Yến tiệc tổ chức trong ngự hoa viên, đế hậu ngồi phía trên cao, ngay bên dưới là các hoàng tử công chúa phi tần, tiếp dưới nữa là các quan viên cùng gia quyến, thật là một bữa tiệc lớn hiếm có trong năm. Qua vài tuần rượu chúc tụng, các tiết mục ca múa đều được trình diễn. Khải Ca ngồi phía sau phụ mẫu, vẫn đang suy nghĩ về lời nói lúc chiều của Mặc Kì Túc, cuối cùng cũng biết người đó là ai, nhưng biết rồi, sau đó thì sao?
Hắn là người hoàng gia, không phải nàng đã sớm biết rồi hay sao. Nàng có thể có tình cảm gì với hắn đây, còn dự định trước kia của nàng thì sao. Dù ký ức kiếp trước của nàng ngày càng nhạt nhòa, nhưng có những thứ đã khắc sâu vào linh hồn rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi. Nàng cũng biết bản thân mình bài xích cảnh tam thê tứ thiếp như thế nào, liệu có thể vì hắn mà nàng phải thay đổi bản thân mình không. Mà nếu thay đổi, nàng có còn là chính mình?
Nàng thực sự rối rắm, hắn nói là hắn đã tìm nàng thật lâu, lời ấy có ý gì? Nàng có thể hiểu rằng hắn cũng có chút thích nàng hay không? Mà thích của hắn, có đủ để vì nàng giữ thân trong sạch, kiếp này “nhất thế một đôi” hay không. Nàng tự nghĩ cũng tự thấy bản thân mình ngu ngốc. Hắn là ai, hắn là thất hoàng tử một trong ba người có lợi thế nhất trong cuộc chiến tranh giành đế vị, sao hắn có thể chỉ vì nàng buông tha cho giang sơn tươi đẹp này được.
Điều hắn cần làm chỉ là cưới một hoàng tử phi có gia thế hiển hách, thì khả năng đăng vị của hắn tất nhiên càng cao hơn, cớ gì không làm. Những thứ hắn cần, nàng không cho được, bọn họ chưa bắt đầu, không có cái gọi là kết thúc, nàng tự tin mình có thể khống chế tốt cảm xúc của bản thân, đừng nghĩ đến hắn nữa, đừng mơ tưởng đến hắn, tất cả chỉ là ảo mộng mà thôi.
Nàng chỉ cần bóp chết tình cảm chưa hề chớm nở này, tốt cho hắn, cho cả nàng, hắn đi đường hoàng kim của hắn, nàng đi cầu đá thôn quê của nàng. Nên như vậy, đó là giải pháp tốt nhất cho cả hai người họ, nàng không nên tham lam một chút ấm áp hư vô, một chút cảm xúc khác thường mờ mịt giữa hai người.
Thất hoàng tử ngồi trên thượng vị, vẫn đang đàng hoàng tiếp rượu của các huynh đệ, không quên đảo mắt nhìn tiểu nhân nhi bên dưới hơi khuất sau lưng nghĩa phụ nghĩa mẫu của nàng. Lúc này chân mày nàng nhíu lại, có vể đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng ánh mắt vẫn nhìn hắn chăm chú, mê mang. Khóe miệng hắn nhếch lên một độ cung rất nhỏ, chắc chắn là đang nghĩ đến hắn rồi, lại nhớ tới vẻ mặt ngơ ngác của nàng lúc chiều, nội tâm vui vẻ không thôi. Đến tối xuất cung, lại có thể gặp nàng rồi, hắn đã điều tra rõ ràng, đêm nay nàng mở tiệc trà ở Đạm Hương Lâu, chắc chắn hắn sẽ tới, nàng không chạy thoát được.
Đúng lúc này tam công chúa ngồi sau hắn nhích lên trước, giật giật tay áo hắn nhỏ giọng cầu xin. “Ca ca, biểu tỷ nói tối nay các nàng có một tiệc trà ngoài cung, huynh cho muội xuất cung, tới tham gia được không”.
Lại như sợ hắn không đồng ý, vội vàng cam đoan. “Muội hứa muội sẽ rất ngoan ngoãn, không chạy loạn, thật mà”. “Được”. “A”. Nàng ngây ngốc, hoàng huynh lại có thể đồng ý, cũng không quát mắng nàng mất lễ nghi, hôm nay là ngày hoàng đạo gì vậy, quá tốt rồi.
Đến lúc bữa tiệc tan, nàng vẫn còn mơ màng không thôi. Không đợi các quan lại gia quyến rời đi hết khỏi hoàng cung, nàng nhanh chân chạy về, cải trang lẻn ra cung, lúc này là thời cơ tốt nhất, có thể trốn nhờ trên xe của Hoắc gia ra cung nha. Không ngờ, đến lúc nàng thay xong y phục thái giám, đi ra đến sảnh chính đã thấy hai ca ca đang nhàn nhã ngồi đó uống trà. Lúc này thất hoàng huynh nheo mắt nhìn y phục trên người nàng, lại bày ra khuôn mặt nghiêm nghị giáo huấn người.
“Ăn mặc thứ gì vậy, còn ra thể thống gì nữa, đi thay đồ ngay cho ta”. Nàng đáng thương hề hề đưa ánh mắt nhìn cửu ca, ngôn ngữ trong lòng tất cả đều biểu đạt thành một ánh mắt cầu cứu. Có lẽ nhìn thấy biểu tình thương cảm của nàng, cửu ca ôn nhu văn nhã đặt ly trà xuống, cho nàng một nụ cười như gió xuân. “Đều nghe ca ca đi thay y phục đi, có khi nào huynh ấy đáp ứng với muội mà không thực hiện, khiến cho muội làm ra việc mất hình tượng như thế này hả. Huynh ấy đã xin phụ hoàng lệnh bài ra cung rồi, chúng ta cứ quang minh chính đại mà đi thôi”. “Thật vây?”. Tĩnh công chúa đôi mắt sáng ngời, nhanh chóng chạy về nội thất thay y phục, chọn lấy một bộ thường phục ít hoa lệ nhất, trang điểm đơn giản rồi nhanh chóng quay trở lại. Thất điện hạ liếc mắt nhìn, hài lòng gật gật đầu, đứng dậy vuốt phẳng lại vạt áo, bước ra ngoài. “Đi thôi”.
Bọn họ lên một chiếc xe ngựa có bề ngoài rất bình thường, qua ngọ môn xuất lệnh bài, liền êm thấm ra khỏi cung. Lúc này những tuyến đường lớn trong nội kinh đã rất náo nhiệt, họ xuống xe ngựa, hòa vào dòng người. Cả con đường đèn lồng sáng rực, nhìn từ trên cao xuống như một dải lụa dệt từ những ánh sao đỏ cam vắt qua đại địa, lung linh lay động trong gió đêm. Hai bên đường đủ loại hàng quán, từ những đồ chơi nhỏ như mặt nạ, chóng chóng, tượng đất...đến những quầy hàng bán đồ trang sức, son phấn mà nữ nhân ưa thích, lại đến các hàng quán có đủ các loại đồ ăn vặt, không chỉ các món ăn nổi tiếng kinh thành, còn có đủ các món đặc sản các địa phương trong cả Đại Chiêu quốc, nói chung là vô cùng nhộn nhịp. Chầm chậm dạo bước, Tĩnh công chúa chưa bao giờ được ra khỏi hoàng cung vào ban đêm, bị cảnh tượng nhộn nhịp choáng ngợp, vui vẻ vơ vét hết thứ này đến thứ kia, đại cung nữ sau lưng đã ôm một đống đồ trên tay, thầm nuốt nước mắt trong lòng. Nửa canh giờ để muội muội dạo đủ, thất điện hạ đi chậm lại nhìn nhìn tuyến đường, không bao lâu hai người kia vô tình bị thất hoàng huynh của mình dẫn dắt đến cửa Đạm Hương lâu.
“Đi cũng mệt rồi, chúng ta vào uống trà, nghỉ ngơi một chút”.
Hắn toan bước vào, không ngờ lại bị tiểu nhị ngăn lại, cung kính khom người hành lễ. “Các vị khách quý xin thứ lỗi, trà lâu hôm nay đã được bao chọn, chủ nhân trên lầu có nói, vị khách nào muốn lên lầu, phải đoán được câu đố trong đèn lồng mới có thể”. “Lại có chuyện này”. Tĩnh công chúa hưng phấn, chuyện này rất mới mẻ nha, nàng cũng muốn đoán câu đố, để xem chủ nhân trên lâu này là ai nha”.
Biết đây đích xác là chủ ý của nàng, hắn cũng không so đo, đi về phía mái hiên treo những chiếc đèn lồng đủ hình dáng màu sắc, câu đố đều được viết lên, treo ngay bên dưới đèn lồng, cũng có vài công tử tiểu thư đang đứng gần đó, đăm chiêu suy nghĩ đáp án. Hắn thấy rõ trong nét chữ thanh lệ của nàng, có ba chiếc, lần lượt đều đọc từng cái một.
‘Tứ đại hiểm địa trên đại lục là gì’. ‘Vì sao quốc huy của Đại Chiêu quốc lại là thần thú Huyền Vũ’ ‘Đỉnh núi cao nhất đại lục Tử Huyễn nằm ở đâu”.
Cố gái nhỏ này, lười biếng như vậy, câu đố cũng không thèm suy nghĩ, trực tiếp chép từ trong sách ra hả. Tuy hắn cảm thán như vậy, nhưng cũng không thể không nói, những câu hỏi của nàng, nếu không phải người có kiến thức uyên bác sâu rộng, thì không thể biết rõ câu trả lời được. Đại lục Tử Huyễn rất rộng lớn, Đại Chiêu quốc chỉ chiếm diện tích rất nhỏ, còn có gần trăm quốc gia lớn nhỏ trên đó, nếu những ai không chú ý thì đúng là không thể trả lời được.
Chờ đệ đệ muội muội trả lời được hai câu hỏi, hắn mới lấy xuống cả ba chiếc đèn lồng, viết đáp án xuống. Tiểu nhị không nghĩ vị này lại lấy xuống cả ba chiếc, đang định ngăn lại, nhưng nghĩ nghĩ chủ tử cũng không có quy củ này, không nên đắc tội quyền quý liền cho qua, mời bọn họ lên lầu.
Phía trên lầu đã có không ít người, cũng có vài người quen của ba huynh muội. Biểu ca Hoắc Tư Đình, huynh muội Thuần Vương phủ,thế tử Tuyên quận vương phủ, còn có Diệp Khải Uy nhi tử Tể Tướng đại nhân, còn lại vài người, hắn không quen biết. Có người nhận ra ba người họ, đừng lên hành lễ, kéo theo chú ý của những người khác, đều đứng lên tất cả hành lễ. Hắn khoát tay miễn lễ, nhìn thấy nàng đứng khuất trong đám người, lơ đãng nhìn qua hắn, sau đó lại rất nhanh quay đầu đi. Sảnh lớn tầng hai được trải thảm dầy, họ được dẫn sang một bên thay một loại guốc gỗ, sau đó đi về phía thượng tháp đã được chuẩn bị vì bọn họ.
Ngồi xuống, hắn tìm kiếm hình dáng nàng, nàng đang nói gì đó với người bên cạnh, sườn mặt ánh vào mắt hắn. Tĩnh công chúa thấy rất nhiều thứ mới lạ, vui vẻ khoe cho biểu tỷ Ngữ Vân ngồi bên cạnh, không chú ý tới thất ca ca đang chăm chú nhìn ai đó, qua một lúc, ánh mắt dần dần híp lại, khuôn mặt dần trầm xuống. Rất lạ, nàng của ngày hôm nay, rất kì lạ. Chưa bao giờ, khi có hắn ở trong tầm mắt mà nàng lại không nhìn hắn một lần nào như lúc này. Có chuyện gì đã xảy ra mà hắn không biết? Hay là nàng vẫn còn sốc vì những lời của hắn chiều nay?
Không thể nào, dù ngay lúc đó, trong điện nào vẫn là dùng ánh mắt chăm chú nhìn hắn cơ mà, sao có thể chỉ qua một canh giờ mà thái độ lại thay đổi đột ngột như vậy được. Nàng nói xong chuyện với người bên cạnh, khuôn mặt quay trở lại, ánh mắt hai người bắt được nhau. Không đúng, không phải là như thế, mỗi khi nàng bắt gặp ánh mắt hắn, không phải sẽ ngây ngốc nhìn hắn, sau đó đôi má sẽ dần nhiễm tia hồng mờ nhạt hay sao, ít nhất nàng cũng sẽ đỏ mặt cúi đầu, sau đó lại sẽ len lén ngước nhìn hắn.
Vậy ánh mắt không đổi lạnh lùng quay đi lúc này là sao? Nàng tránh hắn? Khuôn mặt thất điện hạ lạnh dần, nghĩ mãi không ra là vì lý do gì, nàng sao có thể thay đổi thái độ đối hắn một cách nhanh chóng như thế, rõ ràng ban ngày nàng còn cho hắn một ánh mắt ngượng ngùng, một nụ cười mềm nhẹ, tiếng gọi ‘Túc ca ca’ ngọt ngào như mật rót vào lòng hắn. Vậy mà bây giờ nàng như biến thành một người khác vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.