Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 67



Ngày 31 tháng 07, Harry dạy rất sớm, hôm nay cậu vô cùng cao hứng, sinh nhật này có thể cùng Sev ở một mình cả ngày. Nghĩ đến việc mình không gọi hắn là giáo sư mà gọi là Sev, hắn liền văng nọc độc vào cậu suốt ba ngày, cậu vẫn cứ kiên trì gọi như vậy, cuối cùng hắn cũng đã quen, quả nhiên thói quen là phương pháp tốt nhất trên đời, như vậy mình cũng nên khiến hắn có thói quen có mình làm bạn đúng không? Tối hôm nay là tiệc sinh nhật, cậu đã đáp ứng Draco đến nhà Malfoy mời bạn bè cùng tham gia, nhưng suốt ban ngày có thể ở cùng Sev khiến cho Harry phi thường vui vẻ. Harry vui vẻ nên đã quên mất, bọn họ đã ở cùng nhau không chỉ một buổi sáng, nếu tính từ đầu kì nghỉ hè đến giờ, cơ hồ sáng nào, bọn họ cũng ở chung, cho nên nói, một vài thời điểm, chỉ số thông minh của người là con số âm.

Ăn hết bữa sáng, Harry không được Severus Snape chúc mừng hay tặng quà gì, tuy rằng điều này khiến Harry có chút uể oải, nhưng cũng không thể đả kích tâm tình vui vẻ của Harry hôm nay, sau này có rất nhiều thời gian, Harry quyết định bằng mọi giá phải lấy được từ miệng giáo sư mấy từ sinh nhật vui vẻ.

“Harry.” Severus buông thìa, nhìn thiếu niên đang nhìn hắn cười híp mắt, nhất thời không biết nên nói thế nào. Qua một lúc lâu, mới mở miệng lần nữa, “Lát nữa ta đi Hẻm Xéo mua bổ sung nguyên liệu Độc dược, ngươi đi cùng ta, muốn mua đồ dùng gì thì mua.”

“Được, Sev.” Harry cười híp mắt gật đầu đáp ứng, trong lòng điên cuồng hét, oa, Sev thật tốt, biết sinh nhật mình rủ mình đi dạo phố cùng, muốn mua quà sinh nhật cho mình sao? Harry, nên nói cậu như thế nào đây, nghĩ ai cũng thích mình à, giáo sư người ta căn bản không có ý như vậy! Ngu ngốc.

Ngã tư Hẻm Xéo, xa xa có thể thấy hai người đang tránh dòng người đông đúc mà đi lại. Harry lúc này mới biết được uy danh của Severus lớn đến mức nào, dọc đường đi, chỉ cần là phù thủy không quá lớn tuổi, đang đi mà nhìn thấy Severus Snape liền theo tập quán tránh đi, nhất thời ngã tư Hẻm Xéo vốn không rộng lớn lại mở một đường riêng cho hắn.

Đối với Severus đã xác định mục tiêu mua sắm mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không đi lang thang trong Hẻm Xéo, thời gian đó không bằng về nhà thí nghiệm Độc dược còn hơn. Bởi vậy, vừa đến Hẻm Xéo, hắn ngay lập tức đi đến cửa hàng Độc dược, bắt đầu chọn lựa thứ muốn mua, điều này khiến cho Harry một lòng nghĩ Severus vì sinh nhật mình mà đi dạo phố vô cùng thất vọng.

Mãi đến khi mua toàn bộ nguyên liệu Độc dược xong, Severus thỏa mãn chuẩn bị về nhà mới chú ý tới Harry bên cạnh đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn mình, có điểm không hiểu, nghi hoặc hỏi, “Ngươi còn muốn mua cái gì sao?”

Ánh mắt Harry nhất thời sáng ngời, đầu nhỏ gật liên tục như gà mổ thóc.

Severus lúc này xoay người, quay đầu nhìn Harry vẫn còn chờ đợi tại chỗ, không kiên nhẫn nói: “Ngươi còn đứng chỗ này làm gì, chân bị đóng đinh xuống đất rồi sao? Muốn mua cái gì còn không mau đi?” Harry khoái trá bước lên trước Severus, một đường đi tới Gringotts.

“Ngươi đi Gringotts làm gì?” Severus nhìn Harry không biết tại sao phi thường vui vẻ, hỏi, “Chẳng lẽ ở đó trừ gia sản nhà ngươi ra còn có thứ ngươi muốn mua?”

“Đương nhiên không có.” Harry xoay người nói, “Em muốn đến London của Muggle mua đồ, đương nhiên phải đến Gringotts đổi bảng Anh, Sev, thầy sẽ đi cùng em, đúng không?”

“Chết tiệt, chẳng lẽ sau đầu ngươi còn có một con mắt khác sao?” Severus không trả lời vấn đề của Harry, bước tới cạnh cậu, xoay người cậu lại nhìn thẳng ra phía trước.

Lấy tiền ra khỏi Gringotts, hai người quyết định đi qua quán Cái vạc lủng đến London Muggle, lúc ở trong quán rượu, Severus dùng bùa thay đổi quần áo của mình và Harry, nếu không hai người mặc áo chùng phù thủy đi lại trên đường cái London sẽ vô cùng quỷ dị, không chừng còn bị người ta chú ý.

Severus thả chậm cước bộ, đi theo Harry, TV trong cửa hàng đang chiếu chương trình gì đó, trong lúc vô tình, Severus thấy được ngày hôm nay, nhất thời giật mình hiểu được, vì sao hôm nay tiểu cự quái này quái dị như vậy. Hắn cúi đầu nhìn thiếu niên tóc đen đang cao hứng hết nhìn đông tới nhìn tây, mình cũng nên chuẩn bị cho nó một món quà, coi như là cảm ơn chăm sóc của nó mấy ngày nay. Có quyết định như vậy, giáo sư đại nhân bắt đầu để ý của hàng hai bên đường, nhưng, Merlin chết tiệt, tiểu cự quái tuổi này sẽ thích cái gì? Severus Snape có điểm bối rối.

“Sev, Sev, thầy đang nghĩ gì vậy?” Harry nhìn giáo sư đại nhân không hiểu sao lại đứng ngẩn người trước cửa hàng đồ chơi, mở miệng nhắc nhở.

Severus lập tức thức tỉnh, nhất thời phỉ nhổ bản thân lại có thể ngẩn người trước cửa hàng đồ chơi của Muggle, nghĩ đến vấn đề tự hỏi vừa rồi, giáo sư nhất thời đen mặt lại, “Harry Potter, ngươi rốt cuộc muốn mua cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn qua đêm trên đường sao?”

“Sev, đã giữa trưa, chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn xong thì đi mua đồ.” Harry ngửa đầu, mắt trong veo nhìn Severus.

Severus nhìn ánh mắt Harry, hôm nay là sinh nhật của nó a, quên đi, để cho nó vui vẻ một chút vậy. Gật đầu, nhìn cửa hàng hai bên đường, chỉ một nhà hàng cách đó không nói: “Ở kia đi.” Nói xong kéo tay Harry đi nhanh về phía trước, khiến cho Harry chỉ có thể chạy theo, tất nhiên không phát hiện một tia mất tự nhiên của giáo sư khi đồng ý, cùng với hai lỗ tai hồng nên trong giây lát ngắn ngủi.

Ăn trưa xong, Harry vẫn hưng trí như cũ ngẩng cao đầu cùng giáo sư đi trên đường, cậu dùng khóe mắt liếc bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng của Severus đang cầm tay mình, tâm tình tốt hơn, cho dù hôm nay Severus không có quà gì cho cậu, nhưng thế này đã đủ để cậu cảm thấy thỏa mãn rồi. Harry, ước mơ của cậu thật nhỏ bé.

Severus hiện tại phiền não vẫn là vấn đề quà tặng kia, đối với hắn, người cơ hồ không có thời thơ ấu, hắn thật sự không nghĩ ra, Harry ở tuổi thiếu niên sẽ thích cái gì. Tuy rằng hắn biết Harry thích Quidditch, nhưng hắn chắc chắn sẽ không tặng hung khí cho cự quái mỗi lần vào sân Quidditch lại gặp chuyện không may này, vậy nó thích gì đây? Mình có nên hỏi không?

“Khụ khụ.” Severus há miệng thở dốc, lại không nói ra lời, vấn đề này, hắn căn bản không biết nên nói như thế nào.

“Sev, ngươi làm sao vậy?” Harry nghe được tiếng hắn ho khan, ngẩng đầu thân thiết hỏi.

Severus không nói gì, ngược lại nắm Harry đi rất nhanh vào một cửa hàng quà tặng gần đó. Từ khi bước vào cửa, tâm Harry liền nảy lên một cái, hắn muốn mua quà tặng cho mình sao? Phải không? Hẳn là vậy rồi!

Severus ở trong cửa hàng quà tặng cuống lên, nhìn hàng hóa bày trên kệ, trong đầu liều mạng tìm tòi số quà tặng ít đến đáng thương mà hắn nhận được, sau đó trừ bỏ mấy thứ thường tặng như Độc dược, sách vở, lúc này, Severus phát hiện lựa chọn tặng quà của mình quả thật quá ít. Đúng rồi! Hắn đột nhiên nhớ đến con nuôi Draco Malfoy, hắn từng đưa cho nó một mô hình rồng lông mềm như nhung, biết bay, còn có thể phun một ngọn lửa nho nhỏ, Draco rất thích, lúc ấy cơ hồ ngày nào cũng ôm nó đi ngủ, có lẽ Harry cũng sẽ thích đồ chơi như vậy. Nghĩ đến đây, giáo sư bắt đầu tìm kiếm đồ chơi đáng yêu lông mềm trong cửa hàng. Nhưng giáo sư Snape à, ngài đã quên khi đó Draco mới 4 tuổi, ngài xác định hiện tại Harry sẽ thích?”

Ánh mắt Severus bị một con rắn nhỏ bằng bông mềm mại hấp dẫn, thân xanh biếc, bụng tròn tròn, phi thường đáng yêu, hắn bước nhanh qua cầm con rắn kia, Harry hẳn sẽ thích đúng không? Giáo sư có chút không chắc chắn không hề thấy ánh mắt thất vọng của Harry phía sau hắn, nhìn giáo sư cầm con rắn nhỏ trả tiền, Harry cảm thấy mình đã chắc chắn sẽ không nhận được quà, dù sao không ai tặng một cậu nhóc mười hai mười ba tuổi thú nhồi bông đáng yêu cả, nghĩ đến sinh nhật mình mà Sev lại không tặng một món quà nào, trong lòng cậu mất mát không ít. Nhưng nghĩ lại, hôm nay tốt xấu gì hắn cũng đi dạo phố với mình, tâm tình Harry lại tốt lên.

Severus mua được quà tặng, hứng thú dạo phố ở London Muggle tự nhiên giảm đi không ít, nhìn Harry tựa hồ thiếu tinh thần, hắn liền cho rằng do thời tiết quá nóng, nghĩ mau về nhà để cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối còn phải đến trang viên Malfoy tổ chức tiệc sinh nhật, vì thế Severus nghiêm mặt như cũ, trừng mắt nói với Harry: “Ngươi đến cùng cần mua cái gì, mua nhanh rồi về nhà, ta không có nhiều thời gian nhàn rỗi cùng ngươi dạo phố.”

Những lời này của Severus càng khiến Harry buồn chán, nhưng vẫn ngoan ngoãn cùng Severus đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn cần thiết, đồ dùng sạch sẽ, rồi ở một góc sáng sủa không ai chú ý để Severus dùng bùa thu nhỏ các thứ, ôm Harry độn thổ về nhà ở Đường Bàn Xoay.

Về đến nhà, Severus nhìn Harry sắc mặt vẫn không khá hơn, thản nhiên nói: “Đi chuẩn bị đi, buổi tối còn phải đến trang viên Malfoy, ngươi đã bàn bạc với đám Malfoy rồi còn gì, đến đó mà tổ chức sinh nhật.” Nói xong mang theo mấy thứ mua về đến phòng bếp, giải trừ bùa chú thu nhỏ xong liền sắp xếp lại, muốn để Harry có thể nghỉ ngơi, để buổi tối nó là nhân vật chính của buổi tiệc không quá mệt mỏi.

Mà tâm tình vui vẻ lúc sáng ra ngoài của Harry đã không còn lại chút gì. Sev mua quà, nhưng quà kia nhìn là biết không phải cho mình. Sev đi dạo phố cùng mình, nhưng hắn lại không kiên nhẫn thúc giục mình trở về, mình đòi hỏi như vậy hắn không thích sao? Trốn về phòng mình, Harry vội vàng an ủi tâm can bị thương, tất nhiên sẽ không chú ý Severus đang làm cái gì. Vì thế hai người cứ hiểu nhầm như vậy mà đến buổi tiệc sinh nhật của Harry ở trang viên Malfoy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.