Nam tử trước mắt mặt thường phục huyền y thêu thụy văn bằng tơ vàng, tuy mới mười lăm tuổi nhưng khí thế uy nghiêm của hoàng gia đã phô bày rõ rệt, khuôn mặt trầm ổn nghiêm nghị khiến không ai nghĩ tới hắn còn trẻ tuổi như vậy. Lúc này khuôn mặt âm trầm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay đang khoác lên vai của tiểu thiếu niên đối diện, sắc bén như bắn ra đao mang hận không thể chém rụng cánh tay vô lễ đó đi.
“Thất ca?”. Nàng chưa kịp phản ứng, nhưng một người còn lại đã kinh ngạc hô lên, vị này không ai khác ngoài Mặc Kì Lam thế tử gia rồi. Bạch Cảnh Ninh bị khí lạnh phát tán từ một người nào đó đông lạnh cứng ngác, khiến nàng chộp được thời cơ giãy khỏi tay hắn, lùi lại một bước. Nàng cứ có cảm giác thất điện hạ đang ném ánh mắt lạnh giá về phía nàng, bản năng cảm giác có nguy hiểm rình rập.
Lúc này Mặc Kì Túc đã thu lại áp suất thấp quanh người, chào hỏi với Mặc Kì Lam, nhìn về phía nàng nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng.
“Minh đệ, không giới thiệu bằng hữu cho ta một chút?”. Mặc dù giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng không hiểu vì sao nàng cứ có cảm giác không khí quanh hắn là lạ. Nhưng cũng không thể thất lễ, liền tiến lên một bước, chào hỏi hắn, sau đó giới thiệu Bạch Cảnh Ninh một chút. Tên chết tiệt không có mắt nhìn Bạch Cảnh Ninh như không hề cảm thấy đao nhỏ đang treo trên đầu hắn, rất vô tư chào hỏi lại Mặc Kì Túc, còn không quên vỗ vỗ đầu nàng ra vẻ rất thân thiết. Tên tiểu tử này vốn rất luôn thích tỏ ra là đại ca với nàng và La Thanh Phong như vậy. Nàng không chú ý tới nhưng Mặc Kì Lam vô tình thấy ánh mắt thất điện hạ lóe lên một tia sáng lạnh, sau gáy bỗng dựng hết lông tơ.
“Hóa ra đều là quen biết, vậy không cần xa lạ làm gì, chúng ta ngồi chung một phòng đi, đông người càng vui mà”.
Bạch Cảnh Ninh một lần nữa đề nghị, nàng đang không biết trả lời thế nào thì Mặc Kì Túc lên tiếng đồng ý. Nàng không hiểu sao hôm nay hắn không giống với hai lần trước nàng gặp lắm, có vẻ hơi lạnh lùng hơn thì phải. Nhưng mà mọi người đều đã không phản đối, nàng liền dẫn đầu đi về căn phòng đã đặt trước đó để tiếp đãi Mặc Kì Túc. Kéo nhẹ chuông nhỏ trong phòng, sau khi mọi người vừa an vị quanh bàn tròn lớn thì chường quầy ở bên ngoài liền gõ cửa.
“Vào đi”. Mặc Kì Túc ra dáng chủ nhân đáp lại. Vương Chính đẩy cửa vào, tươi cười chào hỏi, đặt lên bàn một bình trà thơm vừa mới ngâm, sau đó đưa tới danh sách thực đơn ngày hôm nay.
“Các vị khách quý, đây là danh sách thực đơn ngày hôm nay, xin mời chọn món ạ”. Bốn quyển thực đơn nhỏ đưa tới tay từng người, ngoại trừ Bạch Cảnh Ninh vô tâm vô phế chăm chú nghiên cứu thực đơn, ba người còn lại đều im lặng. Mặc Kì Lam, nhìn trái phải, ho nhẹ, cất tiếng đánh vỡ cục diện im lặng này.
“Thất ca, huynh sao lại quen với Hà công tử vậy?”.
Vị thất hoàng huynh này của hắn nổi tiếng lạnh lùng, chưa từng quan tâm đến người nào, sao tựnhiên lại đi chung với một thương nhân rồi.Ngay đến cả hắn, nếu không phải Bạch Cảnh Ninh là người bên nhà mẫu phi hắn, lại là tôn tử được ngoại tổ mẫu hắn thương nhất, hắn cũng chưa chắc thân thiết như hiện tại, không nói đến tính cách Bạch Cảnh Ninh rất dễ chịu, cũng khiến hắn vui vẻ chơi cùng.
Mặc dù thời đại này thương nhân địa vị cũng không hề thấp kém, nhưng dù sao cũng là hoàng tộc, bình thường thất hoàng tử đến con em quan viên tứ ngũ phẩm còn lười cho một ánh mắt, huống chi một thương nhân đến từ Nguyên Châu nho nhỏ. Hắn tương đối tò mò, liên đưa ánh mắt quan sát kĩ hơn vị Hà công tử này, không nghĩ tới lại thấy rất quen mắt, nhưng ngay lúc này lại không nghĩ ra là đã gặp ở đâu. “Ừ, có quen biết”. Thất hoàng tử không thèm quan tâm, trả lời hết sức ngắn gọn, khiến Mặc Kì Lam thở dài trong lòng không thôi, liền hướng ánh mắt có dấu hỏi to đùng về phía Khải Ca, cầu một câu trả lời. Bắt gặp ánh mắt tò mò từ MK Lam, Khải Ca thở nhẹ ra, đành thay Mặc Kì Túc đáp lại.
“À, tiểu dân quen Hoắc huynh tại ngoại ô kinh thành, thuận mắt liền thành bằng hữu”.
Câu trả lời này cũng như là không trả lời, MK Lam bĩu môi ở trong lòng, đang định hỏi thêm một câu thì Bạch Cảnh Ninh từ thực đơn ngẩng đầu lên, gọi vài món với Vương Chính vẫn đứng bên cạnh, sau đó quay sang hỏi Khải Ca.
“Khải Minh, đệ cũng gọi món đi. Đúng rồi, Hoắc công tử và biểu ca cũng gọi món đi”. “Ừ, đưa vài món kim bài của các người lên, thêm một bình Thần Lộ, dùng chén lưu ly”. Khải Ca nói xong, liền quay sang đối với Mặc Kì Túc hỏi lại. “Hoắc huynh, còn huynh thì sao?”. Mặc Kì Túc từ lúc nghe Khải Ca gọi rượu đã hơi nhíu đầu lông mày, lúc này thấy nàng quan tâm đến hắn mới khẽ giãn ra, gật gật đầu.
“Không cần, mấy món đệ gọi là được rồi”. Mặc Kì Lam ở một bên nghe đối thoại, một lần nữa bĩu môi ở trong lòng, Mặc Kì Túc này dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ. Xem ra Hà công tử này cũng không phải đơn giản. Liền gọi vài món, để chưởng quầy lui ra ngoài.
“Hà công tử chắc là mới đến kinh thành lần đầu, cũng không biết đã đi thăm thú được ở đâu hay chưa?”.
“À, tiểu dân mới tới, cũng chưa kịp”. “Xem này, ngươi là bằng hữu với Cảnh Ninh, lại quen biết với thất ca của ta, chúng ta liền không phải người ngoài, ta gọi ngươi theo Cảnh Ninh, ngươi gọi ta một tiếng ca ca là được”. “Ồ, vị thất ca này của huynh sao ta chưa từng gặp qua, nói vậy là người hoàng...”. “Cảnh Ninh, ngươi và Khải Minh đệ quen nhau như thế nào?”. MK Lam toát mồ hôi, nhảy ra chặn họng Bạch Cảnh Ninh lại. Hắn nhớ rõ, khi nãy Hà Khải Minh giới thiệu thất ca là Hoắc Mặc, vậy là huyng ấy cũng không muốn bại lộ thân phận, tên nhóc này nếu để lộ ra, còn không bị MK Túc dày dò đến chết. Cũng may Bạch Cảnh Ninh nhanh chóng bị câu hỏi này hấp dẫn, liền vui vẻ theo chủ đề mới nói chuyện. Mặc Kì Túc vốn không vui nhưng nghe thấy chủ đề này, cũng im lặng lắng nghe. Quãng thời gian hắn và nàng xa cách nhau, rất nhiều thứ của nàng hắn đều không biết rõ, nàng sống như thế nào, quen nhưng người nào, hắn đều muốn biết.
“Nhà đệ có mối làm ăn với Khải Minh nha, huynh không biết lúc ấy cha đệ rất không vui, luôn mang đệ ra mắng mỏ không được tích sự gì, có một lần còn mang Khải Minh ra so sánh với đệ, nói người ta trẻ tuổi mà tự kinh doanh ra được sản nghiệp của mình, còn đệ? Cha nói đệ chỉ biết ở nhà há miệng ăn cơm, tiêu tiền rồi ngồi chờ chết. Đệ tất nhiên là không phục, một lần đệ biết thương đội tới Nguyên Châu chuyển hàng cho hắn, liền theo đến, muốn xem mặt mũi hắn ba đầu sáu tay thế nào. Không ngờ chỉ định trêu chọc dọa nạt hắn một chút, đại cẩu của hắn còn lao lên đè đệ xuống đất, thật không thể tin nổi. Đúng là không đánh thì không quen. Bây giờ đệ theo giúp cha quản lý sinh ý trong nhà, vậy mà cha còn nói là nhờ tiểu tử này kích thích khiến đệ biết quay đầu. Thật là, đệ lúc trước không phải chỉ hơi lười biếng một chút, hơi ham chơi một chút thôi hay sao”.
“Ha ha, nếu đúng vậy thì nhị cữu cữu còn phải cảm ơn Khải Minh đệ rồi”.
“Không dám, cũng may huynh ấy không để bụng, đại cẩu của đệ tương đối thích đè người xuống đất”. Nàng xấu hổ không thôi, phải nói là từ cái lần cứu Mặc Kì Túc ở trong núi, Tiểu Ngao như cảm thấy đè người xấu xuống đất chơi rất vui, chỉ cần bị nó nhận định là người xấu, liền rất thích ý đè người ta xuống đất, sau đó nhe răng nanh trắng ởn ra dọa nạt.
“Vậy là đệ là người Nguyên Châu?”. Nghe thấy giọng nói của Mặc Kì Túc, toàn thân nàng liền cứng đờ, bây giờ mới nhớ tới lần trước nàng nói với hắn nàng ở Đan Châu thì phải. Cũng may, nàng nhanh trí, liền đáp lại ngay lập tức.
“Là quê đệ ở Nguyên Châu, nhưng cũng đã lâu không về đó rồi, gần đây đệ làm ăn ở Đan Châu, nên cũng mua nhà, ở lại đó luôn”. “À...”. Mặc Kì Túc chỉ gật đầu , không nói gì thêm, nhưng không hiểu sao nàng luôn có cảm giác hắn đã phát hiện ra lời nói dối của nàng rồi, khiến nàng rất chột dạ.
“Vậy lần này đệ định ở kinh thành trong bao lâu?”. Mặc Kì Túc lại hỏi, hắn muốn biết rõ thời gian nàng còn ở đây, nhanh chóng khiến nàng quen thuộc với hắn, nếu có thể yêu thích hắn luôn thì càng tốt.
“Đệ tới kinh thành thị sát sản nghiệp mới mở tại đây, còn đi cùng bằng hữu ở Đan Châu, chắc là trước cuối năm sẽ rời đi”.
“Nói vậy trung thu đệ vẫn ở kinh thành, đêm hôm đó có hội đèn lồng, có muốn cùng đi chơi không”.
Bạch Cảnh Ninh xen mồm, hắn khi đó vẫn còn ở lại kinh, tranh thủ đi chơi cùng bằng hữu một chút, đã rất lâu họ không gặp nhau rồi. Mặc Kì Túc đối với tên luôn tỏ ra rất thân thiết với nàng lòng kiên nhẫn đã dần đi đến giới hạn, rất muốn đá văng tên đó bay ra cửa sổ, khiến hắn cách xa nàng một chút.
“Không được, hôm đó đệ có hẹn với trưởng bối, không thể ra ngoài”.
Nàng nhanh chóng lắc đầu, đã hẹn với khuê hữu không thể thất hứa, đành hẹn với Cảnh Ninh một dịp khác vậy. Ánh mắt Mặc Kì Túc lóe sáng, vậy là tối hôm đó nàng có việc, là có hẹn với trưởng bối thật, hay là gì khác. Mặc kệ, dù sao hắn cũng sẽ tìm được cách hữu ý vô tình gặp được nàng. Huống chi ngày hôm đó trong hoàng cung còn có yến hội, chắc chắn nàng sẽ theo cả nhà Triệu Khiêm vào cung.
“Khải Minh, tỉ tỉ của đệ thì sao, lần trước ta tới Nguyên Châu cũng không gặp nàng ấy, tỉ tỉ đệ đi đâu?”. Nàng không phản ứng kịp, không ngờ Bạch Cảnh Ninh chết tiệt lại hỏi đến chuyện này. Mấy lần nàng gặp hắn ở Nguyên Châu trong thân phận nữ nhi, lúc đó đang đến kiểm tra công việc trong trà lâu, đành phải nói dối hai người là tỉ đệ, ai ngờ hắn lại hỏi đến lúc này. Nàng đang định tìm lí do lấp liếm, thì có tiếng gõ cửa, thức ăn nóng hổi được mang vào, thật may, nàng liền nói sáng chuyện khác.
“Thức ăn có rồi, Cảnh Ninh, huynh rót rượu đi”.
Đã nói sang chuyện khác nhưng có người cố tình không buông tha. Hắn cầm chén lưu ly trong suốt đã được rót một phần tư Thần Lộ tửu, lắc nhẹ vài cái, hớp một ngụm nhỏ, rồi nhìn xoáy vào nàng hỏi.
“Minh đệ còn có tỉ tỉ?”. Nàng nhìn dáng vẻ uống rượu tao nhã của hắn, ánh mắt không rời đi được. Người này, cách thưởng rượu quý tộc y như giới thượng lưu ở kiếp trước của nàng vậy. Mặc Kì Túc rất hài lòng với ánh mắt của nàng đang chăm chú nhìn mình, giống y như khi đó, lần đầu tiên gặp lại nàng, nàng cũng như vậy, trong mắt chỉ có hắn, một mình hắn. Khải Ca mải dõi theo cử động của Mặc Kì Túc, không chú ý tới Bạch Cảnh Ninh bên kia đang hăng hái đem hết gốc gác của nàng khoe ra.
“Tất nhiên là có, đường tỉ của Khải Minh đệ rất đáng yêu, cũng rất giỏi, đại cẩu của Khải Minh cũng rất nghe lời muội ấy”.
“Rất giỏi? Nói như vậy, đệ so với nữ nhi người ta còn kém?”.
Mặc Kì Lam ở một bên trêu chọc, trong lòng lại nhớ đến một tiểu cô nương ở Triệu phủ, cũng có một đại cẩu to lớn với bộ lông đỏ rực, cùng một con chuột béo mập suốt ngày chỉ biết gặm hạt thông.
“Tất nhiên là giỏi, huynh không biết Hương Cư chúng ta đang ngồi, chính là sở hữu của tỉ tỉ của đệ ấy, huynh nói xem, có giỏi hay không?”.
Lúc này Khải Ca đã qua hồi hoa si với Mặc Kì Túc, nghiến răng nghiến lợi trong lòng, hận không thể may lại cái miệng của Bạch Cảnh Ninh, cái tên não không có nếp nhăn này, hắn không thể im lặng được hả.
“Ồ, chủ Hương Cư này thì huynh biết, không ngờ, Khải Minh đệ lại là đệ đệ của muội ấy? Thật là, thì ra đều là người quen”.
Mặc Kì Lam cười xòa, hóa ra là đường tỉ muội, bao sao hắn thấy quen như vậy, đúng rồi, Hà Khải Ca, Hà Khải Minh, sao hắn lại không nghĩ tới sớm hơn chứ. Mặc Kì Túc khẽ nhướn lông mày, trong lòng đã thầm có kết luận, nhưng vẫn giả vờ hỏi bâng quơ. “Chủ nhân Hương Cư? Đệ có quen biết?”. “Biết biết, nghĩa nữ của Triệu Khiêm lại bộ thị lang, đệ đã gặp qua vài lần. Huynh cũng biết Triệu Nhiễm của Triệu gia trước kia còn là thư đồng của cha ta, gần đây ta thay cha tới gặp muội ấy bàn chút việc, cũng xem như là chỗ quen biết”.
Nàng, nàng có thể may luôn miệng của Mặc Kì Lam lại được không. Có ai nói có nàng biết tại sao mấy nam nhân này lại nhiều chuyện như vậy có được không.
“Đệ quen Khải Ca? Đây là sản nghiệp của nàng ấy?”.
Ánh mắt Mặc Kì Túc khẽ đảo qua nàng, thấy nàng dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, mặc dù trong lòng buồn bực nhưng lại thấy thú vị không thôi. Còn rất nhiều chuyện của nàng mà hắn không biết.
“Huynh cũng quen nàng?”. MK Lam ngạc nhiên, MK Túc này gần đây là làm sao vậy, không phải vẫn luôn tránh các thiếu nữ kinh thành theo đuổi hắn như tránh tà hay sao? Sao bỗng dưng lại? “Là có quen, cố nhân cũ, xem như quen biết từ nhỏ đi”.
Mặc Kì Túc lạnh nhạt nói ra, nhưng trong lòng không biết đã đắc ý đến mức nào rồi. Các ngươi, ai cũng không quen nàng sớm bằng ta, biết điều đều tránh xa nàng ra cho ta. Khải Ca bị câu ‘quen biết từ nhỏ’ làm cho nổi da gà, sao nàng thấy giọng điệu thất điện hạ lúc nói câu này cứ kì quái làm sao ấy.
Thì ra là vậy, Mặc Kì Lam thở ra, hắn đã nói mà, vị này làm sao có thể tự nhiên đổi tính, hóa ra là quen biết lâu năm rồi. Lại không biết bọn họ quen biết lúc nào, MK Lam tò mò nhưng cũng không dám hỏi ra miệng chuyện của Mặc Kì Túc, liền im miệng. Khải Ca ngồi bên cạnh Mặc Kì Túc và Bạch Cảnh Ninh, thấy câu chuyện đi quá sâu về nàng, nhất quyết cầm đũa lên hào khí nói.
“Các huynh còn không động đũa thức ăn sẽ nguội đấy. Đều là người quen cả, vậy ta không khách khí”.
Nhanh chóng gắp một đũa thức ăn vào bát, lại thúc giục mọi người dùng bữa, cầu mong đừng ai nhắc đến nàng nữa, trái tim nhỏ bé này của nàng không chịu được nữa đâu.