Khai Quốc Công Tặc

Quyển 2 - Chương 129: Đông chí (24)



Ông lão mù bình thường ít nói, giờ sắp phải chia tay, lại trở thành một người rất dài dòng, liên tục cằn nhằn những quy củ trên giang hồ, cùng với những điều kiêng kị trong đối nhân xử thế nói mãi không hết. Trình Danh Chấn trong lòng khổ sở, vừa lau nước mắt, vừa bắt buộc mình phải nhớ kỹ. Tuy có nhiều quan điểm của sư phu hắn căn bản không hiểu, cũng không chắc đồng ý, nhưng những lời này giống lời như lời thân phụ nói, hắn cảm thấy rất nhẹ nhõm trong lòng.

- Con đường lục lâm đ*o này, từ trước tới nay càng đi càng hẹp, ngươi hôm nay không nên đi vào trong, nếu có cơ hội, nhớ rõ hãy sớm thoát thân!

Ông lão mù cũng có chút cảm động, kéo tayTrình Danh Chấn dặn dò cẩn thận:

- Sư phụ ngươi năm đó ân đền oán trả, dậm chân một cái toàn bộ Hà Bắc đều lung lay. Nhưng bây giờ, ngươi cũng nhìn thấy đó, muốn tìm một chỗ ngủ an toàn, cũng khó khăn!

- Đều do tên Lý Mật khốn khiếp, sư phụ yên tâm, có cơ hội nhất định con sẽ giết hắn!

Trình Danh Chấn cắn chặt răng, mắt đỏ lên thề. Tuy hắn và Lý Mật chưa từng gặp nhau, nhưng giờ phút này trong lòng hắn, Lý Mật đáng hận không kém đám người Lâm Huyện lệnh. Người sau cùng lắm là hủy hoại cuộc sống của hắn, hại hắn không thể không làm bạn với lưu manh. Mà người trước lại cướp đi sư phụ của hắn, vừa mới cướp đi một bề trên hết mực yêu thương hắn.

- Đường đi của mỗi người, đều là do mình tự đi. Có kết quả ngày hôm nay, tất có nguyên nhân từ trước. Muốn trách, cũng không thể trách y hết được!

Lão mù liếc Trình Danh Chấn một cái, cười lắc đầu.

- Năm đó sư phụ hận nước thù nhà, nghĩ không ra cách trả thù, đang cơn nóng giận liền vào Lục Lâm. Vốn tưởng có thể dựa vào môn phái giang hồ nào đó mà tạo nên nghiệp lớn, vất vả hơn nửa đời người, diệt trừ vô số tà ma ngoại đạo, cũng không để lại được gì!

- Sư phụ...

Trình Danh Chấn mấp máy miệng, không biết mình nên nói gì, mới có thể làm cho ông lão mù không thở dài nặng trĩu như vậy.

- Đó là chuyện rất lâu trước kia rồi!

Lão mù thở dài:

- Lúc sư phụ lớn như ngươi, vốn là một công tử ăn không ngồi rồi. Ngoại trừ uống rượu, ra ngoài đánh nhau, những thứ khác đều không biết, căn bản không hề quan tâm, cũng không muốn quan tâm!

Nhắc lại những ngày tháng phong hoa tuyết nguyệt năm đó, ánh mắt của ông lão dịu dàng hơn.

- Nếu không phải Hoàng đế Đại Tùy Dương Kiên phái năm mươi vạn binh mã đánh qua Trường Giang, cũng không biết sư phụ ngươi ăn chơi đàng điếm tới khi nào. Kết quả thức tỉnh, lại phát hiện tai họa trước mắt, bị làm cho sợ tới mức tay chân luống cuống!

Binh mã Đại Tuỳ quét ngang Giang Nam tạo thành lịch sử sáng chói, Trình Danh Chấn đã từng nghe thân phụ nói qua. Chẳng qua khi đó hắn đang đứng về phía bên thắng là Đại Tùy mà, căn bản không nghĩ đến cảm thụ của người Nam Trần đối với cuộc chiến thất bại này. Giờ phút này thấy sư phụ nói mỗi câu đều thở dài, trong lòng liền thay đổi lập trường. Nỗi buồn mất nước, nỗi hận nhà tan, loáng thoáng nổi lên trong lòng.

Đại quân Dương Quảng đã nhanh chóng quét hết thành bên cạnh rồi. Hoàng đế Đại Trần chỉ lo ở trong cung sáng tác nhạc. Nhóm võ tướng xưa nay ngang ngược kiêu ngạo độc đoán hoặc là nghe ngóng rồi chuồn hoặc là chủ động xin hàng, thậm chí đứng trước quân tiên phong của Đại Tùy ngay cả nửa khắc cũng không kiên trì nổi.

Ông lão mù vừa thương xót, lại vừa căm phẫn, vô tình tay đang nắm lấy tay Trình Danh Chấn khẽ dùng sức làm hắn đau.

Đoán được sư phụ chắc chắn xuất thân từ gia đình quyền quý ở Giang Nam, trong lòng vô cùng đau xót. Trình Danh Chấn cũng không dám rút tay lại, cắn răng chịu đựng. Ông lão mù rất nhanh đã ý thức được hành động không đúng của mình, cười buông tay ra, thấp giọng hỏi:

- Nếu đổi là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?

- Việc, việc này...

Trình Danh chấn lẩm bẩm vài tiếng, không có cách nào đưa ra câu trả lời. Hắn dù sao cũng chưa từng trải qua, và đã quen với tầng lớp tiểu dân bất luận quan phủ gì đều không có cảm tình. Nếu như nước Đại Tùy cũng suy bại như n nước Đại Trần, thì một người bình thường như hắn, chỉ sợ cũng chỉ tức giận đối với kẻ đi xâm lược, sau đó lại tiếp tục cúi đầu sống với cuộc sống hối hả thường ngày. Dù sao ai tới cũng phải thu thuế, nộp lương thực. Hoàng đế họ Trần và Hoàng đế họ Dương cũng chẳng có gì khác biệt.

- Ngươi sẽ cảm thấy, chuyện này không liên quan tới ngươi, đúng không?

Ông lão mù vô cùng thông minh, vừa nhìn thoáng qua, đã hiểu ý nghĩ của Trình Danh Chấn nói đúng đến bảy tám phần.

- Đúng thật không liên quan tới ngươi. Trước đây phần lớn người dân Nam Trần cũng đều nghĩ như vậy. Tuy nhiên có vài người không muốn ngu ngốc, không muốn Đại Trần cứ u mê mà bị quân Tùy tiêu diệt. Mấy người bọn họ liền tụ tập cùng nhau nghĩ biện pháp...

“Chắc chắn Sư phụ là một trong số đó!”

Ánh mắt Trình Danh Chấn ánh lóe lên, thầm nghĩ trong lòng.

- Có một kẻ ngu đã dùng hết toàn bộ gia tài của mình, tuyển binh lính, muốn dựa vào mấy ngàn tử sĩ, đối chiến với hơn mười vạn quân địch!

Ông lão mù một vừa cười vừa lắc đầu:

- Còn có kẻ ngu, đem em gái mình giả làm công chúa Đại Trần, bí mật mang đến phía biên ải, ý đồ lấy sắc đẹp hối lộ Đột Quyết Khả Hãn, làm cho người Đột Quyết theo phương bắc kéo chân Đại Tùy theo sau. Người ngu ngốc thứ ba là người bạn tốt nhất của ta, y phát hiện người yêu mình đi phía abiên ảicầu thân, liền lên đường đuổi theo, từ đó về sau không có tin tức gì. Mà sư phụ ngươi, mưu lược văn võ đều không bằng người khác, lại muốn dùng thủ đoạn thâm độc, mang theo mấy chục huynh đệ chạy đến địa phận Đại Tùy phóng hỏa giết người, cuối cùng cứ tưởng như vậy sẽ khiến đội quân lớn năm mươi vạn đại quân phải quay về!

Cảm giác nghiêm nghị trong lòng Trình Danh Chấn lên cao, thẳng đến mặt hắn. Hắn cũng không thể giải thích nổi trong lòng nghĩ gì, cũng muốn làm trái ý trời, dũng khí trong lòng rất lớn. Đã học qua trong sử sách, cũng vẫn đủ ngu như vậy. Như Kinh Kha bên sông Dịch Thủy, như Nhiễm Mẫn khi ngã ngựa...

Chỉ có điều, “Đám ngố tử” ngoại trừ được lưu lại trong sử sách, thì không còn có tác dụng gì khác. Tự thuật của sư phụ rất nhanh liền nghiệm chứng được đạo lý này.

- Phá gia vệ quốc, binh bại đã chết. Gả muội muội mình, không đợi nhận được hồi âm của tái ngoại thì lại nhận được chiếu thư hạ lệnh các thần tử đầu hàng do Hoàng đế Đại Trần tự tay viết. Người ngốc thứ ba không biết kết cuộc ra sao, có lẽ đã sớm làm mồi cho sói hoang ở biên ải rồi. Sư phụ ngươi sống rất dễ chịu, tuy rằng không thể như ý nguyện khiến quân địch quay đầu lại, huynh đệ bên người lại càng ngày càng nhiều, Lúc thịnh nhất, toàn bộ Hà Bắc nhắc tới sư phụ tên, bé con cũng không dám lớn tiếng khóc!

- Nhưng vậy thì có tác dụng gì chứ?

Ông lão mù cười lạnh.

- Đại Trần làm mất nước rồi. Các huynh đệ cũng mất đi mục tiêu ban đầu. Mục đích công thành chiếm đất, chỉ còn lại có tiền tài. Có thể tiền tài không phải là vật đáng tin cậy duy nhất, các huynh đệ chê ngươi hôm nay lấy nhiều hơn, ngày mai cùng ngại phân chia cho ngươi ít hơn. Chính trong lòng mình càng nghĩ càng buồn, không đợi tìm ra đáp án, thì lại n chờ được Dương Tố đại quân đến. Người ta chưa dùng đến một vạn binh mã nhẹ nhàng vỗ một cái, mấy chục vạn lục lâm hảo hán liền tan thành mây khói!

- Sư phụ, sư phụ lúc ấy, lúc ấy chưa có thời gian luyện binh?!

Trình Danh Chấn nhíu mày, biết sư phụ đang tiếc hận. Hắn đã từng thấy đội quân của Trương Kim Xưng, nếu ngày ấy triều đình phái vài viên tướng xuống lãnh binh, mà không phải do Vương Thế Sung thì năm ngàn người đã đủ để gột rửa sạch đầm Cự Lộc. Nhưng Đại đương gia đầm Cự Lộc là Trương Kim Xưng, mà bản lĩnh và kiến thức mạnh của sư phu hơn hẳn đám thổ tặc Trương Kim Xưng, không nên ở trước mặt Dương Tố không chịu được một trận mới đúng!

- Không phải không có thời gian, là không có lòng!

Ông lão mù cười, những nếp nhăn trên mặt không có nếp nào không thể hiện sự nuối tiếc.

- Chẳng những đầu lĩnh không có lòng, mà binh lính cũng không có lòng. Dù sao tả hữu chẳng quả cũng là cái kẻ tặc, qua hôm nay chưa chắc có ngày mai, cho nên luyện hay không luyện đều như nhau cả!

- Nhưng, nhưng…

Trình Danh Chấn không đồng ý với quan điểm của ông lão mù, lại há hốc miệng thở dốc, nửa câu sau nói không ra lời. Hắn dựa vào biểu hiện trên mặt sư phụ thấy được nguyên nhân. Nỗi lòng của sư phụ năm đó, khẳng định giống mình lúc ở tại đầm Cự Lộc.Tuy rằng nhập vào những kẻ tặc và nhóm lục lâm hào kiệt xưng huynh gọi đệ. Nhưng trong lòng vẫn một lòng chân chính, không thể đem mình và bọn thổ phỉ cùng một ruộc.

- Lòng người là như thế. Có một tia hy vọng, không ai muốn làm kẻ tặc! Cho dù ngoài miệng nói ác, cũng không hy vọng con của mình cũng phóng hỏa giết người như vậy!

Ông lão mù lại nói:

- Không nói nữa, sư phụ cần phải đi, những lời này ngươi tin tưởng cũng tốt, không tin cũng thế, đều phải nhớ kỹ cho ta. Ngày nào cũng nhớ đến, sẽ có ngày ngươi dùng đến!

Dứt lời, ông vơ quần áo cũ trên giường, ném thẳng vào cho Trình Danh Chấn ôm lấy. Không đợi trình Danh Chấn phản ứng, cạch một tiếng cửa bị phá tung, gió Bắc gào thét xen lẫn bụi mù mịt, cùng nhau tràn vào.

Chăm chú nghe sư phụ dạy dỗ, bên ngoài có hỏa hoạn, Trình Danh Chấn cũng không biết gì. Bọn nha dịch xông vào cửa không nói lời nào, giơ đao về phía hai thầy trò. Lão mù lấy tay gạt một bên, bọn nha dịch nhích lại gần ông ta đều ngã lộn ngược xuống đất. Nhấc chân đi ra ngoài cửa, nhìn thấy càng nhiều nha dịch cầm đao và thương vội vàng chạy tới.

- Bắt lấy bọn chúng, bắt lấy bọn chúng...!

Quách Bộ đầu hét to trong bóng đêm, không đợi nói xong câu, liền đột nhiên dừng lại.

Trình Danh Chấn nhìn sư phụ của mình giống như quỷ ảnh, lướt qua bọn nha dịch, nháy mắt đã tới trước mặt Quách Bộ đầu. Bàn tay nhẹ nhàng siết chặt trên cổ đối phương, lập tức xoay cái đầu của Quách Bộ đầu sang một bên.

- Ta hôm nay dạy cho ngươi chiêuXuyên vân thủ.

Thanh âm của sư phụ không lớn, nhưng lại làm cho mọi người xung quanh cảm thấy chát.

- Nhớ rõ và nện bước phối hợp. Nắm giữ tốt bắp thịt!

Dường như tất cả nha dịch đều là rối gỗ, ông nhẹ nhàng đi vài bước, lại "va” vào những gã có lá gan lớn nhất. Sau đó mang theo một thanh đao hướng về phía ngoài, hễ người mang ác ý muốn vào gần, bất luận là nha dịch hay gia đinh, đều chém một đao lên người.

Trong viện tử bỗng nhiên yên tĩnh, tâm phúc của Lâm Huyện lệnh phái tới tất cả đều bất động. Ông lão mù đi ra khỏi cửa trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai ba bước đã biến mất trong bóng đêm, không thấy bóng dáng.

- Trương Kim Xưng nhập thành!

- Trương Kim Xưng ——

Tiếng la khóc trong chớp mắt vang lên từ xung quanh, tràn ngập trong đêm tối. Trình Danh Chấn không thèm đứng đờ người ra như bọn nha dịch, nhặt được cây trường mâu, đi về hướng nhà của mình.

Đó là nơi thủ hộ duy nhất của hắn tối nay.

. Sau khi hiểu rồi liền muốn nói cho hậu nhân nghe, hậu nhân nghe rồi lại cười tiền nhân bảo thủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.