Cửu hoàng tử Mặc Kì Tương ngồi bên cạnh thân ca ca không hiểu sao bỗng nhiên đánh một cái rùng mình. Hắn tò mò quay sang thấy ca ca đang nhìn mình với một ánh mắt cháy bỏng, hơi ngơ ngác hỏi lại.
“Ca, huynh nhìn để làm gì?”. Bào đệ khó hiểu nhìn mình, nhưng hắn cũng không mở miệng giải thích. Lúc này hắn đang có xúc động giấu tiệt đệ đệ đi, để ánh mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy hắn. Đúng lúc này trưởng công chúa lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của hắn.
“Thất đệ và cửu đệ đã có nhã hứng, không bằng theo ta bình luận thi từ của các vị tiểu thư một chút, ta đã chuẩn bị mười món lễ vật cho mười bài thi từ xuất sắc nhất”.
Tập thơ được chia làm ba phần, đưa tới trước mặt ba vị địa vị cao quý nhất ở đây. Hai người kia lẳng lặng đọc từng tác phẩm, có chút xuất sắc đều để qua một bên, riêng đại công chúa đọc đến tác phẩm ứng ý đều không khỏi gọi chủ nhân bài thi từ đứng lên cho nàng nhìn một cái, hỏi dăm ba câu. Thất hoàng tử nhàm chán lật từng trang giấy tuyên thành, bỗng ánh mắt dừng lại trên đề danh ở cuối thơ, danh tự này hôm qua hắn mới được nghe thấy, liếc sang đệ đệ một cái, hắn còn đang hưng chí bừng bừng lật xem từng trang giấy không chú ý tới mình, bèn nghiêng tay đánh rơi hai trang giấy xuống khỏi mặt bàn. Thuận thế cúi xuống, khi ngẩng lên một trong hai trang giấy kia đã ngoan ngoãn cuộn tròn trong ống tay áo của hắn.
Hắn liếc mắt nhìn chủ nhân trang giấy đang ở bên dưới cũng đang nghiêng đầu nhìn thoáng qua mình, trong lòng bỗng dâng lên hài lòng nho nhỏ. Tiếp tục cúi xuống lật xem tập giấy trong tay, những thi từ qua được đều đưa lại cho trưởng công chúa. Người đã tìm thấy, cũng đã nhìn tận mắt chứng thực, hắn hết kiên nhẫn ngồi ở đây bị trăm ngàn ánh mắt háo sắc soi mói. Tuy ánh mắt của nàng cũng hướng tới nhưng hắn mong ánh mắt nàng chỉ nhìn hắn, hai người có thể ngồi bên cạnh nhau đàm thi luận từ cũng là một phen ý vị.
Tự vui vẻ với ý tưởng trong lòng, hắn cố ngồi chờ đợi trưởng công chúa chọn lựa thi từ, ban lễ vật, không dám nhìn nàng quá lâu sợ dọa đến tiểu nhân nhi trong lòng. Hắn sẽ tìm dịp khác để chính thức quen biết với nàng, cái này không hề khó đối với hắn, ít nhất ngay gần mấy ngày tới chắc chắn có một cơ hội. Sau khi trưởng công chúa ban thưởng, hắn cũng ban thưởng xuống một lượt rồi kéo theo đệ đệ ưa náo nhiệt kia trở về.
Khi đi lướt qua vị trí của nàng, tất cả nữ nhi gia đều đang quỳ gối cung tiễn hai vị điện hạ, không ngờ nàng lén ngẩng đầu nhìn lại chỗ bọn hắn. Hắn nhướn mày, tiểu nhân nhi của hắn lá gan cũng không nhỏ đâu, ý vị thâm trường nhịn lại nàng, khóe môi khẽ cung lên một độ cung nhỏ rồi đĩnh đạc rời khỏi. Cũng không thể ở lại quá lâu, nếu hắn làm ra biểu hiển bất thường sẽ có người chú ý tới. Hắn dù thích nàng nhưng chưa muốn khiến nàng bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu ngay lúc này, nàng còn nhỏ, chờ nàng lớn hơn một chút.
Hai vị hoàng tử vừa rời đi, chỗ này liền náo nhiệt hẳn. Các vị tiểu thư quan gia quý tộc đều khe khẽ nhỏ giọng bàn luận tư thái phong nhã, cử chỉ hào phóng, khí thế uy nghiêm, dung nhan tuấn mỹ của hai vị hoàng tử. Khải Ca ngồi trong đám người đang bàn luận rộn ràng, nhưng lúc này nàng không quan tâm, ánh mắt khác thường lúc thất hoàng tử rồi đi là nhìn nàng phải không? Lẽ nào là hắn? Dưới tay áo khẽ nâng, nàng đè nhẹ lên trái tim đang lỗi nhịp, thở nhẹ ra một hơi. Nàng đã biết hắn là thuộc hoàng tộc, nhưng không hề nghĩ tới đôi mắt khiến nàng thương nhớ lại không chỉ có một, đầu óc nàng lúc này rối nùi, không nghĩ ra phương án nào hữu ích.
Mà chính trong lòng nàng cũng phân vân, biết đó là ai rồi thì sao, còn chưa biết người ta có cảm giác gì với mình. Mà có cảm giác thì lại ra sao, thời đại này nam tử tam thê tứ thiếp, huống chi là hoàng gia, vốn nàng đã nghĩ tới khi trưởng thành sẽ tìm một nam nhân vừa ý chung sống cả đời, hắn chỉ có thể có một mình nàng, nàng sẽ có một gia đình riêng, hòa hòa mỹ mỹ đến cuối đời. Nhưng nàng lại gặp hắn, một ánh mắt thâm thúy như biển kia găm chặt trong nội tâm nàng, chỉ một phút lơ đãng là lại sẽ nhớ đến, liệu nàng có thể giữ chặt trái tim mình, chờ đến cập kê, gả cho một nam tử bình thường được nữa không?
Công chúa cho bày yến, sơn hào hải vị bày ra trước mắt nhưng nàng cũng không có tâm tình hưởng thụ. Cả ba khuôn mặt của ha vị hoàng tử cùng Mặc Kì Lam đều đang xoay quanh trong đầu nàng, trước đó còn không có nghiêm trọng như vậy, nhưng hôm nay nhìn thấy hai vị hoàng tử, trong lòng nàng luôn có một cảm giác nôn nóng, như thể nhất định muốn nàng tìm ra nam tử đó là ai trong ba người họ. Nàng không có khẩu vị trải qua yến tiệc, vài vị tiểu thư thanh danh lớn cùng đệ nhất tài nữ đương nhiệm đều yểu điệu đứng dậy chúc rượu công chúa, nàng cũng theo đám đông đồng loạt nâng chén cảm tạ công chúa mấy lần. Sau tiệc rượu, nàng nhanh chóng cáo ốm với đại nha hoàn bên cạnh công chúa nhờ chuyển lời giúp, được công chúa cho phép liền nói qua với vài bằng hữu thân thiết, sau đó rời khỏi bữa tiệc.
Xe ngựa của nàng đi nhanh trên đường, không lâu liền trở lại Triệu phủ, nàng không biết phía xa có hai thị vệ len lén đi theo bảo vệ, cho đến khi tận mắt thấy nàng nhập phủ, mới quay lại hoàng cung phục mệnh. Mà một vị ở trong hoàng cung kia, lúc này đang thỏa mãn ngồi trong thư phòng, lại đang vung tay múa bút họa lại dáng vẻ đáng yêu ngây thơ của nàng hôm nay, sau khi mực khô liền để Tiểu Thịnh Tử ở bên cạnh dán giấy làm quyển trục cất giữ lại.
Tiếp đó hắn ngồi suy tư, lật lại tư liệu ngay tối hôm qua người của hắn điều tra được về nàng. Nàng không ngờ lại là cháu gái nuôi của Triệu lão, còn đến từ Nguyên Châu. Hắn đọc đi đọc lại danh tự của nàng, nhớ tới quê quán của nàng, hung thú theo hầu bên nàng, từ trong kí ức xa xôi không ngờ lại nhớ tới một người. Nêu thực sự là nàng, bọn họ thực sự là duyên phận không cạn. Nàng còn có quan hệ gì với vị ở Vân Mộng sơn kia? Không lẽ nàng cũng là người tu luyện? Hắn khẩn cấp cho cáp tử đư thư đi Nguyên Châu điều tra, thôn làng nhỏ bé bên bờ Đăng Phong sơn kia, liệu có thực sự là nàng không? Nếu là nàng, thì sao? Hắn có thể dựa vào đó mà tiến thêm một bước tiếp cận nàng, nhanh chóng để nàng thân cận hắn, nhớ nhung hắn không?
Xem ra, hắn cần vận dụng một ít thủ đoạn, vị biểu muội kia của hắn không nghĩ tới lại quen biết nàng, có thể lợi dụng cơ hội gặp gỡ nàng một lần. Thế nhưng lần này xuất cung nhất định không thể lại mang A Tương theo, đệ đệ sẽ khiến nàng phân mất một phần chú ý, Mặc Kì Túc mảy may không hề để ý tới việc mình thấy sắc mà vứt bào đệ qua một bên không thèm ngó tới.
Lúc này hắn mới lấy trong tay áo trong một trang giấy tuyên thành, vuốt phẳng, ngón tay thon dài hữu lực vuốt ve nét chữ phóng khoáng trên trang giấy. Tiểu nhân nhi của hắn tuổi còn nhỏ nhưng nét chữ này rất có lực, không hổ là đi ra từ dưới tay Triệu lão, trong đó còn có khí chất của riêng nàng, phong lưu khoáng đạt, như thiên phong không bị trói buộc, thỏa thích ngao du dưới gầm trời. Đều nói nét chữ nết người, vậy nàng cũng không phải vật trong ao, rất có thể so với trong tưởng tượng của hắn còn giỏi giang tài năng hơn nhiều. Rất tốt, nữ nhân của hắn sao có thể là nhân vật tầm thường, chỉ một bóng dáng cũng đã thâu tâm của hắn. Hắn có chút háo hức, mong chờ lần gặp mặt tới của hai người. Thích thú tưởng tượng nếu nàng gặp lại hắn, hắn có thể gọi ra nhũ danh đáng yêu kia của nàng. Liệu nàng có ngơ ngác, có kinh ngạc, có thất thần không, thật mong chờ.