Khai Quốc Công Tặc

Quyển 1 - Chương 96: Hồng trần (12)



Vừa đi vừa nghĩ kĩ xong, tâm trạng Đỗ Quyên thoải mái hơn một chút. Từ sau này, nàng sẽ không vì Trình Danh Chấn mà buồn phiền nữa. Bất đắc dĩ hạ quyết tâm, tơ tình nan giải, vậy mà mới qua có dăm ba hôm, nàng lại sai người len lén tìm hiểu tình hình của Trình Danh Chấn.

Đám tâm phúc biết được Thất đương gia không buông được Trình Danh Chấn, thế nên lần nào cũng hồi báo những tin tức hết sức tốt đẹp cho nàng. Nhưng trong lòng Đỗ Quyên lại ngày càng rõ ràng, Trình Danh Chấn không những võ nghệ không tinh thông, ngay đến yêu cầu bền lòng và kiên nhẫn một người luyện võ cần có cũng không có. Vết sẹo bóc ra đầu tháng, hắn luôn đổ lỗi cho cây thương dài. Dần dần bọn lâu la đều quen thuộc với thương hoa, tiếng tán thưởng ngày càng thưa thớt, thế là, hắn hứng thú đến đần độn đem trường thương giao trả vào quân kho, nhặt thanh mạch đao ra luyện lại từ đầu.

Thanh mạch đao đều được luyện từ thép, trọng lượng còn nặng hơn cây trường thương cột sáp ong năm lần. Cũng may là Trình Danh Chấn tuy võ nghệ không ra đâu vào đâu, nhưng sức lực quả thực không nhỏ, múa võ cũng nghe tiếng xé gió vun vút, khiến không ít người xem chết điếng. Cả bọn đều nghe nói qua, khi đó hắn quay đấu một đao chém tan chủ soái quân Tùy-Ngu Trọng Mưu, liền lưu tâm đến xem vài lần. Nhưng xem đến dăm ba hôm rồi, người có lòng cũng lặng lẽ đưa ra kết luận, Trình công tử sức lực vô cùng lớn, xét mấy phương diện khác lại rất không tinh thông. Ba chiêu đầu còn có thể khiến người khác chân tay luống cuống, ba chiêu sau thì, về cơ bản hắn chỉ còn lại tư cách ăn đòn thôi.

Các kiểu đồn đại về Trình Danh Chấn trong vùng Trạch ngày càng bất lợi, bản thân thiếu niên thì lại không hề phát hiện. Luyện mạch đao được hơn mấy mươi ngày, lại mất hết hứng thú. Lục trong quân kho ra một cây búa đầu đinh người Hồ dùng, chém vù vù đến mức kinh hoàng. Thời gian luyện tập lần này càng ngắn, ba ngày sau đã chuyển sang Khai sơn phủ. Sau đó lại là xiên, tiếp theo là sóc, tiếp theo nữa là họa kích, vẻn vẹn có một tháng, dường như tất cả các loại vũ khí có tên tuổi đều lôi ra chơi hết lượt. May mà trong đầm Cự Lộc tuy vật tư thiếu thốn, nhưng các loại binh khí cũng đều có đến mười mấy cái. Trình Danh Chấn lần lượt luyện qua, nhất thời luyện cũng không xong.

Không chỉ có mình Đỗ Quyên nghe xong ủ rũ, mà tất cả những người xem trọng Trình Danh Chấn trước đó, đến lúc này cũng chẳng còn dám hi vọng gì nữa. Không còn hi vọng, đương nhiên cũng sẽ không dành cho quá nhiều sự chú ý. Chỉ có Bát Đương Gia Lưu Triệu An, từ sau khi sức khỏe Trình Danh Chấn hồi phục, thì ngày nào cũng sốt ruột định ngày đấu võ. Kết quả bị đối phương lấy đủ loại lý do trì hoãn hết lần này đến lần khác, tận cho đến khi đầu bốc khói, phía Trình Danh Chấn mới lười biếng gửi cái thư, đồng ý đấu võ, mười ngày sau bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành.

Mặc dù phần lớn mọi người đã đoán ra kết quả của việc đấu võ, nhưng dưới sự kiên quyết của Lưu Triệu An, đầm Cự Lộc vẫn coi đó là một đại sự mà tổ chức. Trương Kim Xưng đặc biệt dọn ra một chỗ trống ở trại chính, chủ tướng Lâm Tự doanh, Ngũ Đương gia Hách Lão Đao bỏ tiền bỏ sức dựng một khán đài thật to ở khu đất trống. Tứ Đương Gia Vương Ma Tử phục vụ rượu ngày đó, Nhị Đương Gia Tiết Tụng sau khi cũng không cam chịu làm người thừa, từ trong doanh trại của mình chuyển ra rất nhiều đồ ăn, cung cấp miễn phí cho những đầu mục các doanh đủ tư cách đến xem góp vui, ngay cả Dương Công Khanh và Vương Đương Nhân sau khi bại trận vẫn luôn lưu lại đầm, cũng ôm tâm lý xem góp vui, còn mở một ván cá cược, tỉ lệ cược Trình Danh Chấn thắng là một ăn ba, cược Bát Đương Gia thắng là một ăn một. Đáng tiếc là rất ít người mắc lừa bọn họ, một số con bạc gia nhập, đều đặt cho bên Bát Đương Gia, căn bản không ai mong đợi bất cứ may mắn gì từ Trình Danh Chấn.

Ngày đấu võ chính thức bắt đầu, tiết trời đã vào đầu đông. Gió trong đầm vừa lạnh vừa ẩm, thổi khiến cho khắp người đều không thoải mái. Cho dù tiết trời không đẹp như vậy, nhưng người đến xem, vẫn vây bãi trống chật như nêm cối. Các đầu mục các doanh từ đội trưởng trở lên, chỉ cần không đương làm nhiệm vụ dường như đều đến. Cá biệt có người không biết tự giác còn mang theo gia đình, định ăn sạch số đồ ăn Tiết Đương Gia cung cấp.

Đoàn người hô hào náo nhiệt, mấy vị đương gia chính thức nhập tọa. Tứ Đương Gia Vương Ma Tử trước tiên sai người gõ chiêng thông báo một cái, áp chế mọi thứ tạp âm huyên náo. Sau đó Đại Đương Gia Trương Kim Xưng khắp người đầy hơi rượu đứng dậy, tứ phía chắp tay, chào hỏi mọi người. Sau khi đáp lại sự hoan hô của mọi người, ông hắng giọng, nhấn mạnh lần nữa:

- Đấu võ chiêu thân ấy mà, chủ yếu là để nhóm thanh niên có cuộc vui. Bất kể ai thắng ai thua, đều phải cầm được buông được. ta nói xong rồi, điểm đến là dừng, không được làm tổn thương tính mạng người khác. Nếu không, cho dù là thắng cuộc, bổn trại chủ cũng đành phải theo luật trong đầm trị ngươi tội giết hại huynh đệ. Đến khi đó, tam đao lục động, ai cũng đừng kêu oan!

- Đó là tự nhiên, ta và Trình huynh đệ quen biết đã lâu.

Tiếp nhận lời mở đầu của Trương Kim Xưng, Bát đương gia giành tỏ ý trước. Dứt lời hướng ánh mắt đắc ý nhìn Trình Danh Chấn, kì vọng đối phương sẽ lùi bước trước đám đông.

Dường như cuối cùng cũng biết được mọi người đều không xem trọng mình, biểu hiện của Trình Danh Chấn hôm nay có chút uể oải. Do dự một chút, gương mặt hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

- Mong được Bát đương gia thỉnh giáo nhiều. Đều là người một nhà, chắc chắn sẽ không hạ tử thủ!

-Vậy thì tốt, như vậy thì Đại đương gia ta đây cũng không đến nỗi khó xử!

Trương Kim Xưng thở phào nhẹ nhõm, dường như trút được tâm sự gì đó, kết luận:

- Luật thi đấu, một hiệp định thắng thua. Trời đang rất lạnh, đều là người lớn cả, chúng ta dứt khoát một chút. Ai thắng có thể cầu thân với Đỗ Ba Lạt, người thua sau này gặp Đỗ Quyên thì tránh cho xa ra, đừng tiếp tục giằng co nữa!

- Được!

Những người đến xem đều lớn tiếng đáp thay hai người trong cuộc, lo sợ hai người không đồng ý. Mọi người đều là những người nghèo khó, rất ít người mặc quần áo bông tơ. Nếu cứ đánh đi đánh lại không thôi, náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng người xem sau đó ắt sẽ đông cóng sinh bệnh thì không ai thích cả.

Thấy Trình Danh Chấn và Lưu Triệu An đều không bác bỏ, Trương Kim Xưng vung tay lên, chuẩn bị tuyên bố cuộc đọ sức bắt đầu. Ai ngờ Tam đương gia Đỗ Ba Lạt mấy tháng nay vẫn luôn ở một bên lẩm bẩm lúc này đột nhiên lại có gan, nhảy dựng lên, lớn tiếng hét:

- Khoan đã, thế này không công bằng!

- Lão tam, sao lại không công bằng!

Đang cao hứng bỗng nhiên bị dội gáo nước lạnh, Trương Kim Xưng vô cùng bất mãn hỏi lại.

Chẳng những một mình ông thấy Đỗ Ba Lạt nhàm chán, đám lâu la lớn nhỏ đến xem cũng cảm thấy lão già này lắm chuyện. Nếu ngươi phản đối, sớm làm gì đó đi, lâm trận thay đổi, không phải giỡn chơi cả bọn sao?

Không thèm để ý đến tiếng nghị luận tức giận xung quanh, Đỗ Ba Lạt nuốt nước bọt, ngoan cố nói:

- Họ, hai người bọn họ đấu võ, dựa vào cái gì mà lấy Đỗ Quyên ra làm đồ cá cược. Đỗ Quyên là con gái ta, ta vất vả nuôi nó đến lớn, dễ dàng thế sao? Nên gả nó cho ai, cũng phải ta nói mới được! Không thể để hai người không liên quan gì các ngươi khoa chân múa tay là xong, đem kẻ làm a gia ta đây vứt qua một bên!

Lời này nghe cũng hợp lý, những người đến xem bất lực thở dài. Ai cũng biết Bát đương gia xưa nay vẫn luôn muốn ép Tam đương gia gả con gái cho mình, còn Tam đương gia lại chẳng vừa mắt Bát đương gia tí nào. Hai vị đương gia không qua lại, báo hại huynh đệ hai trại “Báo” tự và “Mộc” tự cũng như nước với lửa, chỉ là cố gắng nể mặt Đại đương gia, mới không gây ra chuyện gì lớn. Lần này Bát đương gia hỏi cũng không hỏi qua chủ ý của Tam đương gia một tiếng, trực tiếp đề nghị luận võ đoạt mĩ nhân với Trình Danh Chấn. Rõ ràng là không coi nhạc phụ tương lai ra gì, lợi dụng triệt để cái nhược điểm nhát chết này của Đỗ Ba Lạt!

Mọi người thường vô tri vô giác đồng tình với kẻ yếu, nghĩ đến nhà mình cũng có con gái, ánh mắt của mọi người nhìn Đỗ Ba Lạt tràn đầy thương hại. Đại Đương gia cũng cảm nhận được bầu không khí này, do dự một chút, quay đầu lại hỏi:

-Tam gia, vậy ngài nói làm sao bây giờ. Hai người bọn họ bất luận ai thắng, chẳng phải đều phải gọi ngài một tiếng nhạc phụ sao? Ngài hà tất phải vào lúc này làm khó bọn họ, khiến mọi người đều cảm thấy xấu hổ!

-Ta cũng không muốn làm mọi người mất hứng! Đỗ Ba Lạt bĩu môi, lẩm bẩm nói:

-Ta chỉ là cảm thấy, ta đã có tuổi rồi, cũng không có đứa con trai nào. Nếu con rể lại không coi ta ra gì, ngày nào đó ta đi không nổi nữa, không phải là một mình chờ chết sao?

Lời này càng khiến người ta thông cảm, chúng trại chủ đều gật đầu. Trương đại đương gia nghe vậy lại thở dài, vuốt ngực nói:

- Vậy ngài nói phải làm sao bây giờ? Ta thay ngài làm chủ, tóm lại là chuyện đấu võ không thể phủ định, những cái khác đều có thể thương lượng!

-Ta cũng không biết phải làm sao bây giờ?

Đỗ Ba Lạt tiếp tục lẩm bẩm, khổ nỗi Đỗ Quyên không xuống đài được.

-Ta không có con trai, chỉ có một đứa con gái này!

Lão như một tên ngốc cứ lặp đi lặp lại liền một mạch mấy lần. Cuối cùng nghĩ ra một cách:

- Bọn họ đấu võ thì đấu, người thắng sẽ làm con rể ta, người thua cũng không thể đổ thừa, phải giao cho lão đây một vài thứ bồi thường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.