Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 79



Trong Phòng cần thiết, Harry, Draco bọn họ bốn người nhìn Hermione hưng trí bừng bừng cầm con chuột đổi bằng 50 Galleons từ Ron Weasley lúc chiều mà thí nghiệm, Blaise ở một bên giúp đỡ, toàn là thí nghiệm về thể lực hay trí lực, nhưng dù thế nào thì Harry thấy cũng đều là thí ngiệm vô cùng mệt mỏi.

Để có được kết quả chính xác nhất, Hermione đối xử với con chuột không tệ, ít nhất là luôn cho nó ăn no, nghỉ  ngơi đầy đủ, nhưng đến lúc thí nghiệm thì tuyệt đối không được sai lời, con chuột kia cũng rất thức thời phối hợp theo, bề ngoài thì không hề có hành vi chạy trốn linh tinh.

Nhưng cho dù nó muốn chạy trốn, Harry cũng sẽ không để yên, từ lúc Hermione thông báo với cậu tin này, cậu đã lấy được một cái lồng sắt rất chắc chắn từ chỗ Salazar, theo lời Salazar, đây là lồng trước kia dùng để nhốt Basilisk khi nó không nghe lời, lồng này ngay cả xà quái còn không thoát được nói gì đến con chuột. Mà đặc điểm nổi trội nhất của cái lồng này là chống pháp thuật, hơn nữa còn là chống pháp thuật một chiều, nói cách khác ở trong lồng thì không thể dùng pháp thuật, mà người ở bên ngoài lại có thể dễ dàng dùng pháp thuật với sinh vật nhốt bên trong lồng, đây đối với một phù thủy Animagus mà nói chính là trí mạng.

Nhìn con chuột đang bị thí nghiệm, sáu người trừ bỏ Hermione vẫn hưng phẫn như cũ cùng Blaise đứng bên đưa đồ, thỉnh thoảng lại đưa ra ý kiến thì những người khác đều đang nhàm chán ngồi trên ghế salon, dù thứ xinh đẹp thế nào cũng không thể nhìn mãi, huống chi đây chỉ là một con chuột hoàn toàn không có mỹ cảm.

“Ha… A…” Harry ngáp, dụi dụi mắt, nhìn bốn phía, Draco cùng Neville đã lui vào một góc sáng sủa ngồi trên ghế sôpha đơn mà ngọt ngào, còn Pansy, ah, một mình chiếm sôpha ba người ngủ say sưa, có thể nói ngoài Hermione cùng Blaise ra, bọn họ đều đã bỏ mình.

“Hermione, muộn rồi, mai tiếp tục.” Harry đứng lên, đến gần, có chút vô lực nói với hai người vẫn đang thí nghiệm, “Thí nghiệm này không phải một hai ngày là có thể xong, đi nghỉ đã.” Cậu đi đến bên cạnh Hermione, nhìnn con chuột đang chạy như bay trên bánh xe chuột, lấy đũa ra tạo nên một ngọn lửa nho nhỏ, thúc giục con chuột chạy nhanh hơn.

“Được rồi, mọi thứ để ở đây, mai chúng ta lại đến.” Hermione gật đầu đồng ý, buông đồng hồ bấm giây, thu thập mấy tấm da dê trên bàn xong liền chạy đến sôpha đánh thức Pansy, sau đó về phòng sinh hoạt chung ngủ. Nhưng trên thực tế chỉ có Harry cùng Pansy thực sự về phòng sinh hoạt chung của Slytherin, còn hai người khác tất nhiên là hộ tống người trong lòng của mình về rồi đi ngủ sau.

Harry thuận tay cầm lồng sắt đựng chuột kia, Hermione bọn họ yên tâm ném nó lại đây nhưng cậu rất lo lắng, mình cầm vẫn an toàn hơn.

“Harry, cậu đi đâu vậy? Phòng sinh hoạt chung ở đằng kia mà.” Pansy kéo Harry đang định rẽ sang lối dẫn đến văn phòng Severus, nghi hoặc hỏi.

“Tớ để nó trong văn phòng giáo sư, chỗ của thầy có rất nhiều thuốc thí nghiệm chuột.” Harry đung đưa lồng sắt trong tay, con chuột trong lồng đã chóng mặt, nằm dài trong lồng, xem ra lúc Harry đi không quên lắc lư nó nha.

“Vậy à…” Pansy hiểu rõ nhìn Harry, cười xấu xa nói, “Vậy cậu đi đi, đêm nay cậu không trở lại đúng không, tớ sẽ nói với Draco bọn họ.”

Harry đã hoàn toàn không có phản ứng gì với lời trêu chọc của Pansy, mang theo lồng sắt phất phất tay chào rồi bỏ đi, để lại Pansy đứng nguyên tại chỗ trừng mắt nhìn cậu lầm bầm: “Chẳng ga-lăng gì cả.” rồi cũng trở về phòng nghỉ.

Severus cũng biết Harry các cậu có con chuột thí nghiệm, ai bảo Harry tìm hắn nhờ tìm một cái lồng nhốt đâu. Nhưng đối với việc dùng 50 Galleons chỉ đổi một con chuột, Severus cảm thấy rất lãng phí, 50 Galleons a, có thể mua được rất nhiều dược liệu, nếu mấy đứa cần một con chuột thì vào cửa hàng thiếu gì, thật lãng phí tiền.

Cho nên khi thấy Harry cầm con chuột đổi bằng 50 Galleons vào, Severus rất tò mò, nhưng tựa hồ nó không khác gì con chuột bình thường, trừ bỏ việc xấu hơn rất nhiều so với chuột bạch mình thí nghiệm.

Harry đặt lồng sắt xuống mặt đất, hóa phép ra một tấm vải nhung phủ bên ngoài, như vậy con chuột trong lồng sẽ không nhìn thấy gì. Harry đi đến bên cạnh Severus, dùng bùa yên lặng, đảm bảo mình và Severus nói chuyện sẽ không bị con chuột kia nghe được.

“Sao vậy? Ở đây chỉ có hai người chúng ta mà?” Severus đánh giá bốn phía, có điểm kì quái, Harry sao phải dùng bùa Yên lặng.

“Bởi vì con chuột kia là Animagus đấy.” Harry thuần thục ngồi lên chân Severus, xoay xoay mông, dựa vào người hắn ngồi. “Em không muốn cho nó nghe chúng ta nói chuyện, Sev, thầy đoán xem, Animagus này là phù thủy nào?’

“Phù thủy?” Severus giật mình, ai có Animagus là chuột nhỉ, hắn cẩn thận suy nghĩ một hồi, lắc đầu, việc riêng tư như vậy thông thường sẽ không để người khác biết.

Nhưng Harry cũng không để hắn chờ lâu liền nói: “Là Peter Pettigrew nha, thế nào, không ngờ đúng không?”

“Là hắn!” Severus lần này thật sự không ngờ, oán hận nhìn lồng sắt chốc lát, mới cúi đầu hỏi Harry, “Ngươi hiện tại định làm gì?”

“Đương nhiên là bắt ông ta chứng minh cha đỡ đầu trong sạch nha.” Harry ngửa đầu nói, “Nhưng mà em đang băn khoăn, nên dùng ông ta thế nào đây, tốt nhất là nói trước mặt mọi người.”

“Quả thực là cần làm như vậy.” Severus gật đầu, “Lúc trước người bắt con chó ngu xuẩn kia vào Azkaban chính là CorneliusFudge, hiện tại chính là Bộ trưởng Bộ pháp thuật, nếu muốn ông ta lật lại bản án thì rất khó khăn, hơn nữa năm đó tựa hồ không có phiên tòa nào hết, trực tiếp nhét vào ngục, chuyện cụ thể ta cũng không rõ, lúc ấy ta không có tâm trí đâu mà chú ý, ngươi có thể hỏi Lucius.”

Harry nhíu mày, việc lật lại bản án cho Sirius không đơn giản như mình nghĩ, xem ra phải hỏi Lucius cho rõ ràng, chuyện chính trị cậu không rõ lắm, hẳn Severus cũng không đưa được chủ ý hay.

“Được rồi, đừng phiền não nữa.” Severus vươn tay xoe mày Harry, trấn an cầu, “Con chó ngu xuẩn kia có ở Azkaban nữa đâu, cho nên việc lật lại bản án cho hắn cũng không phải gấp gáp gì, ngươi cứ từ từ là ổn thôi. Kỳ thật ta cảm thấy lật lại bản án cho hắn là phí công, với tính cách kia phỏng chừng để cho hắn quang minh chính đại sống không được vài ngày lại bị nhốt vào Azkaban thôi, không bằng để nhà Black che giấu hắn, đối với phù thủy khác có khi lại an toàn hơn.”

“Sev, đó là cha đỡ đầu của em.” Harry trừng Severus, biết mấy người không vừa mắt nhau nhưng cũng không thể nói xấu cha đỡ đầu trước mặt mình.

“Được rồi, được rồi, chúng ta không nói về vấn đề này nữa.” Severus cũng không có hứng thú quá lớn với đề tài này liền quyết định thay đổi nó.

“Em đi viết thư hỏi Lucius xem có cách gì không.” Đáng tiếc Harry bây giờ trong đầu toàn ý nghĩ làm sao để cứu cha đỡ đầu cẩu cầu, nói xong liền nhảy xuống, đến bàn sách Severus lấy một tấm da dê trắng, viết lên, viết xong nói với Severus: “Sev, em đi gửi cho nhà Draco, thầy cũng nghỉ sớm đi, đúng rồi, con chuột này thầy chú ý hộ em, em hơi lo lắng.” Nói xong liền xoay người chạy ra ngoài, căn bản không hề  chú ý tới Severus phía sau đã đen mặt nghiến răng nghiến lợi. Xem ra, hi vọng Sev cùng cha đỡ đầu hòa thuận ở chung của Harry còn lâu mới thành hiện thực.

Nói về chuyện chính trị thì giao cho người chuyên nghiệp làm đi. Chiều hôm sau, Harry đã nhận được tin từ Severus, bảo cậu sau bữa chiều đến văn phòng, có lẽ viết thư thì không nói rõ ràng được, Lucius muốn gặp mặt một lần.

Harry luôn nhớ đến chuyện này nên giờ học buổi chiều rất không yên lòng, cơm chiều lại càng không chú ý mùi vị, ăn xong liền vội vàng chạy đến bàn Ravenclaw gặp Hermione: “Hermione, con chuột kia cậu có thể cho tớ mượn dùng vài ngày được không? Tớ có vài thí nghiệm muốn dùng nó, được chứ? Sau khi dùng xong, tớ sẽ trả lại cậu.”

Hermione rất hào phóng gật đầu nói: “Không vấn đề, cậu muốn dùng thì cứ lấy mà dụng, một con chuột thôi mà, thí nghiệm của tớ cũng không gấp lắm, vừa lúc tớ tìm xem có động vật nào khác để thí nghiệm không.” Harry nhận được sự đồng ý liền chạy như bay ra khỏi đại sảnh, vọt tới văn phòng Severus.

Severus còn đang dùng bữa tối vô cùng hoảng sợ, không nghĩ Harry lại tới sớm như vậy, điều này càng khiến Severus từ tận đáy lòng ghét bỏ Sirius Black, lúc trước cũng vì tên kia mà Harry vứt mình lại chạy đi gửi thư, hiện tại lại vì tên kia, Harry hình như rất quý tên cha đỡ đầu này, Severus có chút ghen tị.

“Sao tới nhanh như vậy, Lucius không đến sớm thế đâu.” Severus buông dao nĩa, kéo Harry đến ghế bên cạnh mình, “Ngươi chắc chắn chưa dùng bữa tối tử tế, ở đây ăn thêm một chút đi, yên tâm, con chuột kia vẫn đang ngoan ngoãn ở trong lồng, ta vừa nhìn qua rồi.”

Dưới sự giám sát của Severus, Harry chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên ghế đút cho bụng mình vài món ăn, Severus thấy cậu tựa hồ no hẳn rồi mới bảo gia tinh thu dọn đồ, lại bảo nó lấy cho hắn cùng Harry một ly cà phê và một ly sữa, hai người ngồi trên ghế salon chờ Lucius đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.