Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 40



Sau khi phân loại tốt Độc dược của Harry đưa cho mình, Severus lúc này mới nhớ tới dường nhưng trong Hogwarts không có rồng a? Vừa rồi hình như Harry chỉ muốn cho mình xem, chứ không nói đưa cho mình, vậy thì mình coi như là đang tịch thu sao? Một người tự tiện hoạt động đêm khuya, vậy tịch thu toàn bộ những thứ lấy được là một chủ ý tốt đúng không. Nguyên liệu Độc dược trân quý như vậy ở trong tay Potter cũng nát bét, không bằng để mình dùng.

“Potter, ngươi tìm thấy rồng ở đâu, đừng nói với ta là Rừng Cấm, nơi đó ta còn quen thuộc hơn ngươi.” Có nguyên liệu Độc dược trân quý làm yên lòng, Severus tâm tình rõ ràng tốt hơn vừa rồi rất nhiều, nhìn Harry đang uỷ khuất đứng trước mặt mìn, hỏi, “Nhìn ngươi quen thuộc như vậy, hẳn không phải là lần đầu tiên, những thứ thu được trước đó đều lấy ra đi, toàn bộ tịch thu.”

“Hagrid nuôi rồng con, tựa hồ là trứng vừa mới nở ra.” Harry uỷ khuất lấy những thứ mình thu được trong nhẫn ra, nhìn Severus, “Giáo sư, ngài có thể chừa chút cho em không, một chút cũng được. Đừng lấy hết của em.”

“Hagrid nuôi rồng con? Quả nhiên là Gryffindor không có đầu óc!” Miệng giáo sư Severus không thể nào nói ra một câu dễ nghe, trong lòng lại suy nghĩ mình có nên đến chỗ Hagrid thương lượng, giữ con rồng này, có một nguồn cung cấp nguyên liệu Độc dược của Rồng trân quý tựa hồ không tồi. Bất quá nghĩ đến những phiền phức khi nuôi rồng, Severus liền lập tức bỏ qua ý nghĩ này, nhưng hiện tại rồng vẫn còn ở chỗ Hagrid, hắn tựa hồ nên đến đó vài lần. Còn thỉnh cầu của Harry, thực xin lỗi, giáo sư đại nhân không có nghe thấy.

“Potter, ngươi đứng yên ở chỗ này.” Severus cẩn thận cất mấy lọ vừa rồi mới quay lại trước mặt Harry, “Ngươi chế Phúc Lạc Dược còn không xong thì cần mấy nguyên liệu này làm gì.”

Harry ở trong lòng rơi nước mắt, giáo sư đại nhân, sao ngài có thể lấy Phúc Lạc Dược làm cớ nuốt của em nhiều dược liệu như vậy. Harry nhìn Severus cứ vậy đem Galleons ra khỏi tầm mắt mình.

“Hiện tại đi theo ta.” Severus nhìn Harry đang ngẩn người, thoáng nâng thanh âm lên cao nói. Việc tiểu cự quái không sợ nọc độc của mình, không sợ cấm túc mà hiện giờ lại lộ ra vẻ mặt uể oải như vậy, Severus quyết định lần sau sẽ phải trừng phạt như thế này.

Harry vô thần theo sát phía sau Severus, phi thường thương tâm với tổn thất lần này, nghĩ đến sau này không thể đến chỗ Hagrid, trừ phi cậu nguyện ý để Severus bắt lấy. Harry run lên, phải làm thế nào để đền bù tổn thất này đây. Rồng không phải tuỳ tiện tìm là có thể thấy a. Chợt Harry nhớ tới phượng hoàng, sủng vật của người kia, có vẻ như lông phượng hoàng, nước mắt phượng hoàn cũng là nguyên liệu phi thường sang quý, mình hẳn nên thử một chút đúng không?

Lúc Harry xuất thần, cậu đã đi theo Severus một lần nữa trở về phòng sinh hoạt chung của Slytherin, “Potter, ta hi vọng ngươi có đại não, không để ta bắt gặp ngươi ở gần Hagrid.” Severus nói xong, xoay người trở về phòng làm việc của mình. Harry lúc này mới giật mình nhận ra, người này đưa mình về tận phòng ngủ a.

Quyết định tìm phượng hoàng Fawkes để đền bù tổn thất, Harry bắt đầu chú ý đến sủng vật của Dumbledore, nhưng trải qua mấy ngày điều tra cẩn thận, Harry hơi chán nản, bởi hiện tại trong Hogwarts khẳng định không có tung tích phượng hoàng. Chẳng lẽ là lão ta không nuôi sao?

“Giáo sư, ngài có biết phượng hoàng Dumbledore ở đâu không?” Ngày nào đó, Harry rốt cuộc không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình, thừa lúc giáo sư chế tạo Độc dược thành công tâm tình tốt mà hỏi.

“Potter, ngươi vẫn nên để ý Độc dược trước mắt đi, Còn con chim loè loẹt kia, có Dumbledore chú ý là được rồi.” Severus liếc mắt nhìn Harry.

Quấy thuận chiều kim đồng hồ bốn vòng, Harry lại tiếp tục hỏi, “Con chim loè loẹt? Như vậy Dumbledore thật sự nuôi phượng hoàng sao?” Trong lòng nghĩ nguyên lai là nó có thật, như vậy hiện tại nó ở đâu? Mình muốn lông và nước mắt của nó a.

“Đúng, Dumbledore đích xác có nuôi phượng hoàng.” Severus không kiên nhẫn nói, “Ngươi hiện tại nên nhỏ một giọt nước mắt đỉa vào chứ không phải nói vô nghĩa.”

Harry nhanh chóng nhỏ một giọt vào vạc, nhìn cẩn thận vạc, tiếp tục hỏi, “Giáo sư, vậy hiện tại phượng hoàng kia đâu?” Thấy màu sắc Độc dược chuyển vài lần, dần dần trong suốt, Harry chọn đúng thời cơ bưng vạc lên, tắt lửa, đặt Độc dược vào trong bình đã chuẩn bị đưa cho Severus.

Severus nhìn bình thuỷ tinh trước mặt mình, cẩn thận xem tỉ lệ Độc dược, không tệ lắm, hắn tương đối thoả mãn với năng lực chế tạo Độc dược của Harry.

“Cuối cùng ngươi còn có đầu óc của Slytherin, giờ học hôm nay đến đây thôi.” Severus như cũ lạnh lùng nói.

“Giáo sư, ngài vẫn chưa nói con phượng hoàng kia ở đâu.” Harry vì muốn bù lại tổn thất của mình, đánh bạo hỏi.

“Potter, ngươi quan tâm con chim ngu xuẩn kia làm gì?” Severus nhìn cậu, “Ta đã hơn mười năm không thấy nó, đi mà hỏi Dumbledore ấy. Được rồi, ngươi có thể trở về, bài về nhà viết luận văn dài mười hai tấc về Độc dược này.”

Hiểu được không thể lấy lại tổn thất từ phượng hoàng, Harry chỉ có thể gật đầu, hành lễ với Severus, “Giáo sư, em về.”

“Harry, các cậu mau nhìn bảo thạch của Gryffindor.” Vừa đi tới nhà ăn, Harry và Draco chưa kịp hưởng thụ bữa sáng mĩ vị của mình đã bị Blaise hưng phấn lôi kéo, “Đêm qua không biết bọn ho làm cái gì, trừ 200 điểm, thật là quá tốt rồi.”

Nhìn thấy bảo thạch giảm một mảng lớn, Harry biết rồng con kia đã đưa đi, xem ra nguồn nguyên liệu Độc dược của Severus biến mất, hi vọng hắn không quá bực.

“Được rồi, không cần phải để ý bảo thạch của Gryffindor, chúng ta đi ăn sáng trước đi.” Harry nhìn hai người phi thường cao hứng, nói.

Cả đám lại trở về nhà ăn, liền nhìn thấy trên bàn Gryffindor không thấy một thân tóc đỏ năm nhất và mấy nam sinh khác, xem ra đầu sỏ gây việc giảm bảo thạch Gryffindor là bọn họ. Harry ngồi chỗ của mình ăn bữa sáng, nghe nhóm rắn nhỏ cười nhạo sư tử ngu ngốc và đàn sư tử oán hận với những người đó.

Harry cũng không nhớ lâu chuyện này, không quá bao lâu đã bị việc học bận rộn tống nó khỏi đầu óc.

Trong không khí nóng bức, Harry nghênh đón cuộc thi đầu tiên kể từ khi đến Hogwarts. May mắn là phòng thi bọn họ không nóng, các giáo sư lo lắng nhóm tiểu động vật làm bài không tốt, đã thi triển bùa chú. Bọn họ được giáo sư phát cho bút lông chim chuyên dụng, trên có bùa chống gian lận. Việc này không ảnh hưởng gì đến sáu người Harry đã chuẩn bị tốt, dĩ nhiên việc nhóm Gryffindor ra ngoài kêu gào Harry cũng không chú ý.

Mặt khác, trừ bỏ thi viết, còn có thi thực hành, nhất là môn Bùa chú, Độc dược, Biến hình.

Giáo sư Bùa chú Flitwick yêu cầu bọn họ làm cho một trái dứa nhảy múa qua hết một bàn giấy. Harry và Draco đều làm phi thường thuận lợi, chỉ có Neville thì trái dứa nhảy thỉnh thoảng lại bị ngã.

Giáo sư McGonagall yêu cầu biến những con chuột thành hộp đựng thuốc lá, đương nhiên hòm càng xinh đẹp thì điểm càng cao, nếu hòm còn đặc điểm của chuột, vậy sẽ trừ điểm. 

Harry biến con chuột thành một hộp bằng lưu ly, bên trong có bức tranh sơn thủy của Trung Quốc, khiến cho giáo sư McGonagall rất hài lòng.

Độc dược là điều chế thuốc lú, giáo sư Snape đi qua lại phòng học, nhìn vạc mỗi người, Harry nhận giáo dục đặc biệt của Severus nên thực hiện khá tốt.

Môn thi cuối cùng là Lịch sử Pháp thuật, xong xuôi, nhóm tiểu động vật hoan hô thoải mái, bọn họ chơi một tuần, đến khi công bố kết quả là có thể về nhà nghỉ hai tháng hè.

Nằm ở dưới bóng cây, gối lên cỏ xanh non nớt, ngửi mùi thơm ngát của thiên nhiên, Harry và bạn bè vui vẻ nói chuyện phiếm.

“Đúng rồi, tớ vừa mới nhìn thấy Dumbledore vội vàng rời trường học.” Hermione đột nhiên nhớ tới người mình nhìn thấy, nói.

“Hermione à, kệ đi.” Draco liếc một cái xem thường, nằm dài trên cỏ giống Harry, cậu giờ đây càng ngày càng không có bộ dáng quý tộc.

“Quản Dumbledore làm gì, ông ta đi khỏi Hogwarts liên quan gì đến chúng ta?” Harry buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói.

Mọi người gật đầu, Hogwarts không có Dumbledore thì càng an toàn với Harry, vì thế rất nhanh ném chuyện này ra khỏi đầu, nghỉ ngơi chờ đến nghỉ hè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.