Tiếng cười của lào già này cứ văn vẳn bên tai nghe khá khó chịu. Nhìn lại cảnh xung xanh rồi liết mắt nhìn xuống cái hình xăm con rắn bên tay trái của bản thân. Thầm thở dài:
- Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như này. Đúng là đời sống vô thường!
Dậy lên cái thân thể trọng thương này mà lết vào trong lầu các. Trước khi đi hắn nhẹ vung tay mang theo đó là một luồn cuồn phong cuồn cuộn cuốn bat đi tất cả những thứ dơ bẩn, trở lại cho nơi này có lại vẻ xinh đẹp và bình yên vốn có. Như chưa từng có việc gì xảy ra.
Lắc người phát thân thể đã gọn gàng đứng ở trong căn phòng trước kia, nó vân mẩy mây không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì. Tiếng đến chiếc giường, đặt hai tay trước bụng khoanh chân lại xếp bằng đả tọa lại thân thể.
Một luồn khí nóng nhẹ nhàng trượt vòng quanh thân thể không có trở lại, mang theo cảm giác thaoir mái vô tận, bắt điều trị lại thân thể và thổ nạp thêm chân khí. Do nơi đây là động thiên phúc địa, linh khí nồng hậu nên quá trình diễn ra không quá lâu cỡ tâm dăm bữa nữa tháng là khôi phục về trạng thái đỉnh phong.
Trải qua sự việc vừa rồi, trong tâm Lạc Trần cũng thầm nhủ:
- Sau này cần phải cẩn thận hơn khi dùng toàn lực.
- Lỡ như lại mất kiểm soát như lúc đó thì quá là không tốt.
Đả tọa ở đó tầm bảy bữa, mặt trời bên ngoài cứ lặng rồi lại mộc i như rằng mọi thứ đang được tua nhanh thêm vài lần. Mao Sơn hiện tại cũng chả còn một ai, khách dân hương cũng càng không có, do trước khi rời đi hắn để lại hai chữ to vật vã tại cổng chào " Phong Sơn ".
Các môn phái khác khi thấy trưởng môn phái mình đi liền một mạch biệt tâm biệt tích nên cũng bắt đầu lo lắng, rục rịch phái đệ tử đến để thăm dò thật hư.
Sau rất lâu đã tọa, thân thể đã bình phục hết thương thế. Lạc Trần hé đôi mắt đã nhắm chặt rất lâu ra, đúng dậy nhìn lại cơ thể lần nữa. Các vết thương tuy đã bình phục, nhưng hắn chượt nhận ra huyễn thuật đã tan biến trên người hiện tại đang khoác lên cái áo rách tả tơi nhìn cứ như người vô gia cư khôn bằng.
Sững người trong giây lát, rất nhanh liền bước tới tủ quần áo bên cạnh. Cạch tiếng tủ mở, bên trong có các bộ đạo bào thông thuộc của tu sĩ Mao Sơn. Đắng đo trong giây lát, rồi nhìn lại mái tóc trắng tinh của bản thân, không suy nghĩ gì thêm sứt khoác liền lấy ra một bộ đạo bào trắng tinh khôi.
Thêu lên đó là họa tiết hình bát cực cùng bới các đường vân màu vàng kim, khoát lên trên cơ thể cộng với mái tóc bạc trắng hiện tại đúng là sinh ra để dành cho nhau. Bận xong, thoải mái mà vươn vai vài cái.
Không nhanh không chậ bước tới của phòng. Tiếng kẽo kẹt được vang lên, từng tia nắng ấm áp cứ thế mà chíu lên gương mặt hắn, vốn sẵn tuấn mĩ kết hợp thêm khí chất hiện tại thì đúng là xứng với hai chữ " Tiên nhân giáng trần ".
Khung cảnh vẫn thế, tiếng lá cây xào xạc đung đưa theo từng cơn gió tạo nên những âm thanh thật yên bình. Chấp một tay trước ngực, tay còn lại để sau lưng ra vẻ thanh cao từ tốn rồi bước ra khỏi phòng.
Cảm thán vài câu:
- Hôm nay quả thật đẹp trời.
Nếu trong cảnh sắc này có thêm bộ râu để vuốt thì đúng là hết ý. Cảnh đẹp vốn chẳn tày gan, pha trong tiếng xào xạc của lá cây lqij có những tiếng bước chân đang nhảy thoăn thoắt trên cá tán lá nhẹ tựa lông bồng.
Xằm mặt lại, Lạc Trần rất nhanh quát lớn khiến cả ngọn phong sơn cũng phải chấn động vài phần:
- Người đến là kẻ nào? Bổn tọa không quan tâm.
- Ta cho các ngươi thời gian ba hơi thở nếu còn ngoan cố ở đó mà rình mò thì đừng trách ta ra tay không khách khí.
Cả trường lạnh ngắt như tờ, không một tiếng đọng được vang lên. Có thể nghe thấy cả tiếng ve kêu cách đó vài trượng. Trong mắt Lạc Trần hiện lên từng tia sát khi nồng đậm do giết người tạo thành.
Khiến ai cũng không rét mà run, trên mặt lấm tấm mồ hôi khi câu này được lọt vào tai. Nhưng không phải cho Lạc Trần đợi quá lâu, hơn chục thân ảnh đen kịt cứ thế mà phóng ra từ các bụi rậm xung quanh bốn phía.
Vừa mới hiện thân đám người này, rất nhanh đã quỳ xuống thành hàng chỉnh tề thân thể không kìm được từng hồi run rẩy, mặt thì áp sát xuống i nhưng rằng nếu dám ngẩn đấu lên thì cái mạng này cũng coi như là cho chó gặm cả rồi.
Lạc Trần hơi nghi hoặc, không phải tình tiết là nên đánh một trận chứ nhở. Sao lại quỳ xuống mà bày ra bộ dạng sợ chết thế này. Hắn không biết được rằng sự tích truyền kì ngày hôm ấy đã lan truyền chóng mặt trong giới pháp sư Trung Hoa tạo thành một làn sống phẩn nộ đến cực điểm.
Người trong đạo môn là không ai là không biết đến hắn qua vụ việc này, được đặt một cái biệt danh nghe vô cùng hiếu chiến " Cuồng Ma ", đụng ai là giết kẻ đó. Khi nghe đến thì ai cũng phải chấn kinh, còn về phía chính phủ thì như không biết chuyện gì, vẫn cứ hoạt động bình thường.
Đám người này sau hơn mấy ngày ở đây, cũng cảm nhận một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng tởm được phát ra từ cái phòng ấy, khiến ai cũng không dám manh động mà cúa lặng lẽ nhìn xung quanh.
Không ngờ được rằng khi của vừa mở cũng có thể nói giờ khắc cái chết đã đến cũng không quá sai, nên ai nấy cũng sợ hãi đến vậy. Kèm thêm một phần, khi đã điều tra ra sự tình thì ai cũng chân tay bủn rủn cả rồi.
Nhưng Lạc Trần vẫn mẩy mây không biết mấy việc này, nhưng vẫn cố gắn moi mốc thông tin. Gọi người đang quỳ đầu tiên:
- Này ngươi đứng dạy cho bổn tọa! Nhà ngươi thuộc môn phái nào?
Gắn dậy cái thân đang còn run rẩy mà đáp:
- Bẩm tiểu nhân thuộc Long Hổ Sơn phụng mệnh cùng đám này nghe ngóng tin tức của lão trưởng môn.
Giọng có thập phần sợ hãi, thấy rõ dáng mạo đám người này. Từ trên xuống dưới đều bịt kính mít như ninja chỉ chừa mỗi đôi mắt để nhìn mọi chuyện. Lạc Trần lạnh lùng nói:
- Bên ngoài mấy ngày hôm nay có vẻ náo nhiệt nhỉ?
Câu này nhằm trách vấn, nhưng lọt vào tai kẻ nàu thì lại thành ra:
- Bên ngoài dạo này ta nổi quá nhở.
Chân tay không kìm được được, phịch tiếng lập tức hai đầu gói chạm đất quỳ ở đó rồi khai những tin tức của mấy ngày hôm nay ra. Rành mạch rõ ràng không sót một chữ cứ như thể:
- Nhà ngươi nói không rõ ràng, thì cứ lo dọn xác đi.