Khải Hoàn Ca

Quyển 2 - Chương 9



“Tiểu thư, Vương Chính thúc nói có người mang bức thư này đến Hương Cư, nhờ đưa cho người”.

Nàng nhận bức thư trong tay Đại Bảo, bên trên có sáp ấn huy hiệu Thần Sách của Thiên Sát lâu, phía trên có dấu hiệu linh vũ là cấp bậc lâu chủ mới có thể sử dụng. Bức thư bên trong không dài, nhưng nội dung khiến nàng vui mừng không thôi. Trong thư nói người của Thiên Sát lâu tại biên giới Đại Chiêu và Đại Liệt quốc có một nơi gọi là Lạc Hà Sơn, ở đó có một liên minh các môn phái tu luyện xưng Thần Hỏa Liên Minh, ở đó bọn họ cũng tìm được một đan đỉnh được gửi bán tại Dị Bảo Các thuộc giao dịch phường tại đó, nhưng người bán yêu cầu trao đổi vật phẩm, cần thiên tài địa bảo trợ giúp kích phát huyễn nguyên lực.

Không ngờ lại cần thứ này? Trong giới chỉ Vân lão cho nàng, Kim Tinh quả phải nói là từng chùm từng chùm vứt trong góc ý chứ. Nàng nhanh chóng hồi âm, yêu cầu Lý Dật Phong từ thân về kinh mang đồ đi đổi. Ý của nàng cũng muốn ban thưởng cho cha con họ 2 quả, còn về sau này có thể đi được bao xa, liền do sự cố gắng của họ rồi. Thư của Lý Dật Phong giử đến, khiến nàng bỗng nhớ tới mục tiêu của mình, con đường nàng đi không tầm thường, càng về sau có thể sẽ càng giao tiếp với nhiều người trên đại lục, nhiều thứ thần bí, mạnh mẽ, có lẽ nàng cần phải chuẩn bị cho bản thân mình một chút lá bài tẩy không chừng.

Thiên Sát lâu tuy nghe hiệu lệnh nàng, nhưng cũng không phải của nàng. Nàng cần người hoàn toàn tuân lệnh nàng, tôn thờ nàng làm chủ, một đội ngũ do chính tay nàng bồi dưỡng ra. Tuy nhiên Thiên Sát lâu vẫn có thể giúp sức một chút. Bên dưới thư nàng viết thêm, để Lý Quân Hàn thu nhận nhưỡng đứa trẻ mồ côi có căn cốt tốt đưa tới kinh thành cho nàng, nàng sẽ tự thành lập một thế lực của riêng mình.

Trong khi nàng đang chờ Lý Dật Phong từ Đan Châu vào kinh, thì một người ở trong hoàng cung cũng vừa nhận được tư liệu điều tra về nàng được truyền đi từ Nguyên Châu. Thất hoàng tử vuốt ve tư liệu trong tay, khóe môi cong lên một độ cung nhỏ, mắt phượng khẽ híp lại.

“Quả nhiên là nàng, Tiểu Ca Nhi, chúng ta có tính là rất có duyên không nhỉ?”.

Ngày hôm sau, Khải Ca nhận được thư từ Hoặc phủ, Ngữ Vân mời nàng tham gia một tiệc trà nhỏ, nàng hồi âm lại, mời nàng ấy gặp mặt tại Đạm Hương lâu, báo trước sẽ mang theo bốn đệ đệ, vì nàng cũng đã hứa với chúng sẽ mang chúng ra ngoài chơi, nhân tiện thì thực hiện lời hứa luôn, Ngữ Vân hồi âm lại, nói cũng sẽ mang theo người tới cùng.

Bọn họ hẹn nhau buổi chiều, sau khi nàng dành cả buổi sáng tu luyện khống hỏa cùng Tiểu Ngao, buổi chiều liền để nó và Tiểu Bạch ở lại tiểu viên, chỉ cùng bốn đệ đệ đến Đạm Hương lâu, nàng dùng nhã phòng ngay bên cạnh phòng riêng của nàng tại trà lâu, bên trong trang trí thanh nhã, rèm bạch vân sa mỏng nhẹ lanh động theo gió, trên tường treo bức tranh thủy mạc sơn thủy, tranh chữ, thư pháp chủ đề tứ quân tử, góc phòng còn có một giá sách nhỏ đặt vài cuốn tạp thư du kí. Vì nàng đã hẹn trước, chưởng quầy sắp xếp mọi thứ rất chu đáo, nàng vừa vào phòng đã cho người dâng trà thơm, điểm tâm mới mẻ lên. 4 đệ đệ lâu không được ra ngoài, rất vui vẻ nắm điểm tâm vừa ăn vừa xà tới cửa sổ mở về phía đường lớn ngắm. Đây là một trong những con phố buôn bán náo nhiệt nhất kinh thành, hai bên đường cửa hiệu san sát, người đi lại đông như trảy hội.

“Khải Ca, muội tới rồi”.
Nàng đang ngồi xem một cuốn tạp thư, khẽ ngẩng đầu nhìn ra cửa, rèm được vén lên, Ngữ Vân bước vào đầu tiên. Nàng mỉm cười, đứng dậy đón người, nhìn thấy theo sau đi vào lại có thêm hai bóng người. Hoắc Tư Đình và... một người nam nhân dù chỉ nhìn thấy đã khiến tim nàng trở nên rộn ràng. Nàng quỳ xuống hành lễ, cúi mắt che dấu nét bối rối thoáng hiện, thầm trách Ngữ Vân không báo trước cho nàng người này sẽ tới. Nhưng mới chỉ nhún gối chuẩn bị quỳ xuống, một cánh tay thon dài đã ngăn nàng lại.

“Tiểu thư không cần đa lễ, hôm nay đều là bằng hữu tụ tập, chúng ta thoải mái một chút”.
“A...Vậy tiểu nữ đa tạ thất điện hạ”.
Bàn tay bọn họ vừa chạm nhau, trong nháy mắt nàng cảm tưởng như mặt mình đang nóng bừng lên. Hơi ngượng ngùng vén vài sợi tóc mai hơi xõa, nàng nghiêng người gọi các đệ đệ quay lại chào hỏi.
“Vị này là đại thiếu gia và tiểu thư của Hoắc phủ”.
“Hoắc thiếu gia, Hoắc tiểu thư, hữu lễ”.
Bốn bánh bao nhỏ dàn hàng ngang ôm quyền làm lễ, nhìn cực kỳ đáng yêu, sau đó đưa mắt nhìn tỷ tỷ nhà mình giới thiệu nốt người còn lại.
“À, còn vị này là...thất hoàng tử điện hạ”.
“Chúng thảo dân bái kiến hoàng tử điện hạ”.
“Được rồi, không cần quỳ, đều đứng lên đi, hôm nay không cần câu nệ, cứ như bình thường, mọi người đều ngồi xuống đi”.
Sau khi Mặc Kì Túc ngồi xuống, mọi người liền thoải mái hơn, lần lượt ngồi vào xung quanh bàn tròn. Hoắc Tư Đình và Ngữ Vân đều ngồi xuống bên tay trái hắn, vốn hắn mong nàng ngồi vào ghế bên tay phải mình, không ngờ nàng lại chọn ngồi cạnh Ngữ Vân biểu muội, còn bốn đứa nhóc Triệu gia gia từ lớn đến bé ngồi xuống bên cạnh hắn. Không vui liếc mắt sang hai bên một chút, nhưng sau đó lại lập tức vui vẻ, vì nàng gần như ngồi đối diện hắn, hắn có thể không kiêng dè nhìn thẳng nàng, ngắm được từng đường nét trên khuôn mặt nàng, từng cử chỉ hành động của nàng.

Bọn họ vừa nói chuyện vừa dùng điểm tâm, vừa nói về đủ thứ chuyện, Hoắc Tư Đình làm người hào sảng, lại rất hài hước, nhanh chóng lấy dược tình cảm của mấy đứa nhóc, rất nhanh đã khiến chúng chuyển miệng gọi đại ca ca ngọt sớt. Nàng ngồi bên cạnh nghe hai nam nhân kể chuyện , đôi khi chen vào vài câu, lại lén chú ý khi thất hoàng tử quay mặt đi lại nhìn kĩ hắn một chút. Liệu có phải người đó không nhỉ, nàng suýt chút nữa thì hỏi ra miệng, cũng may còn giữ lại được lý trí.

Không biết lúc nào chủ đề câu chuyện đã bị thất hoàng tử điện hạ trong tối ngoài sáng kéo tới Nguyên Châu, bốn đứa trẻ nghe thấy địa điểm mình quen biết, tính trẻ con nhao nhao khoe khoang mình đã được tới nơi đó. Chúng còn kể ra kinh nghiệm thú vị khi được đại tỷ đưa tới nông trang, đi săn bên sâu trong Đăng Phong sơn, vô cùng hào hứng.

“Vậy ra Khải Ca muội cũng là người Nguyên Châu, lại không biết là thuộc huyện nào? Trước đây ta từng có cơ hội đi qua Nguyên Châu, còn từng ở đó một thời gian”.
Mặc Kì Túc không biết xấu hổ hùa theo Hoắc Tư Đình gọi muội muội, dần dần nắn câu chuyện theo ý hắn mong muốn.
“Tiểu nữ là người huyện Thượng Nguyên, nhà ở Trấn Quảng Đức”.
“Muội không ngại thì theo Ngữ Vân gọi một tiếng Túc ca ca đi, chúng ta cũng không phải người ngoài, đừng quá xa lạ”.
“À...”.
Nàng theo bản năng định từ chối, nhưng Ngữ Vân nhiệt tình ở bên cạnh giật tay áo, nháy nháy mắt không ngừng, khiến nàng đành thuận theo, gọi một tiếng ca ca. Có điều tiếng gọi nhỏ như muỗi kêu, sau khi bật ra khỏi miệng không hiểu sao lại khiến nàng thấy ngượng ngùng không thôi. Tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra không có gì, chỉ nhấp một ngụm trà, che đi vẻ mất tự nhiên của mình.

“Nhà muội ở trấn Quảng Đức, không biết có biết ở gần đó có một Hà gia thôn hay không?”.
Hắn cố tình giả như không biết hỏi thăm nàng, thực sự nếu không cho người đi Nguyên Châu điều tra về nàng, hắn cũng đã sớm quên tên địa phương này rồi. Nhưng tiểu cô nương đã cứu giúp hắn, cùng gia đình bọn họ, hắn cũng không quên, vẫn nghĩ cả đời này không có cơ hội gặp lại, không ngờ duyên phận như tơ hồng ràng buộc lấy bọn họ, dù đã cách xa vẫn có cơ hội gặp lại nhau. Tiểu Ca Nhi ba tuổi bá đạo mang đại cẩu đi khắp thôn dọa trẻ con không làm hắn rung động, nhưng Hà Khải Ca tiểu nữ nhân thanh khiết mềm mại, tự tin cao quý lại khiến trái tim hắn quyến luyến không thôi. Hắn luôn có xúc động chiếm hữu bá đạo đối với nàng, không muốn ánh mắt nàng nhìn ai ngoài hắn, trái tim nàng thổn thức vì ai ngoài hắn.

Tuy nhiên cũng không thể dọa sợ nàng, hắn cần phải đi từng bước một, dần dần khiến nàng xa vào trong tình cảm của hắn, tốt nhất là không bao giờ thoát ra được.
“A...điện hạ biết Hà gia thôn? Đó là tổ trạch của nhà ta”.
“Ồ, thật vậy, vậy muội có biết trong thôn có một nhà đại phu không? Khi xưa ta gặp nạn trong núi Đăng Phong, chính là được tiểu tôn nữ của hắn cứu giúp, còn cho ta ở nhờ trong nhà đến khi có người tới đón ta đi”.
“Người...người là Hoắc Mặc?”.
“Sao muội biết, đó là tên giả ta dùng khi đó”.
“À...ta, à không tiểu nữ là...nhà lão đại phu đó là nhà tiểu nữ”.
“Vậy muội không phải là tiểu cô nương đó chứ?”.
Mặc Kì Túc híp mắt phượng, hài lòng khi thấy nàng bối rối, tươi cười thật nhỏ gợi lên trên khóe môi, chờ đợi câu trả lời.
“À, vâng, là tiểu nữ, khi đó không biết là điện hạ, nếu có mạo phạm, mong điện hạ bỏ qua cho”.
Nàng toát mồ hôi, nàng còn nhớ rõ hồi đó nàng không chỉ bắt Hoắc Mặc giúp đỡ nàng phơi thuốc cho gia gia, rồi chải lông cho Tiểu Ngao chỉ môt hai lần thôi đâu.

“Thì ra là muội, chúng ta thật là có duyên phận. Như thế nào, vẫn không chịu gọi ca ca sao, khi đó nàng còn gọi Hoắc Mặc ca ca rất ngọt ngào mà, bây giờ sửa miệng, chỉ cần gọi Túc ca ca là được”.
Hắn không tiếng động trêu ghẹo nàng, vui vẻ khi thấy vành tai nàng hơi phiếm hồng, thật muốn ghé sát lại thủ thỉ bên tại nàng, khiến vành tai đó càng hồng thấu hơn nữa.
“Tiểu nữ không dám”.
“Có gì mà không dám, nếu nàng ngại ngùng, vậy khi không có người ngoài liền gọi như vậy. Đừng từ chối, nàng còn là ân nhân cứu mạng của ta đó”.
“Vậy...vậy được rồi”.
“Ừ, nên như thế”.
Hắn mỉm cười hài lòng gật đầu, lại nghe thất đệ đệ nàng tò mò hỏi chuyện, bỏ qua nguyên nhân tại sao hắn lại gặp nạn trong núi, mang sự tình nàng cưỡi Tiểu Ngao anh dũng đẩy ngã chết tên sát thủ, rồi cứu hắn trong cơn nguy hiểm như thế nào cho các đệ đệ của nàng nghe.

Khải Ca ở bên cạnh nghe mà thấy xấu hổ không thôi, khi còn nhỏ...ừ, hơi có chút nghịch ngợm. Không nghĩ tới lúc ngẩng đầu lên liền bắt gặp năm đôi mắt sùng bái hướng về phía nàng, mắt long lanh như gặp thần tượng vậy đó. Quay sang lại thấy thất hoàng tử cũng đang mỉm cười nhìn mình, lại khiến nàng càng ngượng ngùng hơn nữa. Nàng...danh tiếng nhàn thục dịu dàng của nàng, coi như trôi theo dòng nước rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.