Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 58



Vừa trở lại phòng, Severus để Harry xuống, đưa tay bao tay phòng hộ của cậu ra, kiểm tra cẩn thận, rốt cục yên tâm, tiểu cự quái này trừ bỏ mấy vết thương nhỏ do bị trái Snitch vàng cọ vào ra, quả thật không còn chỗ nào bị thương. Vì thế tùy tay xách Harry lên, ném vào ghế salon, xoay người đến tủ Độc dược của mình lấy bình thuốc trị thương, nghĩ nghĩ lại lấy thêm bình thuốc an thần, đóng cửa tủ lại đến trước sô pha, đưa cho Harry.

“Uống hết.” Severus mặt không chút thay đổi nói, “Uống xong thì cút về phòng ngủ cho ta.”

Harry mở to hai mắt, khó hiểu nhìn Severus, xách mình về đây là để chữa cho mình sao? Mệt cậu còn lo lắng không biết Severus sẽ trừng phạt mình thế nào, nhưng Harry vẫn thuận theo nhận lấy Độc dược Severus đưa cho, nhắm mắt lại, nuốt hết chất lỏng có hương vị ghê tởm kia.

“Được rồi, ngươi có thể lăn.” Nhìn Harry đã uống xong Độc dược, Severus lúc này chuẩn bị xách Harry lên, ném cậu ra khỏi hầm.

Harry tránh khỏi tay Severus, đứng lên cúi đầu với hắn: “Giáo sư, cảm ơn ngài.”

“Không cần cảm tạ của ngươi.” Severus nhướn mày, thản nhiên nói: “Ta chỉ làm trách nhiệm của một viện trưởng thôi.”

“Không, không phải.” Harry ngửa đầu nhìn Severus, phản bác nói, “Em biết, em không giống như vậy.” Harry đột nhiên ôm eo Severus, vùi mặt mình vào trong ngực hắn, rầu rĩ nói: “Em sẽ cẩn thận, em không có nguy hiểm, ngài hãy tin tưởng em.”

Bị hành động của Harry khiến cho sửng sốt, Severus sững người một lúc, nhưng lập tức tỉnh lại, đưa tay xách áo Harry lên, kéo cậu đang dán vào người mình, nói: “Là cái gì khiến cho cái đầu óc ngu xuẩn giống hệt cự quái của ngươi nghĩ rằng ta lo lắng cho an nguy của ngươi? Hiện tại ngay lập tức trở về cho ta.”

Harry bám hai tay trên tay Severus, không nói gì thêm, Severus như bị hâm nóng, phất tay ném cậu xuống đất, lại muốn đến xem Harry ngã có bị thương không, nhưng bước chân hơi động rồi lại đứng nguyên tại chỗ.

Harry bò dậy, nhìn Severus mặt không chút thay đổi, nhất thời không biết nên nói cái gì, hai người yên lặng nhìn nhau một lá, Harry mới nhẹ nhàng nói: “Giáo sư, em đi trước.” Nhìn Severus vẫn không có động tác gì, Harry chậm rãi đi đếnn cửa, mở cửa ra, cậu quay lại nhìn Severus vẫn đứng nguyên tại chỗ nói: “Em đi đây, giáo sư, chúc ngủ ngon!” Đi ra ngoài.

Trong phòng Severus vẫn tiếp tục ngơ ngác đứng tại chỗ, vươn tay vừa xách Harry lên, nhìn nhìn, bất giác sờ chỗ Harry vừa bám vào, rồi lại lập tức buông, vung tay đi vào phòng tắm, có lẽ mình cần thanh tỉnh lai, hôm nay thật sự rất không giống với mình bình thường.

Harry trở lại phòng sinh hoạt chung của Slytherin thì Goyle cùng Crabbe đã từ bệnh xá trở về, Draco bọn họ đang hỏi rõ chuyện đã xảy ra, tại sao tên kia lại đổi mục tiêu hóa đá sang nơi này, thật sự rất mất mặt Slytherin. Tất nhiên cũng muốn tìm ra người bày trò đùa này, người bắt nạt Slytherin sẽ không được buông tha dễ dàng, phải khiến tên đó trả giá đắt.

“Harry!”, “Harry, cậu đã trở lại.” Thấy Harry tiến vào, mọi người trong phòng sinh hoạt chung chào hỏi cậu.

“Mau tới đây ngồi, cậu hôm nay thật lợi hại, Draco nói cậu đưa trái Snitch cho cậu ấy.” Crabbe hưng phấn nói.

“Tớ nghĩ lần này mặt Gryffindor nhất định rất buồn cười, 0 với 150, ha ha, ngay cả một điểm cũng không có.” Goyle ở một bên cũng cao hứng nói, xem ra chuyện hóa đá hôm nay căn bản không ảnh hưởng gì đến hai người này, Harry kỳ thật luôn rất hoài nghi vì sao hai người này lại được phân đến Slytherin.

“Các cậu nói chuyện trước đi.” Harry nhìn quần áo nhăn nhúm của mình, đi đến phòng ngủ, vừa đi vừa nói, “Tớ trở về phòng ngủ tắm đã, thay quần áo xong thì sẽ ra.”

Chờ Harry tắm xong, thay quần áo sạch sẽ đến thì Goyle cùng Crabbe đã rời đi, các học trưởng năm trên đã bắt đầu trang trí phòng sinh hoạt chung để chúc mừng trận thắng lần này.

“Harry, nơi này.” Blaise phất phất tay, Harry chú ý tới vài người bọn họ đang ngồi ở một góc sáng sủa, thương lượng chuyện gì đó.”

Harry đi qua, ngồi xuống ghế trống bên cạnh Draco, nhìn bọn họ, hỏi: “Sao vậy, hỏi ra cái gì không?”

“Hai tên đần kia bị người hại mà không phát hiện ra.” Draco oán hận nói, “Chỉ liếc qua bóng người, con trai, không cao, thấp hơn bọn họ, đại khái cao tầm tớ cùng Blaise, cho nên chắc không phải năm trên. Nếu mà tớ tìm ra, chết tiệt, dám ra tay với người của tớ.”

“Biết là người nhà nào không?” Harry nhìn Draco cùng Blaise, hỏi tiếp.

“Không biết.” Blaise lắc lắc đầu, “Đồng phục giống nhau, không thấy người, cảng khỏi nói dấu hiệu trên quần áo.”

Pansy nhíu mày, cắn răng nói: “Cần huấn luyện lại bọn họ cẩn thận, quá yếu, lại để cho người ta phục kích.”

“Đây là chắc chắn.” Draco gật đầu, mạnh mẽ nói, xác định những ngày sau này của Crabbe cùng Goyle sẽ không yên lành.

“Năm dưới, vậy là năm từ 1 – 3 sao.” Harry lấy tay chống cằm, thì thào nói, “Nói như vậy, có thể loại Hufflepuff, thứ nhất, bọn họ không đủ khả năng dùng bùa đó, thứ hai, bọn họ rất thành thật, sẽ không chủ động khiêu khích Slytherin.”

“Như vậy, nói cách khác, bọn họ ở Ravenclaw cùng Gryffindor sao.” Nghe Harry nói, Blaise tiếp lời, “Hai nhà này rất có thể, Ravenclaw có năng lực, mà Gryffindor có động cơ, nhưng rốt cuộc là người nào?” Blaise nhíu mày, “Rất khó xác định a.”

“Không nhất định, Hufflepuff cũng có vài người có năng lực.” Draco xen vào nói, “Bất quá đã vào nhà đấy thì đích xác sẽ không chủ động gây chuyện, nhưng cũng không thể loại bỏ hiềm nghi.”

“Nói như vậy, chẳng phải cả ba nhà đều đáng hoài nghi sao, tìm sao được?” Harry khó xử nói, mọi việc đến giờ vẫn không có tiến triển quá lớn, trừ bỏ xác định được là một nam sinh năm dưới, ngoài ra cậu không còn thông tin nào, xem ra tìm người này chẳng khác nào mò kim đáy bể a.

“Được rồi, đừng nói nữa.” Pansy ở một bên không kiên nhẫn nói, “Nếu không có manh mối gì khác thì mọi người chỉ có thể đề cao cảnh giác, xem tên đó có để lộ dấu vết gì không. Hiện tại việc cần làm chính là chúc mừng, chúc mừng chúng ta đã chiến thắng Gryffindor!” Pansy nữ vương giải quyết dứt  khoát, ba người Harry chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu đồng ý.

Trải qua một cuộc vui, phòng nghỉ Slytherin im lặng, tất cả mọi người đã sa vào trong mộng. Harry cùng Draco nằm trong phòng ngủ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của họ, hết thảy đều như trong mộng.

“Choang!” Một tiếng như vật gì bị rơi phá vỡ sự yên lặng, một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện trước giường Harry. Giọng nói lanh lảnh vang lên trong  phòng, “Harry, cậu Harry Potter.”

Giọng nói nói đánh thức Harry đang mơ mang, cậu rút đũa phép dưới gối, nhanh chóng ngồi dậy, chỉ đũa phép vào thân ảnh nho nhỏ kia, cảnh giác nhìn, “Cậu là ai?” Harry thấp giọng hỏi.

“Tôi, tôi không có ác ý.” Thân ảnh nho nhỏ khẽ di động, nhìn Harry chỉ đũa phép vào mình, vội vàng giải thích.

Harry nương theo ánh lửa mơ hồ từ lò sưởi, rốt cục thấy rõ đây là một gia tinh, lúc này mới yên lòng, dù sao gia tinh có quy định không được thương tổn phù thủy. Cậu đứng lên, đốt lò sửoi, trong phòng nhất thời sáng bừng. Harry ngồi trên ghế salon nhìn gia tinh kia, mũi dài, mắt to, trên người mặc tạp dề có huy hiệu Hogwarts, tựa hồ nhìn khá giống Mitch trong nhà cậu.

“Cậu muộn như vậy tới tìm tôi là có chuyện gì sao?” Harry dùng đũa phép nhẹ nhàng đập vào lòng bàn tay, nhìn con gia tinh kia. Nếu cậu không đoán sai, đây hẳn chính là Dobby, mình hôm nay mới có thể nhìn thấy nó. Như vậy, liệu chuyện Quidditch hôm nay là do vật này làm?

“Cậu Potter, cậu mau rời Hogwarts, nơi này quá nguy hiểm.” Gia tinh có lẽ tên là Dobby dùng hai mắt cực lớn nhìn Harry khẩn thiết nói.

Harry không để ý đến nó, ngược lại hứng thú nhìn từ trên xuống dưới, hỏi: “Cậu tên là gì? Là gia tinh nhà ai?”

“Dobby, Dobby hiện tại làm việc ở Hogwarts, là gia tinh của Hogwarts.” Dobby tiếp tục dùng giọng nói cao vút khuyên bảo, “Cậu Potter, mau rời khỏi nơi này.”

“Dobby, cậu là gia tinh Hogwarts, vậy cũng biết thân phận của tôi, có phải không?” Ánh mắt Harry sắc bén, nhìn Dobby trước mặt.

“Dạ, đúng vậy, chủ nhân.” Dobby cúi đầu, mũi dài cơ hồ chạm vào mặt đất.

“Cậu đã biết, như vậy hẳn cậu phải hiểu rõ tôi ở Hogwarts mới là an toàn nhất, vì sao lại muốn tôi rời đi?” Harry nghiêm khắc hỏi.

“Dobby, Dobby không thể nói.” Dobby kêu gào, đập đầu xuống đất, “Dobby là một gia tinh hư, Dobby không thể trả lời vấn đề của chủ nhân, Dobby cần phải xử phạt mình.”

“Đủ rồi!” Harry nhìn Draco trên giường, lập tức ngăn Dobby lại, “Nói rõ, vì sao không thể nói.”

“Chủ nhân, Dobby không thể nói.” Dưới ánh mắt nghiêm nghị của Harry, Dobby run rẩy, nước mắt chảy dài từ hai mắt cực lớn kia.

“Dobby, cậu bây giờ là gia tinh Hogwarts, vậy chủ nhân trước của cậu là ai?” Harry nghĩ đến lời Dobby nói, lập tức hỏi.

“Dobby, Dobby không thể nói.” Dobby run lên, khóc nói.

“Vậy người khiến tôi gặp nguy hiểm ở Hogwarts, có phải chủ nhân trước của cậu không?” Harry truy vấn.

“Không, Dobby không có cái gì để nói.” Dobby thét chói tai, khiến Harry không thể nào không che tai lại, trơ mắt nhìn nó “Choang” một tiếng biến mất không còn tăm hơi.

Harry trong lòng hiểu rõ, không cưỡng chế bắt Dobby quay trở lại, cậu vẫy đũa phép, dật tắt lửa trong lò sưởi, đi đến trước giường Draco nhìn mới trở lại giường của mình, vùi vào trong chăn, không hề thấy một đầu tóc bạch kim lén lút chui ra dò xét rồi lại lén lút rụt về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.