Khai Quốc Công Tặc

Quyển 2 - Chương 128: Đông chí (23)



Trong lòng Trình Danh Chấn vừa sợ vừa đau, tuyệt đối không nghĩ tới mới phạm sai lầm lần đầu mà bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn. Muốn nói vài lời bỏ không báo thù nữa, để sư phụ có thể hồi tâm chuyển ý. Lời nói xin tha đã đến bên cửa miệng, rồi lại bị chặn ở trong cổ họng. Lau nước mắt, hắn chậm rãi quỳ xuống trước mặt sư phụ, chậm rãi quỳ xuống, trán chạm tới đất.

- Ngươi làm cái gì vậy? Ta không trách cứ ngươi!

Ông lão mù cũng bị Trình Danh Chấn làm cho hoảng sợ, xoay người ngồi xuống, tròng mắt trừng lên hỏi. Không thấy đồ đệ trả lời, lão chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở. Nhếch miệng lên, cười khổ giải thích.

- Đừng có mà bà bà mẹ mẹ như vậy, lão cũng không nói là không cần tên đồ đệ như ngươi nữa. Là kẻ thù của lão đã tìm tới cửa rồi, không dám ở lại chỗ này liên lụy ngươi!

Trình Danh Chấn nghe sư phụ nói không phải là trục xuất mình ra khỏi sư môn, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, nước mắt cũng không cần lau, lập tức cười rạng rỡ.

- Con có thể tìm mấy trăm binh lính dưới trướng của Trương Kim Xưng về, hai thầy trò ta có thể huấn luyện cho họ! Bản lĩnh của kẻ thù sư phụ có lớn cỡ nào cũng không địch nổi chúng ta nhiều người…

Dựa vào trận giao thủ cùng Vương Thế Sung, hắn biết rằng võ công trên chiến trường chỉ có tác dụng rất có hạn. Mấy trăm cái giáo dài đâm vào, thì dù có ba đầu sáu tay cũng không thể tránh khỏi. Về phần Trương Kim Xưng có nể mặt cho hắn cho mượn người hay không, cơ bản không cần lo lắng. Thất đương gia Đỗ Quyên cũng có rất nhiều người mà, mượn nàng vài ngàn người, chắc nàng cũng không từ chối.

- Lau mặt cho sạch sẽ đi đã, Nhem nhuốc như vậy, cũng không biết xấu hổ!

Thấy Trình Danh Chấn nói đơn giản, ông lão mù sờ đầu của hắn với vẻ yêu thương, cười ra lệnh.

- - Dạ!

Trình Danh Chấn mặt mày nhăn nhó, đứng lên, cười hì hì đi lau mặt mũi. Thời gian ở chung tuy rằng ngắn, nhưng hắn đã coi ông lão mù như thân phụ. Chỉ cần không bị trục xuất khỏi sư môn, sai hắn việc gì, hắn đều vui vẻ chấp nhận.

Mặc dù đã trải qua bao tang thương nhân gian, nhưng trong lòng ông lão mù lại bị tình cảm không muốn rời xa của Trình Danh Chấn làm cảm động. Nhìn quần áo của mình ném ở một bên, nhẹ giọng nói ra:

- Quần áo kia ngươi không cần vứt đi ngay, giữ lại, đừng để cho người khác biết được. Mặc dù ở chỗ Trương Kim Xưng, trại chủ có tiền bao giờ tiếng nói cũng mạnh hơn. Tuy nhiên những thứ này không có không sao, có nhiềuthật ra cũng chưa phải là phúc!

- Trước tiên chúng ta cùng đi cất giấu. Khi nào cần thì, lấy ra một ít, từ từ tiêu!

Trình Danh Chấn quý trọng ông lão mù nắm giữ núi vàng hơn tiền vàng rất nhiều. Hắn từ nhỏ đã không có duyên với tiền, năng nhặt chặt bị, tính toán tích tụ, cũng là niềm vui mà hắn mong đợi nhất.

- Đều cho ngươi rồi, ngươi muốn tiêu gì thì tiêu. Không tiêu đến, thì ngươi tự mình cất đi cũng không ai quản!

Ông lão mù bị hình tượng con buôn của đồ đệ chọc cho không nhịn được cười, ngồi trên giường nói.

- Sư phụ người vẫn còn muốn đi? Không đi không được sao? Với bản lĩnh của người, lẽ nào lại sợ bọn họ sao?

Trình Danh Chấn cực kỳ thông minh, nghe giọng điệu của ông lão mù thấy được đối phương không hồi tâm chuyển ý, nhanh chóng chạy lại ngồi bên giường, mặt ngẩng lên khẩn cầu.

Không đi không được. Kẻ thù của sư phụ, ngươi đối phó không lại. Không chỉ có mình ngươi, đến cả Trương Kim Xưng cũng không thể trêu vào hắn. Sư phụ cho ngươi đi theo, chỉ gây thêm phiền toái cho ngươi!

Ông lão mù cười khổ lắc đầu.

- Đừng làm ra bộ mặt đáng thương như vậy, nếu ta là ngươi, đã sớm ôm kho báu chạy đi rồi. Ngồi xuống, ngồi xuống, sư phụ nói cho ngươi biết kẻ thù là ai? Chúng ta đã là thầy trò, ngươi cũng nên biết một chút về sơn môn của ta!

- Dạ!

Mặc dù trong lòng phần lớn không muốn, Trình Danh Chấn vẫn đem bàn, ghế, cúi đầu ngồi trước sư phụ. Hiện tại hai người đều bị giam lỏng, sư phụ cũng chưa thể thoát thân được. Sau khi nghe xong, hai thầy trò nghĩ biện pháp đối phó. Cũng không tin trên đời này có kiếm khách nào có thể địch lại mấy vạn đại quân một cách dễ dàng!

Ông lão mù biết ý đồ trong lòng đồ đệ, nhưng không nói gì. Cười lắc đầu, tiếp tục nói:

- Kẻ thù của sư phụ, đúng ra là một vị sư huynh của ngươi. Ngoại trừ võ nghệ tinh thông, y không có mặt nào tốt. Các kĩ năng mà sư phụ có, y đều đã học được hết. Học xong rồi, y lại muốn biết các nơi sư phụ cất giấu báu vật, dựa vào đó để kiến công lập nghiệp Sư phụ không cho y biết, kết quả bị tên tiểu này tụ tập một đám khốn kiếp, đuổi giết sư phụ. Sư phụ ta song quyền khó địch bốn tay, đành phải trốn sang đông tránh tây. Nhưng nghĩ trốn mãi cũng không phải cách, liền nghĩ ra một biện pháp, là tự nhốt mình vào trong ngục giam!

Nhân sinh có nơi nào không phải ngục tù? Trình Danh Chấn vẫn nhớ như in câu nói mà sư phụ đã từng nói. Có thể học được bảy tám phần bản lĩnh của sư phụ rồi đấy, nói vậy sư phụ cũng đã rất tín nhiệm rồi. Bị người mình tín nhiệm nhất phản bội, đuổi giết, cũng khó trách sư phụ cam tâm tình nguyện ngồi tù, mà không ra ngoài hưởng thụ cuộc sống tiêu dao khoái hoạt.

Nhưng nếu trốn không nổi, chủ động ra tay là được. Trong tay có tiền chẳng lẽ không thuê được rất nhiều tay đánh đấm sao? Con chuột cắn chết con hổ, vị sư huynh kia dù có bản lĩnh, thì có thể bắt người khác liều mạngvì gã chứ?

Dường như đoán được những gì hắn đang suy nghĩ, ông lão mù tiếp tục lắc đầu:

- Không đơn giản như vậy. Sư phụ ta cất giấu báu vật, đến ngươi cũng không tưởng tượng ra. Thật ra chính sư phụ, sau này cũng không biết là còn tồn tại bao nhiêu báu vật. Mà vị sư huynh kia của ngươi, chẳng những trong tay có tiền, mà gia thế hiển hách. Rất nhiều người đều hiệu lực cho y …

- Nếu y có tiền có thế như vậy, thì y còn muốn xây dựng công lao sự nghiệp gì?

Trình Danh Chấn tức giận tới mức bĩu môi, xem thường tên kia không đáng mặt sư huynh kia. Làm người không thể có lòng tham không đáy, nếu đổi lại mình, chỉ cần không phải lo ăn uống là đủ, làm gì mà chỉ vì một chút tiền tài, mà mang ác danh giết sư?

- Công danh sự nghiệp trong mắt vị sư huynh kia của ngươi, là lấy thiên hạ củaDương gia!

Ông lão mù biết với tầm nhìn trước mắt của Trình Danh Chấn, không thể lý giải nổi khát vọng của tên đệ tử kia.

- Tổ tông của y, các bậc tiền bối đều có công lớn. Y muốn vượt qua tổ tông, chỉ có tiến thêm một bước. Phân chia đất, tự xưng vương. Năm đó đúng là sư phụ đã tạo nghiệt, là sư phụ có ý cổ vũ dã tâm của y, trái lại, sư phụ bị dã tâm của y làm hại!

Hai đời phong công? Lúc này Trình Danh Chấn đã ít nhiều hiểu được tình cảnh của sư phụ. Một Chu gia của Quán Đào, ỷ là có họ hàng xa với quan lớn trong triều đình, đã có thể che nửa bầu trời huyện Quán Đào. Mà vị sư huynh của mình kia, thế lực không biết là gấp Chu gia Quán Đào bao nhiêu lần! Đầu năm nay, rất nhiều người dựa vào xuất thân, có thể được vô số hào kiệt tìm đến nương tựa. Mà người có huyết mạch hàn vi, cho dù có được Kim Sơn, có khi còn có thể bị này cái gọi là hào môn thế gia coi thường không thèm để ý.

Những tên đó ngồi tít trên cao, ngoại trừ trợn mắt quát tháo, còn có bản lĩnh gì thật sự đâu? Con cháu của Chu gia Quán Đào, hậu nhân Chu thị Nhữ Nam, thời khắc nguy nan, còn không phải dựa vào một tên Giáo đầu Hương Dũng nho nhỏ là hắn ra tay mới tránh khỏi vận mệnh tan cửa nát nhà hay sao? Nghĩ như vậy, sự bướng bỉnh nhiệt tình của người thiếu niên lại nổi lên, cắn chặt răng, hắn thấp giọng truy vấn:

- Tên khốn kiếp kia tên là gì ạ? Đệ tử không tin không ai có thể đối phó lại y?

- Có người thể đối phó với y. Chỉ có điều sư phụ ta già rồi, không đủ sức cùng y giằng co mà thôi!

Ông lão mù cười đáp lại,

- Tên của y chắc ngươi cũng nghe qua rồi, chính là Bồ Sơn Lý Công Mật, khuyến khích Dương Huyền Cảm tạo phản, chặt đứt kênh đào là con đướng vận chuyển lương thực chính!

Nhắc tới tên Lý Mật, thiếu niên khắp thiên hạ không ai còn xa lạ. Kẻ mà ngày xưa đang ở trên lưng trâu đọc sách, từng “Trùng hợp” va chạm xa giá của đệ nhất quyền thần Đại Tùy là Dương Tố. Được Dương Tố tinh mắt biết được, sau này có thể làm nên việc lớn. Trình Danh Chấn khi còn nhỏ gặp khó khăn, thường lấy chuyện Lý Mật khi xưa làm gương để tự nỗ lực. Bây giờ nghĩ lại, sinh ra đã được phong tước quý công tử, có ngựa không cưỡi lại cưỡi trâu, chỉ sợ không phải vì đọc sách, mà là cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi.

Về phần trùng hợp va chạm xa giá Dương Tố, chỉ sợ cũng là có chuẩn bị trước. Nếu không thị vệ bên cạnh Dương Tố như vậy thì có đến mười cái đầu trâu cũng bị chặt nát rồi, làm gì họ Lý đó có thể lọt vào nổi.

- Đúng là khốn kiếp, nhưng thật ra cũng là tâm cơ giỏi!

Đoán được mục đích cuối cùng, Trình Danh Chấn thì thào mắng chửi.

Ông lão mù cười thở dài:

- Cho nên ngươi tạm thời không được trêu vào y, sư phụ là ta hiện giờ cũng không đấu lại y, nếu là ta hai mươi năm về trước, còn có tâm tư muốn đấu với y một trận. Hiện tại, thầm nghĩ nên tránh y thật xa, đừng cho y tìm thấy!

- Vậy cũng không thể để cho y làm bừa được!

Trình Danh Chấn vẫn là không phục, thấp giọng than thở. Hắn nhớ mang máng buổi tối hôm Trương Kim Xưng tấn công vào thành Quán Đào, Trương Lượng cũng có nói đến Mật Công. Cẩn thận nghĩ lại, người khiến Trương Lượng cung kính chỉ có Mật Công gia, nói vậy chính là Lý Mật không còn nghi ngờ gì nữa! Tên khốn kiếp kia đúng là ngôi sao chổi, chuyện xấu nào cũng đều có phần. Thực ứng với câu nói kia, người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm.

- Y là kẻ có thủ đoạn tàn độc, làm việc vừa độc ác vùa quả quyết. Đích xác thích hợp sinh tồn trong loạn thế!

Ông lão mù cười bình luận, không có chút oán hận nào đối với đồ đệ đaphản bội mình.

- Phàm là việc gì cùng dùng âm mưu, chung quy không thành công lớn. Nếu ngươi làm cho người bên cạnh mình phải đề phòng ngươi từng giây từng phút một, sợ ngươi có thể đâm sau lưng bọn họ một phát hay không, ai lại ngu như vậy, sẽ thật tâm thật ý bán mạng cho ngươi?

Thở dài, lão tiếp tục nói,

- Vị sư huynh của ngươi, bản lĩnh quấy rối có thừa, bản lĩnh gây dựng một chút cũng không có. Tính tình lúc nào cũng thích ồn ào, sớm muộn gì cũng phải đền mạng!

Nhìn thoáng qua Trình Danh Chấn, lão nhân hai mắt mỉm cười,

- Ngươi không khôn khéo bằng y, nhưng thông minh cũng không kém y. Vì tương lai của mình, sau này làm việc gì cũng phải suy nghĩ một chút, hơn nữa cần phải giữ được lòng nhân từ. Thù hận chưa chắc làm cho con người ta cảm thấy vui vẻ, omà hận thù, trước tiên sẽ làm trong lòng ngươi tích tụ lửa giận đấy…

Sắp đến lúc chia tay rồi, Trình Danh Chấn không dám không trịnh trọng gật đầu. Ông lão mù lại gẩy gẩy tóc của hắn, cười nói:

- Đúng là nếu nói những lời này với ngươi sớm một chút. Thì tương lai ngươi sẽ rộng mở hơn một chút, tự sẽ giác ngộ. Sư phụ lúc như ngươi bây giờ, còn u mê ở trên sông Tần Hoài tranh giành kỹ nữ với người ta. Biết đến còn không bằng một nữa ngươi. Con người, sau khi trải qua một sự việc sẽ hiểu thêm một đạo lý. Sau khi hiểu rồi liền muốn nói cho hậu nhân nghe, hậu nhân nghe rồi lại cười tiền nhân bảo thủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.