Quản gia Thành Bá của Chu phủ sớm đã đau lòng đến vã mồ hôi đầy đầu, lúc trước ở trước mặt mọi người không dám truy vấn quyết định của tiểu thương họ Trương, hiện tại rốt cuộc đã có cơ hội, liền vội vã đuổi theo, khom lưng nhắc nhở:
- Ngài hà tất phải phát gạo mới cho đám quỷ nghèo kia làm gì? Mỗi người được ba năm chục văn tiền, tin rằng cũng không ai dám dong dài gì đâu. Trương tổng quản, chuyện này nếu chủ công mà biết...
Lão nhìn ra phía sau một chút, hết sức giảm âm thanh.
- Lúc này chủ công cần nhất là nhân tâm, vài đấu gạo, hay trên dưới một trăm xâu tiền có là gì? Lê dương bá tánh trong thành có nhiều!
Tiểu Thương họ Trương vừa rồi thể hiện thái độ lễ phép nhã nhặn trước mặt mọi người, lúc này đột ngột thay đổi, lạnh lùng quát to:
- Lão nói đúng, tiểu nhân, ty chức có ánh mắt quá thiển cận rồi.
Quản gia Chu phủ bị dọa đến mức cả người run rẩy, vội vàng cười nịnh.
Đang lúc nói chuyện, hai người họ đã đi vào trong khoang thuyền, cho nên không sợ màn hội thoại của mình bị người khác nghe được. Tiểu thương họ Trương liếc nhìn lão quản gia một cái, lắc đầu than thở:
- Đồ ngu nhà ngươi, trong mắt ngươi không nhìn thấy gì ngoài tiền sao? Mấy chục tráng hán ngoài kia vừa rồi thiên uy sấm sét còn không sợ, nếu có thể chiêu mộ trong quân, chẳng phải đều là thủ hạ tốt hay sao? Vài đấu gạo, vài đấu gạo mà thu được nhân tâm, được mấy chục tráng sĩ, lẽ nào chủ công còn tính toán hay sao? Tốt nhất là ngươi đi làm việc đi, đừng có mà giảm tiền công của họ đấy. Nhớ ngày mai phải đặt gạo ướt sang một bên, phơi nắng thật khô cho ta. Ta sẽ phái thuyền tới, trực tiếp đưa gạo ẩm đi Liêu Đông!
- Vâng!
Quản gia dựa lưng vào cửa buồng nhỏ trên tàu, ôm quyền đứng trang nghiêm.
- Được rồi, đừng giả bộ nữa, ngươi nhiều lắm chỉ giữ văn chức phụ tá thôi. Đừng có làm mất phong độ của Đại tướng quân đấy.
- Đây chẳng phải là muốn cho ngài hài lòng sao? - Quản gia Chu phủ Thành Bá xuất bản lĩnh sở trường ra, trơ mặt nói.
- Người đi an bài mọi việc cho thỏa đáng, ta đương nhiên hài lòng. - Tiểu thương họ Trương hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
- Vừa rồi thiếu niên đi đầu lên thuyền hỗ trợ tên là gì vậy? Tay chân rất nhanh nhẹn. Ngươi giúp ta điều tra tỉ mỉ, người này tương lai cũng không phải là vật trong ao đâu.
- Ngài coi trọng hắn rồi sao? - Quản gia hơi trầm ngâm, sau đó mỉm cười đáp:
- Vậy thì đúng là tên tiểu tử này số may mắn. Sáng nay ta từng hỏi lai lịch của hắn, hắn nói mình họ Trình, người Bình Ân, đến Quán Đào nương nhờ họ hàng tránh họa đao binh.
- Ừm!
Tiểu thương họ Trương khẽ vuốt râu:
- Nghe nói người này biết đọc sách?
- Từng học trường tư!
Quản gia khoe khoang.
- Ta cũng rất chú ý đến hắn, tay chân hắn cũng rất có lực, chỉ kéo một cái mà nâng được bao gạo hơn hai trăm cân lên rất dễ dàng.
- Ta cũng thấy rồi!
Tiểu thương họ Trương nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị khen ngợi năng lực quan sát của quản gia.
- Ngươi nghĩ cách tìm cho hắn một việc ở Huyện nha đi, đừng cho hắn biết là ai chiếu cố hắn, đợi khi nào cần dùng người thì mới cho hắn biết!
Quản gia Chu phủ Thành Bá vội vỗ ngực đảm bảo:
- Phía bên Lâm huyện lệnh, chắc chắn không vấn đề. Nay đang rối loạn, an bài mấy người cũng được. Nhưng....
Lão suy nghĩ một chút, lại do dự nhắc nhở:
- Nhưng hình như người này lòng dạ có chút mềm yếu, chưa chắc đã được trọng dụng. Ta rõ ràng thấy hắn cứu những con cá rơi vào trong boong tàu, bao nhiêu con rơi xuống hắn đều cứu bấy nhiêu con, hắn ngốc nghếch đi cứu đám cá đó, cũng không biết là ngu ngốc hay là không biết lượng sức!
Tiểu thương họ Trương trừng mắt với quản gia, lần thứ hai cắt ngang những lời nói lung tung của lão ta.
- Ngươi không hiểu rồi!
Gã thu lại vẻ tươi cười, trịnh trọng giải thích:
- Thiếu niên này can đảm, thận trọng, lòng dạ lại từ bi. Tại thời loạn thế này, cũng không phải cứ người tàn nhẫn vô tình là mới được trọng dụng. Hắn càng mang lòng dạ từ bi, thì vào thời khắc mấu chốt sẽ càng thông suốt. Bên cạnh chủ công thiếu chính là người tài giỏi như thế. Trước tiên ngươi hãy chiếu cố hắn một chút, đương nhiên cũng phải ra sức đề bạt hắn!
- Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!
Quản gia Chu phủ Thành Bá chào tiểu thương họ Trương theo nghi thức quân đội sau đó quay người đi ra khỏi buồng nhỏ trên tàu. Vừa ra ngoài thấy mặt trời chiếu sáng, lão lập tức thay bằng vẻ mặt tươi rói như Phật Di lặc, vỗ vai người êu lưu quay trở lại thuyền để hỗ trợ. Rốt cuộc là nhiều người sức lớn, tuy rằng có cá biệt một vài người vì hoảng loạn mà rơi xuống nước, uống nước sông đầy bụng ra, thì trước khi thác nước màu vàng của miệng cong rồng tới đổ xuống bến tàu, mấy chiếc thuyền hàng đã mở khoang thuyền được phủ vải bố lên trên, hơn mười chiếc thuyền sau tuy rằng chưa kịp được bổ sung bất cứ phương tiện phòng mưa gì, nhưng bởi vì còn chưa kịp mở kho, toàn bộ hàng hóa vẫn được che đậy bởi nhiều lớp chiếu cỏ, nếu như trên trời vẫn duy trì tiếng sấm lớn như hiện tại, hạt mưa vẫn nhỏ như lúc này, thì cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ được một chút.
Ông Trời lại không như con người mong muốn, không đợi người trên mấy chiếc thuyền hàng phía trước chuẩn bị nhiều hơn, vòi rồng cuối cùng đã di chuyển tới ngay phía trên đội tàu, mắt thường có thể thấy ngay được thác nước màu vàng trút xuống, dưới ánh mặt trời phản chiếu, giống như thiên hà vỡ, kèm theo từng tia chớp quỷ dị, trên mặt sông đàn cá vũ động, từ mặt nước nhảy lên không trung, sau đó thân thể giãy dụa, tiếp theo là lọt vào trong sông. có cá trích dài ba tấc, có bạch liên lờ đờ, có cá nheo vừa đen vừa xấu, có lý tử dài dày rộng...tất cả đều hưởng ứng tiếng sấm sét trên không trung, như muốn nhảy lên đám mây, như quỳ bái đối với Thủy tộc chi vương từ xa mà đến.
- Long vương gia!
Những người đang đội gỗ chậu vại sành trên đầu đều quỳ xuống. Cá bay lên trời, sau đám mấy không phải là Long Vương gia thì là ai? Phàm phu tục tử nếu dám không thể hiện cấp bậc lễ nghĩa trước mặt Long Vương, chẳng phải là tự muốn chết đó sao?
- Quỳ xuống, toàn bộ quỳ xuống, lễ bái Long Vương, lễ bái Long Vương!
Lão quản gia Thành bá gào to trước cả thuyền đang tán loạn, thấy có người còn đứng, liền lập tức kéo xuống. Chúng cửu vạn, gia đinh đã sớm bị thiên uy đột ngột bạo phát làm cho hồn bay phách tán rồi, khong đợi lão nhắc nhở, lập tức ghé vào boong tàu, nằm rạp sát đất. Đột nhiên, Quản gia thấy một người đang đứng trong mưa to, trên đầu vẫn đội chậu gỗ chưa bị vỡ, sừng sững bất động:
- Trình Tiểu Cửu, Tiểu Cửu gia gia ơi, ngươi đừng gây thêm phiền cho mọi người nữa!
Quản gia Thành Bá chạy về phía trước vài bước, khóc lóc khẩn cầu. Nhưng trả lời lão chỉ là tiếng sấm ầm ầm, Trình Tiểu Cửu đứng ở mũi tàu đối mặt với tia chớp đầy trời, dường như trong lòng không chút sợ hãi, sống lưng thẳng tắp!
- Tiểu Cửu gia gia ơi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì hả!
Quản gia chạy được vài bước, bị mưa đá hòa tan trên boong tàu làm trượt chân ngã xuống, ôm đùi khóc rống lên.