Điểm khác biệt duy nhất với những kẻ đang chạy trối chết khác là, Trình Danh Chấn trước sau đều không buông mạch đao trong tay xuống. Cho dù “Phác Thông” có lòng tốt đã nhắc nhở lần nữa, trong loạn chiến chỉ dựa vào một chiếc mạch đao thì chẳng làm nên trò trống gì. Trái lại, do sức nặng của nó sẽ cản bước chạy trốn của người cầm. Tuy nhiên Trình Danh Chấn nắm chặt cán đao theo bản năng, nhắm mắt chạy về phía tây trong dòng người. Hắn không dám quay đầu nhìn đám quan quân đuổi theo. Đó không phải là quan quân Đại Tùy trong suy nghĩ của hắn, trong ký ức thời thơ ấu, phủ binh Đại Tùy phụ thân vẫn nhắc đến là đội quân nhân nghĩa, không bao giờ cuồng sát kẻ vô tội, không bao giờ bổ đao về phía những người không còn sức chống cự.
Rất nhanh, hắn phải mở to mắt lần nữa, một đội du kỵ lao đến chặn bước chân đám người chạy trốn kia lại. “Tha mạng!” Lần này, không đợi Trình Danh Chấn nhắc nhở, đám lâu la đều quỳ xuống đất. Tên giáo úy chặn đường hơi do dự một chút, sau đó khẽ vung tay. Tiếng vó ngựa bỗng nhiên mỗi lúc một lớn, mũi đao sáng loáng chém xuống, vô số phần chân tay bị cụt bay múa trên không trung.
Một hoành đao quét lên đỉnh đầu Trình Danh Chấn, làm hắn sợ tới mức nhảy sang bên cạnh để né. Lại một hoành đao khác theo sát sau, ép hắn phải giơ mạch đao lên chống cự. Hoành đao sắc nhọn va vào mạch đao dày nặng, “keng” một tiếng, hoành đao phi thẳng lên không trung. Kỵ binh trên lưng ngựa gào thét chói tai, nghiêng người đẩy di chuyển cả yên ngựa.
- Keng! Keng! Keng!
Trình Danh Chấn đỡ mấy cái liên tiếp, gạt toàn bộ hoành đao đang quét bên mình ra. Trước mắt bỗng trống không, đám kỵ binh nối tiếp nhau đi xa. Ngoài năm mươi bước, bọn chúng ung dung quay đầu ngựa xem xét chiến quả của lần tấn công này. Ngoài một gã trẻ tuổi tay cầm mạch đao cùng với hai mươi mấy người may mắn sống sót ra, đám lưu tặc khác hoặc là bị chiến mã đạp ngã lộn nhào, hoặc bị hoành đao chém trúng, nằm chồng lên nhau.
Nhìn thấy trong quân phản loạn lại có người đỡ được sự tấn công một vòng khinh kị của mình, tên giáo úy dẫn đầu kinh ngạc trợn tròn mắt. Đây là việc lạ kể từ khi y xuất đạo tới nay, các huynh đệ dưới trướng mặc dù không tinh nhuệ như binh lính trong phủ, nhưng cũng là những người xuất sắc trong mười mấy dặm Giang Hoài. Cho dù vậy, quân chính quy Cao Cú Lệ chỉ là lũ chim thú trước mắt khinh kị, vậy mà lưu tặc trẻ tuổi kia sau một hồi lẩn trốn lại vẫn quắc mắt đứng nhìn trừng trừng, còn không ngừng kêu la về phía mình.
- Hắn đang gào gì thế?
Viên tướng lĩnh mắt xanh vừa chỉ huy các huynh đệ điều chỉnh đội hình, vừa hỏi thân binh bên cạnh. Tổ tiên y không phải người Trung Nguyên, từ nhỏ lại sống ở Giang Nam nên không thạo tiếng phương Bắc.
- Bẩm Vương giáo úy, hắn đang mắng chúng ta!
Thân binh bịa đặt thêm để bẩm báo. Giáo úy này là tâm phúc được Trần Lăng lão tướng một tay cất nhắc lên, giao nộp đống đầu người trước mặt này nói không chừng có thể được thăng lên chức Đô úy Xa kỵ. Vì thế mặc kệ tên trẻ tuổi kia gào thét cái gì, cắt đầu của hắn là nhiệm vụ đầu tiên.
- Đáng tiếc!
Tên giáo úy họ Vương khẽ lắc đầu. Gã trẻ tuổi đang giận dữ đứng trong vũng máu kia là anh kiệt hiếm có trong đám thổ phỉ, nếu hắn chịu bỏ khí giới đầu hàng thì mình sẽ khoan nhượng. Tuy nhiên tên toàn nói giọng phương bắc này lại dám nói những lời nhục mạ mình, thì đừng trách ta lòng dạ độc ác. Cắt đầu của hắn, vừa hay có thể thêm công lao cho tối nay.
- Bọn chúng đều đầu hàng rồi!
Thấy quan quân lại định tấn công lần nữa, Trình Danh Chấn lớn tiếng gào:
- Bọn chúng đã đầu hàng rồi! Ta là Bình Tào huyện Quán Đào, ta lấy đầu mình ra đảm bảo cho bọn chúng!
Giọng nói non nớt và nghẹn ngào, ngoài đám lưu tặc xung quanh đã sợ đến nỗi không chống cự được nữa ra thì không có ai để ý kỹ lời hắn nói. Đám kỵ binh từ từ rút ngắn khoảng cách, giơ cao hoành đao.
- Ngươi hãy trốn đi. Trình huynh đệ!
Đúng lúc này, Trình Danh Chấn cảm thấy có ai đó đẩy mình một cái. Hắn lảo đảo chạy đi mấy bước, sau đó nhìn thấy hơn mười con tuấn mã lao đi vun vút như lốc xoáy từ chỗ mình vừa đứng lúc nãy. Máu thịt bắn tung tóe, “Phác Thông” thúc – người đẩy hắn ra khỏi đám đông ở thời khắc cuối cùng đang tuyệt vọng xoay tít trong rừng đao. Từng thanh hoành đao theo quán tính xông lên của chiến mã quét lên lưng lão nhân, mỗi đao đều bám một vệt máu.
Tiểu đội kỵ binh không đợi Vương giáo úy phái đi liền quay đầu ngựa, Trình Danh Chấn đã nhảy dựng lên. Huyết quang vằn đỏ trên mắt hắn, hắn đã quên mất mình là Binh Tào huyện Quán Đào, quên rằng mình không phải là đồng bọn của lưu tặc, càng quên rằng quan quân mới là đồng đảng nhà mình! Hắn nhảy lên trước, lao chiến mã vung mạch đao. Mạch đao dày nặng quét tới kèm tiếng gió rít, chặt đôi người kỵ binh đang ngồi trên lưng ngựa.
- Giết!
Trình Danh Chấn nghe thấy mình đang kêu la rát cả cổ liền phi nước đại mấy bước, một tay giữ chặt dây thừng không có người ngồi. Chiến mã hoảng loạn làm hắn lảo đảo, đám kỵ binh chăm chú quan sát. Rất nhanh, bóng dáng gã trai trẻ đã xuất hiện trên yên ngựa. Một tay nhấc cương, một tay xách mạch đao dày nặng, quay đầu ngựa lao tới giữa đám kỵ binh.
Trong nháy mắt, không ai ngờ sẽ xuất hiện sự thay đổi như vậy. Đặc biệt là tên Vương giáo úy chỉ huy đám kỵ binh kia, phái hai mươi huynh đệ đi giết đám lưu tặc còn lại, y tự cho rằng đã cho tướng địch biết mặt. Ai ngờ tướng địch lại từ bỏ đồng đảng ở thời điểm cuối cùng trước, sau đó chiếm đoạt một con chiến mã với ý đồ xông lên tử chiến với y.
Nói thì chậm chứ lúc đó diễn ra rất nhanh. Trong lúc đám kỵ binh ngây người, Trình Danh Chấn lao nhanh tới. Hắn buông dây cương, hai tay xoay mạch đao, gạt hết binh khí đang đánh về phía mình ra. Các hoành đao ngắn hơn và nhẹ hơn nhiều so với mạch đao đều bị đánh bay, kỵ thủ mất binh khí đều không thể tin nổi. Có người rõ ràng cảm nhận được binh khí của mình va vào người tên trẻ tuổi này, người lại nhìn thấy rõ vết máu bắn tung trên không trung. Tên trẻ tuổi đó gào thét như một con hổ điên, mãi không dừng, mạch đao to lớn ánh lên hàn quang lạnh lẽo, đâm thẳng vào mặt giáo úy Vương Thế Sung. Phía sau tên trẻ tuổi là mười chín kẻ đang thất kinh bạt vía, bọn chúng vừa giết sạch đồng đảng của hắn, không ngờ sự thay đổi trên tiền tuyến cũng không thể đuổi kịp vó ngựa của tên trẻ tuổi.
Thấy sơn tặc Đại vương liều mạng, Vương Thế Sung đành kiên trì đến cùng. Tối nay định bắt nạt đám lưu tặc nên y không mang theo binh khí dài. Hoành đao trong tay truy sát bộ binh còn được, nhưng khi đối đầu với mạch đao rõ ràng kém hơn vài phần. Nhưng giờ y đã không còn lựa chọn, kẻ địch như lũ điên đang càng lúc càng gần. Nếu y tránh đi, nhìn vào số tiền huynh trưởng bỏ ra, Trần Lăng lão tướng quân chưa chắc lấy đầu y theo quân pháp nhưng sau này vĩnh viễn không có chỗ trú chân cho Vương Thế Sung y ở vùng Giang Hoài này.
- Keng!
Tiếng kim loại chói tai vang lên quét sạch tạp niệm trong đầu Vương Thế Sung. Y thấy mạch đao trong tay mình bị đứt làm đôi giống như đồ chơi, nhìn thấy gã trẻ tuổi điên cuồng toàn thân đầy máu đang vừa cười sằng sặc vừa vặn người trên lưng ngựa.
- A!
Y hét lên một tiếng thảm thiết, hai chân đạp mạnh xuống yên ngựa, xoay người lăn lộn. Sau đó đùi y có cảm giác nóng rát, mấy mảnh da thịt nhuốm máu lần lượt bay lên không trung.
- Cứu Vương giáo úy! Cứu Vương giáo úy!
Bọn kỵ binh lớn tiếng quát, chẳng quan tâm đến việc giết Trình Danh Chấn nữa, bọn chúng vây kín quanh chỗ Vương Thế Sung rơi xuống. Còn Trình Danh Chấn trên người không biết bị bao nhiêu vết đao chém đã mở một huyết lộ lao ra ngoài. Nhìn ánh lửa tứ tung, hắn nhe răng, quay đầu ngựa lao tới đám kỵ binh.
Đó không phải là phủ binh Đại Tùy của phụ thân. Không phải! Đó không phải là quan quân Đại Tùy, không phải huynh đệ đồng đảng tới cứu viện Quán Đào. Đó là một lũ ác ôn, khốn kiếp, con sâu làm rầu nồi canh. Hắn muốn giết sạch, chém hết toàn bộ đám người này.
Mạch đao va vào một người, Trình Danh Chấn giơ hai tay lấy sức ném nửa phần thi thể lên không trung. Mặt đao sắc lạnh mở ra một suối máu, hắn chém trúng tên thứ hai, chặt đứt đôi cả người đối phương lẫn vũ khí. Tiếp đó là tên thứ ba, đối phương là một gã trẻ tuổi mặt mũi tuấn tú, sợ tới mức không còn biết chống cự nữa. Trình Danh Chấn đập một đao xuống khiến đầu gã be bét máu.