Khải Hoàn Ca

Quyển 2 - Chương 5



Bách Hoa yến sẽ phát thiệp mời trước ngày khai yến 10 ngày, như vậy không thể không vội vàng được rồi, cũng may vị trưởng công chúa hoàng tỷ này ngày thường hiếu thắng, lại được hoàng hậu bao bọc quá mức, một chút kích thích nho nhỏ cũng đủ làm được việc rồi.

Bổn điện hạ không thể ra mặt, chỉ đành uỷ khuất ngươi rồi, tiểu tam. Ngày hôm sau trong cung nổi lên tin đồn, tam công chúa dự định tổ chức một yến hội mời nữ tử trẻ tuổi quan lại quý tộc trong kinh thành, vừa để gặp mặt kết bạn vừa để tổ chức một hội thi nho nhỏ. Vốn vị tam công chúa này cũng định tổ chức một yến hội sau hai tháng nữa, vẫn đang ở trong cung điện của mình buồn bực không hiểu ra sao quy mô yến hội của mình bị phóng đại, không hề hay biết khi tin đồn lan đến Khánh Ninh cung của trưởng công chúa, tin tức đã biến thành tam công chúa muốn tổ chức vũ hội mời phần lớn quý nữ trong kinh thành ăn đứt vũ hội của trưởng công chúa rồi.

Vốn lời đồn đại trong cung không thể quá tin tưởng, nhưng chúng ta không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để đánh giá vị trưởng công chúa điện hạ của Đại Chiêu quốc này được. Vị này ỷ vào dung túng của hoàng hậu, quyết định tiên hạ thủ vi cường làm một vũ hội lớn nhất từ trước đến nay, mời toàn bộ nữ tử trẻ tuổi từ 12 tuổi tới 18 tuổi của nhà quan viên ngũ phẩm trở lên trong kinh thành, yêu cầu tham gia đầy đủ.

Nam tử thần bí còn không biết, thiếu chút nữa hắn lại hụt mất cơ hội gặp lại người trong mộng, bởi vì vị tiên tử trong lòng hắn còn kém 4 5 tháng nữa mới đủ 12 tuổi. Cũng may vị trưởng công chúa của chúng ta cũng là người tài năng kinh thiên, điều tra ra tất cả thiếu nữ có thân phận trong kinh thành, thiếp mời đều gửi. Trước đó Khải Ca ở trong vòng tròn giao tế này cũng đã tạo được vị trí cho riêng mình, rất nhanh nhận được thiếp mời không cho phép cự tuyệt của vị công chúa dở hơi trong cung cấm kia.

Mẫu thân biết tin nàng nhận được thiệp mời , liền vui vẻ sai người đặt may y phục mới, trang sức đẹp đẽ tinh xảo cho nàng. Khải Ca lúc này nhận được tin tức từ Thiên Sát lâu, biết được vũ hội này mời đến toàn bộ quý nữ trong kinh thành, liền tiếc rẻ không thôi một cơ hội phát tài. Vốn nàng định chờ qua năm mới sẽ bắt đầu phát triển một ít cửa hiệu làm về y phục, trang sức...chuyên phục vụ phái nữ tại kinh thành, ở hiện đại đã có câu châm ngôn, kiếm tiền của phái nữ là dễ nhất, tất nhiên nàng sẽ phát huy triệt để. Nếu biết trước sẽ có một làn sóng oanh động cả toàn bộ nữ giới kinh thành như vậy, nàng đã sớm hành động, có phải là kiếm kim ngân đầy túi rồi không. Nàng hồn nhiên không biết, nguyên nhân sâu xa của oanh động này, chính là bởi vì vị cô nương xuất thân từ một trấn nhỏ Nguyên Châu là nàng.

Nhưng rất nhanh nàng liền vui vẻ, vì một đơn hàng lớn mua Đan Tuyền thượng phẩm vừa tới tay, hiện danh tiếng tửu phường của nàng tại kinh thành đang nổi như cồn, công chúa hoàng gia, đương nhiên muốn mọi thứ trong vũ hội của mình đều phải là nổi bật nhất. Làm xong vụ mua bán này, trữ lượng trong kho tại kinh thành không còn nhiều, cần viết thư gửi về Nguyên Châu, cho thương đội vận chuyển chuyến hàng mới trước thời hạn, số lượng cũng phải tăng thêm. Nhân tiện viết một bức thư nhà, gửi về cho gia gia và cha nương, lần đầu nàng đi xa nhà, mọi người chắc là rất lo lắng.

Trước ngày yến hội nhóm quý nữ thân thuộc bọn họ lại hẹn nhau tại Đạm Hương lâu một lần. Đã quyết định được danh hiệu của xã đoàn, tên là Chiêu Dương xã. Đại viện nàng cũng đã cho sửa sang hoàn thiện, liền cho người đi làm bảng hiệu. Nữ nhân tụ hội không khi nào là không giao lưu tin tức, qua đó nàng mới biết lần yến hội này ai cũng được mời tham dự. Nàng tự hỏi một công chúa được phép chi phí nhiều cho một buổi yến hội lớn như vậy sao? Sẽ không phải hoàng tộc xa hoa lãng phí như vậy chứ.

Cái mỏ quạ đen của nàng thật linh nhiệm. Trưởng công chúa điện hạ lúc này đang ở trong Phượng Trữ cung của hoàng hậu nương nương nghe răn dạy, nhưng dù sao thiếp mời đã phát đi không lý nào thu hồi. Hoàng hậu buồn bực, dạo này nàng quá lơi lỏng hậu cung hay sao mà một chuyện lớn như vậy nàng lại là người biết cuối cùng. Rốt cuộc là Quý phi hay Hiền phi đâm sau lưng nàng. Ừm rất có thể là bọn họ, muốn dựa vào mánh khoé nho nhỏ này kéo nàng xuống khỏi hậu vị? Hừ, không có cửa đâu. Nàng mà biết được kẻ nào loan tin lợi dụng trưởng công chúa, sẽ không tha cho kẻ đó.

Cái kẻ mà bị hoàng hậu rủa xả trong lòng giờ phút này đang nhàn nhã ngồi trong thư phòng của mình vẽ tranh, vẫn là dung nhan ấy, dù có vẽ bao nhiêu bức hoạ hắn cũng không hết cảm hứng. Tiểu Thịnh Tử - tiểu thái giám hầu cận bên cạnh từ nhỏ tới lớn đang buồn phiền, dạo này hắn dán tranh dán tới mười ngón tay cũng sắp dính chặt vào giấy rồi. Vị cô nương trong tranh làm ơn làm phúc, mau mau xuất hiện trước mặt chủ tử của bọn họ đi a, hắn sắp không chịu nổi nụ cười ngơ ngẩn cứ luôn xuất hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ vốn rất anh minh thần võ của chủ tử nhà hắn rồi, rất nổi da gà nha. Nhưng điều này hắn chỉ dám nghĩ trong lòng, nếu để chủ tử biết được còn không biết sẽ hành hạ hắn thế nào đâu.

Vị tiểu thư mà Tiểu Thịnh Tử niệm niệm trong lòng bây giờ lại đang vô cùng bận rộn, lo lên kế hoạch tổ chức tiệc thành lập Chiêu Dương xã, cải nam trang mang theo thủ hạ đi khảo sát vài thôn trang gần kinh thành, lập kế hoạch mở rộng kinh doanh sang vài ngành khác, không cầu độc đại như Phiêu Hương Các, chỉ cần chen chân vào các ngành đó là được. Lại còn chuyện thu mua lương thực, thật sự là không đủ người để dùng mà.

Trước yến hội một ngày, Khải Ca gặp lại Mặc Kì Lam tại Đạm Hương lâu, hắn đang có hẹn với vài bằng hưu tại nhã phòng, vô tình gặp được nàng tại đại sảnh tầng một.

“Khải Ca, muội tới dùng trà sao?”.

“À, đúng vậy, muội là khách quen ở đây. Huynh đang bận? Vậy không phải tiếp muội đâu, muội đang định trở về bây giờ”.

“Từ từ đã, Bách Hoa yến chắc muội cũng nhận được thiếp mời phải không?”.

“Vâng, đúng là có nhận được”.

“Ngày hôm đó bên hoa viên phía đông có tiệc thưởng cúc do Thất hoàng tử tổ chức, ta tiện đường sẽ đưa muội muội đến Bách Hoa yến luôn, muội có muốn cùng đi không?”.

“Vậy được rồi, làm phiền huynh. Vậy hẹn gặp vào đầu giờ thìn nha”.

“Được, vậy ta tiễn muội ra cửa”.

“Không cần đâu, Đại Bảo đã đi lấy xe ngựa rồi, ở đây có noãn Nhi và Ngọc Nhi bồi muội, huynh đi gặp bằng hữu đi”.

“Ừ, vậy mai ta tới đón muội”.

Ngoài cửa Đạm Hương Lâu, một dáng người nho nhỏ đang đứng bên đường nhìn chằm chằm vị tiểu thư vừa bước lên xe ngựa, hưng phấn vô cùng, thấy xe ngựa bắt đầu chuyển động vội vàng len lén bám theo sau ở phía xa. Hừ, bọn Kiếm Nam thật vô dụng, tìm bao nhiêu lâu mà không thấy, vậy mà hắn vừa ra khỏi cung đã gặp được rồi. Vì sự chậm chễ của các ngươi mà chủ tử sẽ gặp bao nhiêu phiền toái đây. Đôi mắt tinh tường của Tiểu Thỉnh Tử hắn nhìn thấy rõ ràng bên cạnh vị tiểu thư kia chính là thế tử gia Thuần Vương phủ, người ta đã quen biết giai nhân sớm hơn điện hạ nhà hắn rồi.

Thật sự cũng không thể trách thị vệ hầu cận hoàng tử vô dụng được, hắn không biết nàng thời gian gần đây ra cửa đều cải nam trang, nếu có mặc nữ trang cũng đều ngồi trong xe ngựa, đi vào từ cửa sau của sản nghiệp nhà mình để bàn chuyện với chưởng quầy. Nếu không phải hôm nay vô tình gặp Mạc Kì Lam, nàng cũng không cần phải chuyển ra đi về bằng cửa trước để tránh bị nghi ngờ.

Sau khi nhìn kỹ càng, chắc chắn xe ngựa đã đi vào cửa Triệu phủ , hắn liền quyết đoán bỏ qua nhiệm vụ mua điểm tâm cho tiểu công chúa, chạy nhanh hồi cung báo cáo chủ tử a. Việc này không thể chậm chễ được.

Chủ tử của hắn lúc này đang sắp xếp cho tiệc thưởng cúc ngày mai, mà nói cho đúng là đang phân phó người ẩn nấp xung quanh cổng vào hoa viên, nhìn chằm chằm từng vị khách một, dựa theo bức hoạ của hắn mà tìm người. Nói đến đây cuối cùng cũng đã hé lộ thân phận vị nam tử thân bí này rồi, thất hoàng tử điện hạ Mặc Kì Túc, hắn rất có lòng tin vào ngày mai, hắn có thể tìm ra nàng. Tiểu cô nương bạch y để lại trong lòng hắn dấu ấn không thể xoá nhoà.

Khi Tiểu Thịnh Tử vào đến cửa cung điện, liền nhìn thấy chủ tử nhà mình lại đang trưng ra khuôn mặt cười ngơ ngẩn khiến hắn nổi da gà kìa, không phải nghĩ cũng biết giờ này chủ tử đang nghĩ đến ai rồi. Sau khi thấy chủ tử hắn cũng bình tĩnh lại, cũng không gấp gáp báo cáo ngay lập tức, cứ để chủ tử tưởng niệm xong, cười xong cái nụ cười nổi da gà ấy đi đã. Nếu hắn lên cưới cắt ngang chủ tử lúc này, hắn sẽ chết rất thảm, rất thảm đó có biết không.

Hắn hơi hối hận lúc trước không đợi mua xong điểm tâm cho tiểu công chúa đã rồi hãy hồi cung. Chủ tử tất cả là vì ngài đó, vậy nên nếu tiểu công chúa có định phạt tiểu nhân thì ngài nhất định phải cứu cứu tiểu nhân nha. Hắn cũng không muốn bị bắt uống một bụng đầy nước rồi lại phải đứng im nửa ngày trời không được đi xí phòng đâu, quá là đau khổ mà. Chắc là chủ nhân sẽ nể mặt tin tức của giai nhân mà nói tốt cho hắn tránh bị tiểu công chúa trừng phạt phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.