- Lão phu còn phải viết một phong thư, đã phái người đưa tới Vương Đức Nhân ở Bác Vọng Sơn, mời gã dẫn huynh đệ dưới trướng tiến vào Võ Dương, hiệp phòng thành này!
E sợ Ngụy Trưng không an lòng, Nguyên Bảo Tàng tiếp tục nói rõ ngọn ngành:
- Ngoài ra, Tam đương gia Từ Mậu Công của Ngõa Cương trại, hồi trước cũng suất lĩnh mấy vạn đại quân đánh giết tới Hoàng Hà, quân tiên phong nhằm thẳng vào Cấp quận. Thái thú Cấp quận Trương Văn Kỳ khẳng định không ngăn được gã, nếu Đậu Kiến Đức cố ý phạm xuống phía nam mà nói, Từ Mậu Công liền có thể buông tha tấn công Lê Dương Thương, nhanh chóng lên phía bắc hội hợp với Vương Đức Nhân!
Lần an bài này có thể nói là thiên y vô phùng, trách không được Nguyên Bảo Tàng có tâm tư thưởng thức trà tiên khiển rồi! Ngụy Trưng nhếch nhếch miệng, từ đáy lòng bởi vì Nguyên Bảo Tàng đa mưu túc trí mà cảm thấy khâm phục. Nguyên Bảo Tàng cười cười, tiếp tục nói:
- Nhưng có một phiền phức, cần Huyền Thành giúp lão phu giải quyết hết!
- Mời Đông ông nói!
Ngụy Trưng vừa thoáng khôi phục một chút từ trong khiếp sợ và chán nản đứng dậy, nghiêm nghị chắp tay.
- Ngồi, ngồi, đối với Huyền Thành mà nói, không phải là việc khó gì!
Nguyên Bảo Tàng buông chén trà, cười ra hiệu cho Ngụy Trưng thả lỏng tâm tình:
- Trữ chủ bộ vẫn gắn bó gần gũi cùng với lão phu, sẽ không giơ cao khuỷu tay. Nhưng bên phía Đức Thâm, chỉ sợ có chút phiền phức. Gã xưa nay bướng bỉnh, nếu chẳng may khi Vương Đức Nhân vào thành, gã đột nhiên khởi binh quấy rối, đến lúc đó chỉ sợ…
- Ngụy quận thừa cũng không phải là người thông thái rởm, ta có thể đi khuyên gã một chút. Đông ông, xin cấp cho thuộc hạ một cơ hội!
Ngụy Trưng khẩn trương đỏ mắt cầu khẩn. Quận thừa Võ Dương Ngụy Đức Thâm năng lực hữu hạn, làm người lại vô cùng trung hậu. Ngụy Trưng vẫn coi gã là bạn tốt của mình, bất kể thế nào đều không hy vọng nhìn thấy gã đầu một nơi thân một nẻo.
- Huyền Thành đừng vội!
Nguyên Bảo Tàng vẫn một bộ dáng không sợ hãi, dường như đã sớm dự liệu được Ngụy Trưng sẽ cầu tình thay Ngụy Đức Thâm:
- Ngươi khuyên gã, khẳng định là không hiệu quả gì. Con người gã xưa nay một đường đi đến tối, ai kéo cũng không quay lại. Nhưng lão phu cùng gã kết giao nhiều năm, cũng không muốn đao kiếm cùng hướng. Cho nên mong muốn Huyền Thành tìm một biện pháp, đưa gã đi tới vùng đất xa xa!
- Đó là một kế sách lưỡng toàn. Đại nhân hy vọng ta đưa gã tới nơi nào?
Ngụy Trưng không chút do dự mà đồng ý, e sợ Nguyên Bảo Tàng sau này đổi ý.
- Càng xa càng tốt. Tốt nhất đời này chúng ta và gã không gặp lại!
Nguyên Bảo Tàng ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng dặn dò.
Ngụy Trưng khom người lĩnh mệnh, xoay người đi ra. Không đợi đi xa,Nguyên Bảo Tàng vừa cười vừa gọi y lại, thấp giọng nhắc nhở:
- Đức Thâm là người trung nghĩa, Huyền Thành không ngại ở chữ “Trung” này mà làm một bài văn!
- Thuộc hạ hiểu được!
Ngụy Trưng gật đầu rất nhanh, rời đi như chạy trối chết khỏi thư phòng của Nguyên Bảo Tàng. Trở lại nơi xử lý công vụ của mình, y lật ra công văn truyền đình truyền tới, chậm rãi bắt đầu viết phỏng theo.
Là danh gia có tâm đắc đối với thư pháp và kim thạch, bắt chước bút tích của vài đại lão ở Đông Đô, cùng với sử dụng con dấu giả bằng hoạt thạch, đối với Ngụy Trưng mà nói tuyệt không phải là việc khó khăn gì. Nhưng như thế nào khiến cho Ngụy Đức Thâm phóng tâm mà rời khỏi, lại thực làm cho người đau đầu. Nguy cơ của Lạc Dương ở xa xa vùng phía nam Hoàng Hà, quân tiên phong của Đậu gia quân lại trong gang tấc.
Suy tính trước sau, châm trước hồi lâu, cuối cùng Ngụy Trưng quyết định chính mình tự đi một chuyến, đem mệnh lệnh ngụy tạo cẩn thận thổi khô, cất kỹ, y không mang theo tùy tùng, một mình đi tới giáo trường nơi Ngụy Đức Thâm luyện binh.
Trên giáo trường chỉ có thưa thớt mấy trăm tàn tốt, đang uể oải kiên trì thao luyện. Trông cậy vào bọn họ để ngăn cản Đậu gia quân hiển nhiên là không chút khả năng nào. Ngụy Trưng thở dài, đến gần doanh phòng bên giáo trường, đi thẳng vào quân sở tại của Ngụy Đức Thâm.
Cửa khép, không có vệ sĩ gác, Ngụy Trưng tiến lên gõ, bên trong không ai đáp lại. chờ giây lát, y qua khe cửa nhìn lướt qua bên trong, thấy Ngụy Đức Thâm đang tựa vào bàn, nhàm chán nghịch một cây bút lông.
- Đức Thâm thật có nhã hứng!
Ngụy Trưng đẩy cửa ra, trực tiếp xông vào.
- Huyền Thành, ngươi lại biết ta ở đây? Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây vậy?
Ngụy Đức Thâm sửng sốt, lập tức đứng lên, cười ha ha:
- Ta đây mấy ngày nay đang buồn vì không có ai tới cửa, sợ mang đến xui xẻo cho bọn họ! Cũng chỉ có Huyền Thành ngươi gan lớn, tâm cũng lớn!
- Ta vốn chính là người xui, sợ gì xui!
Ngụy Trưng cười khổ, cẩn thận đánh giá bạn tốt, phát hiện mấy ngày không gặp, tóc đối phương đã trắng phau, nếp nhăn làm trên mặt tràn ngập tang thương.
Chỉ có người đã chết tâm mới tiều tụy như thế. Trong lòng Ngụy Trưng phát khổ, trên mặt lại không thể không trưng ra nụ cười dối trá:
- Có công văn khẩn cấp từ Đông Đô đến, ta sợ muộn hỏng việc, liền tự mình đưa tới cho ngươi!
- Cái gì?
Nghe được hai chữ “Đông Đô”, tinh thần Ngụy Đức Thâm lập tức rung lên, đoạt lấy công văn trong tay Ngụy Trưng, khẩn cấp mở ra. Bên trong nội dung rất rõ ràng, Ngõa Cương Quân uy hiếp Lạc Dương, triều đình mệnh lệnh gã sau khi nhìn thấy công văn, lập tức mang binh xuôi nam cần vương. Nhưng vấn đề mang bao nhiêu người, đi theo tuyến đường nào, ven đường tiếp tế như thế nào lại viết rất mơ hồ. Chỉ có điều thúc giục lên đường càng sớm càng tốt, miễn cho trì hoãn đại sự.
Triều đình làm việc luôn luôn hồ đồ, cũng chưa hẳn hồ đồ tới tình trạng như thế. Giương mắt nhìn nhìn bạn tốt, Ngụy Đức Thâm cười thảm hỏi:
- Huyền Thành, ngươi xem ta mang bao nhiêu huynh đệ thì thích hợp?
- Tùy ý Đức Thâm huynh!
Ngụy Trưng rùng mình trong lòng, cười khổ đáp lại:
- Dù sao lưu lại bao nhiêu, cũng chỉ là vô bổ!
Ngụy Đức Thâm nhìn chằm chằm ánh mắt Ngụy Trưng, nháy mắt đã hiểu toàn bộ ám chỉ bên trong:
- Chỉ là vô bổ, đúng vậy a, chỉ là vô bổ.
Buông công văn, gã u oán thở dài:
- Ở đây chỉ có thể đưa tới mối họa cho mọi người. Cũng sẽ bị người bán như Dương Thiện Hội vậy, còn không bằng chính mình tự rời khỏi! Chỉ có điều không biết sau khi ta đi, quận Võ Dương có thể an bình được sao?
- Hẳn là có tám phần hy vọng đi. Quận thủ đại nhân đã sớm có sắp xếp!
- Tốt, tốt, ta hiểu được. Đa tạ Huyền Thành khổ tâm!
Ngụy Đức Thâm bùi ngùi thở dài, phảng phất như muốn đem phẫn hận tràn ngập toàn bộ từ trong họng phun ra. Gã là chướng ngại cuối cùng, gã đi rồi, người ở lại liền dễ làm việc. Về phần công văn từ Đông đô tới có phải là giả tạo hay không, cần gì phải quá mức làm rõ.
- Đa tạ Đức Thâm huynh thành toàn!
Ngụy Trưng mặt đỏ tía tai, lạy dài chấm đất.
- Kỳ thật, hẳn là ta đa tạ Huyền Thành!
Ngụy Đức Thâm cười khổ, lui về phía sau vài bước, lạy dài trở lại. Hai người nhìn nhau, rồi hai hướng, cũng không dài dòng nữa, như vậy cáo biệt.
Màn đêm buông xuống, quận thủ Võ Dương Ngụy Đức Thâm dẫn 600 tàn binh rời khỏi giáo trường, đi tới Lạc Dương.
Sáng sớm ngày thứ hai, thành đầu quận Võ Dương nổi lên cờ của Ngõa Cương Quân.
Đám bách tính sáng sớm mưu sinh ngẩng đầu nhìn, có chút ngẩn người. Rất nhanh lại cúi đầu, vội vàng đi. Đầu năm nay, no bụng thôi đã rất khó khăn, ai còn quan tâm đến cờ xí trên thành đầu kia biến ảo như thế nào. Đó đều là sự tình đám anh hùng hào kiệt cần chú ý, với mọi người, thực là một chút quan hệ cũng không có.