người đến chợ gia súc, thông qua môi giới chọn cho mỗi người một con ngựa khỏe.
Ngựa ở Đại Chiêu không thiếu, vậy nên bình dân cũng có thể cưỡi ngựa, tuy nhiên ngựa gốc Đại Chiêu sức bền kém, dùng để đi đường thì được, nhưng dùng trong quân đội thì rất ít, chỉ có ngựa được cống nạp từ các nước phụ thuộc phía tây có sức bền, phụ trọng lớn, hơn nữa chạy cũng rất nhanh mới có thể tham gia quan đội, vì vậy kỵ binh của Đại Chiêu quốc số lượng không nhiều.
Hôm nay nàng cải nam trang, cưỡi ngựa mang theo hai huynh đệ Dương gia phóng về phía bắc phụ cận kinh thành. Nơi đó cách kinh thành gần 100 dặm đi một canh giờ liền tới. Lần này mang theo cả Tiểu Ngao và Tiểu Bạch, hai đứa chúng nó ở trong kinh thành một thời gian không được chạy nhảy, liền mang chúng nó đi giải sầu một chút. Ngựa đang tung vó phóng nhanh, nàng cảm giác gió thổi qua mát lịm. Là tu luyện giả mang phong huyễn lực, cảm giác được từng cơn gió thổi vờn qua mái tóc, qua thân thể khiến nàng sảng khoái vô cùng, phong huyễn lực trong cơ thể tự động vận chuyển, khiến nàng cảm giác trong cơ thể như có một dòng nước ấm chảy qua, cực kỳ thoải mái. Nàng có thể cảm nhận trong gió mang đến những tin tức mơ hồ, nhưng cảnh giới của nàng còn rất thấp, nên không hiểu được.
Ngựa không ngừng vó, bỗng trên quan đạo phía trước xuất hiện một nhóm người ngựa đi ngược chiều về phía họ, nàng tự giác kéo nhẹ cương cho ngựa chạy chậm lại, nép vào một bên đường, nhường đường cho nhóm phía trước. Nàng quay lại phía sau ra hiệu cho Dương Bình và Dương An, không chú ý tới trong nhóm người phía trước có một người vừa nhìn thấy nàng đã ngây ngẩn, ghìm cương cho ngựa chậm lại. Đến lúc nàng quay lại, bọn họ đã chuẩn bị lướt qua nhau. Đã nhìn rõ người phía trước, nam tử giục ngựa lao nhanh về phía trước lấy không gian rồi kéo cương quay ngược đầu ngựa đuổi theo nhóm các nàng.
“Vị huynh đệ phía trước, xin chờ một chút”. Bản năng của nàng biết mình tất nhiên không phải tiểu huynh đệ, vẫn tiếp tục đi. Một bóng ngựa vụt lên trong chốc lát, sóng vai đi bên cạnh nàng, quay đầu sang nhìn nàng chằm chằm.
“Tiểu huynh đệ, xin chờ một chút”. Nang ngây ngẩn, thì ra là gọi nàng hả. Vừa quay sang, nàng có cảm tưởng muốn tìm một cái động, chui ngay vào đó.
“Vị huynh đệ này, nhìn rất quen, xin hỏi chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa”. Nàng có cảm giác muốn khóc. Sao...sao Mặc Kì Túc lại có thể xuất hiện ở đây, nhưng thấy hắn có vẻ chưa nhận ra mình, trái tim đang nảy thót lên dần bình tĩnh lại. Nàng thở phào trong bụng, cũng may trước khi đi đã hóa trang qua, lông mày kẻ rậm khẽ hếch về thái dương, khuôn mặt đánh phấn tạo khối trông có vẻ gầy bớt, lại thêm nam trang phong thần tuấn lãng, chắc hắn sẽ không nhận ra đây nhỉ. Nàng đang không biết trả lời thế nào, người bên cạnh đã lại tiếp tục hỏi thăm.
“Huynh đệ rất giống một người quen của tại hạ, không biết huynh đệ xưng hô thế nào”. Nàng cũng không phải lần đầu giả nam tử đi ra ngoài, mặc dù trái tim vẫn còn đập thình thình những cũng đã bình tĩnh lại, chắp tay lễ độ không chút sơ hở. “Tiểu đệ họ Hà, tên Minh”. Bình thường, nàng nói với bên ngoài mình tên là Khải Minh, nhưng lần này không ngờ lại gặp người quen, không dám nói hết sợ hắn nghe thấy quen lại liên hệ ra nguồn gốc của nàng. Tiểu nhân nhi này, còn dám lừa gạt hắn. Mặc Kì Túc híp mắt phượng, đánh giá Khải Ca một thân nam trang, cưỡi ngựa đĩnh đạc cũng rất ra dáng quý công tử. Không hổ là người trong lòng hắn, giả trang cũng giả giống y hệt. Mặc Kì Túc thấy nàng còn giấu diếm, biết nàng không muốn nói, cũng giả vờ như không nhận ra, tiếp chuyện như không có gì.
“Ta thấy đệ rất quen, có cơ hội liền kết giao một chút. Đệ là người kinh thành?”. “Không, đệ là người Đan Châu, lần này theo bạn vào kinh thăm thú một chút”. “Ồ, vậy đã đi được những đâu rồi. Ta vừa thấy đệ đã cảm thấy rất hợp ý, chúng ta liền kết giao bằng hữu đi. Nhà đệ ở đầu, lần tới ta dẫn đệ đi dạo hết các danh lam thắng cạnh xung quanh kinh thành”. Khải Ca thầm kêu khổ trong lòng, cái người này không phải hoàng tử cao quý trong cung cấm hay sao, vì sao vô tình đi ngoài đường gặp gỡ một người cũng có thể trò chuyện như bạn bè thân quen thế này, hắn không sợ bị thích khách tiếp cận ám sát hả? Khải Ca đau khổ trong lòng, không biết nhóm người đi cùng thất hoàng tửu điện hạ cũng đang chố mắt ra mà nhìn. Vì đại gia này nổi tiếng lạnh lùng nghiêm túc, từ bao giờ mà lại đối xử với người khác ấm áp như gió xuân thế này. Nhóm bọn họ không biết cách đây vài ngày, tại Đạm Hương lâu trong kinh thành hai huynh muội phủ Hoắc tướng quan cũng đã kinh ngạc y như vậy một lần rồi.
Ở bên kia Khải Ca đã lúng túng muốn điên rồi. Thất hoàng tử rất thân thiện muốn làm hướng dẫn viên du lịch, lại xưng huynh gọi đệ thân thiết khiến nàng quẫn bách không thôi. Nhưng thời đại này việc thuận mắt kết giao tri kỷ diễn ra rất bình thường, nếu nàng không có lý do gì mà gạt hắn đi thì có vẻ không lịch sự lắm.
“Vậy hiện nay đệ đang ở đâu?”. Biết vì này đang dâng lên hứng thú, nếu không nói rõ để hắn nổi hứng đi điều tra nàng thì lộ hết, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta mà. Nàng đành nói ra địa chỉ nhà tiểu viện nhà Dương Quảng đang ở, tới lúc đó lại ứng đối sau.
Thấy tiểu nhân nhi trong lòng mình có vẻ bắt đầu mất kiên nhẫn, lại thấy trêu chọc nàng đã đủ vui vẻ, thất điện hạ quyết định đánh trống lui quân.
“Bây giờ đệ đang bận phải không, vậy hai ngày nữa huynh tới tìm đệ dẫn đệ đi chơi khắp kinh thành nhé”. Mặc dù là đề nghị nhưng khóe mắt híp lại nguy hiểm như không cho phép cự tuyệt. Nàng đành vâng vâng dạ dạ đồng ý, đến khi vị đại gia kia cong khóe môi lên một độ cung thật nhỏ, vẻ mặt giãn ra hài lòng tạm biệt quay ngựa trở về, nàng mới nhẹ thở ra một hơi. Biết vậy nàng đã ngồi xe ngựa cho rồi. Thật là đau tim chết mất,.....