Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 86



Đêm Giáng sinh hôm đó trôi đi trong một bầu không khí vô cùng quỷ dị, có thể nói đây là đêm Giáng sinh khó chịu nhất mà Harry từng đón, thậm chí cậu còn hận không thể thoát khỏi tầm mắt của Sirius cùng Remus, trốn đi tận hưởng không gian chỉ có hai người với Sev. Đương nhiên, Harry phải chịu đựng điều này sẽ không để Sirius cùng Remus tận hưởng ngày nghỉ thư thái, những ngày sau, cậu trực tiếp áp dụng chiến thuật chiến tranh lạnh cùng không quan tâm với hai người, khiến Sirius suốt ngày kêu than con nuôi có nghĩa phụ liền quên cha đỡ đầu, bị người khác đoạt đi mất rồi, nhưng vì người đoạt Harry đi lại là Voldemort, nhất là Voldemort không phải kẻ thù của mình, nhất thời, Sirius không có gan tới đó lý luận. Dù sao, ngay cả kẻ thù còn có thể nhận sai, mình làm như vậy thì thật đáng xấu hổ.

Cả đêm Giáng sinh có lẽ chỉ mình Voldemort mới đủ khả năng gặp biến không sợ, trong ánh mắt liếc trộm của hai người, thản nhiên dùng cơm theo đúng lễ nghi quý tộc, chậm rãi hưởng thụ bữa tiệc lớn đêm Giáng sinh, hoàn toàn không để ý tới hai người đàn ông đang quang minh chính đại rình rập kia. Cho dù Harry đang chiến tranh lạnh với họ, Voldemort vẫn tuân thủ đúng lễ nghi, lúc trùng hợp gặp hai người còn có thể chào hỏi, khiến Sirius cùng Remus hoảng sợ chạy trốn, cứ thấy Voldemort là liền đi đường vòng, thật sự làm cho Harry và Severus cười nhạo một hồi, thật mất mặt danh hiệu sư tử Gryffindor dũng cảm.

Vừa qua đêm Giáng sinh, Severus đã nhận lệnh của Voldemort, rời trang viên Potter, còn hắn đi làm việc gì, đoán chừng chỉ có hắn và Voldemort biết, nhưng Harry vẫn mơ hồ đoán được, Severus hẳn là đi tìm Dumbledore mất tích từ trước lễ Giáng sinh, hình như nghĩa phụ còn hỏi được chuyện gì đó về ông chủ quán Đầu heo ở Hogsmeade, nhưng cụ thể thế nào, dù là Severus hay Voldemort, không ai chịu nói cho cậu biết.

Tuy vậy, Voldemort cũng không bỏ mặc con nuôi của mình, ông đã hứa với Harry trong kỳ nghỉ Giáng sinh sẽ dẫn cậu đi gặp một vị tiền bối, là sư phụ của Voldemort, người này không phải các giáo sư cùng học sinh trong Hogwarts, quan hệ giữa hai người chính là quan hệ sư phụ dạy nghề cùng học trò kế thừa đã từng tồn tại trong giới phù thủy quý tộc trước đây. Điều này khiến cho Harry vô cùng hiếu kỳ, ai mới đủ tư cách làm sư phụ của Voldemort đây.

Severus cũng không đi lâu, ngay hôm sau lễ Giáng sinh đã trở lại, hơn nữa vừa về đã tìm Voldemort cùng Lily vào trong phòng sách, họ ở bên trong ước chừng cả một buổi chiều mới đi ra, tuy vậy, lúc đi ra, sắc mặt ba người đều có chút kỳ quái, nói là bi ai lại lộ ra vài phần vui mừng, đồng thời cũng có chút nghiêm túc, điều này khiến cho Harry, James, Sirius không cách nào tham gia hội nghị nho nhỏ này càng thêm tò mò, bắt đầu thầm nghĩ phương pháp để moi tin tức, rốt cuộc là có chuyện gì mà bọn họ lại có biểu tình kỳ quái như vậy. Tuy vậy, đối tượng hỏi của mỗi người khác nhau, Harry cố gắng moi từ Severus, James thì là vợ yêu của mình Lily, còn Sirius không biết ông có đủ can đảm đi tìm Voldemort không, nếu không chắc đành phải đợi James biết rồi mới đến lượt ông biết.

“Sev, Sev, nghĩa phụ rốt cuộc là bảo anh đi điều tra cái gì?” Chờ Severus tắm rửa sạch sẽ ra khỏi phòng tắm, Harry chờ từ lâu vội vàng chạy tới, ôm thắt lưng Severus, cọ cọ trên người hắn làm nũng, “Sao mấy người thần bí như vậy, đã xảy ra chuyện gì? Chuyện xấu hay chuyện tốt?”

Severus rất thuận tay bế nhóc cự quái lên, tùy ý ngồi xuống giường, ôm eo Harry, để cậu ngồi lên đùi mình, cúi đầu hỏi: “Sao đột nhiên tới hỏi ta? Lord nếu muốn cho ngươi biết, tất nhiên sẽ nói cho nghe, nếu không muốn cho ngươi biết, dù ngươi hỏi thế nào, ta cũng không nói được.”

Cái gì mà biết với không biết, Harry nghe đến mơ hồ, chẳng lẽ Sev cũng xem Tây du ký, sao lại giống Đường Tăng niệm kinh vậy? Harry lắc lắc đầu, vứt suy nghĩ vừa rồi ra khỏi óc, tiếp tục quấn lấy Severus: “Sev, sao lại không cho em biết? Việc này có liên quan tới Dumbledore không?” Harry ngừng lại, nhìn vào trong đôi mắt đen của Severus một lúc mới nói tiếp: “Trước lúc đi anh có đề cập qua về việc cụ mất tích trong Lễ Giáng sinh này, vậy có thể nói cho em biết cụ đi đâu được không? Cái này em được phép biết nha.”

Severus suy nghĩ một lúc mới gật gật đầu nói: “Để em biết cũng không sao, Dumbledore sang Đức.” Severus nghĩ vừa rồi Lord nói chuẩn bị trong kỳ nghỉ này đưa Harry đi Đức, cảm thấy nói trước để cậu chuẩn bị cũng tốt, miễn cho quá đột ngột, không kịp sắp xếp thì phiền toái.

A, Đức à, Harry nhất thời hiểu rõ, hóa ra Dumbledore bí mật đi hẹn hò với lão tình nhân rồi. Thảo nào vẻ mặt kỳ quái như vậy, một Dumbledore đã đủ khó đối phó, nếu lão ong mật lôi cả Grindelwald ra, đối với bọn họ bây giờ mà nói thì có lẽ không chỉ là một chút phiền phức, dù sao nghĩa phụ của mình cũng chỉ là Chúa tể Hắc Ám đời hai, kia chính là Ma vương đời đầu đó. Không thể không nói năng lực trinh thám của Harry cũng không tệ lắm, chỉ là do Harry đã không hiểu hết toàn bộ tình huống nên đã đoán sai, sai một ly đi một dặm nha, Harry à, cậu vẫn chưa đủ kinh nghiệm đâu.

Không biết Harry đang suy nghĩ gì, Severus đặt cậu lên giường, nói, “Được rồi, điều cần biết đã biết, hiện tại ngươi nên trở về phòng nghỉ ngơi đi. Lord nói ngày mai sẽ dẫn ngươi ra ngoài.” Nói xong  không để ý tới Harry, trở lại phòng tắm, hắn phải tắm một lần nữa, dùng nước lạnh, nhóc cự quái chết tiệt, hỏi thì cứ hỏi, sao cứ phải cọ cọ trên người mình làm gì, chẳng lẽ nhóc này đã quên mình là một người đàn ông phát triển bình thường sao, nếu không phải Harry còn quá nhỏ, Severus tin chắc mình tuyệt đối sẽ khiến cho cậu không còn sức để trở về phòng ngủ của mình, có lẽ để cậu ngủ trên giường mình cũng là một ý không tệ, nhưng phải đợi đến lúc Harry trưởng thành đã, nếu không chỉ khổ mình.

Harry sáng sớm ra đã hưng phấn, nhanh chóng thay quần áo ngồi trong đại sảnh đợi nghĩa phụ của mình, bởi vì hôm nay là ngày Voldemort hứa dẫn cậu đi gặp sư phụ của ông, đối với vị Boss cấp bậc truyền thuyết này, Harry không thể nào không kích động.

Voldemort cùng Harry sử dụng khóa cảng rời trang viên Potter, dưới tình huống Voldemort tuyệt đối không dùng chổi bay, phương tiện giao thông không an toàn cũng không đẹp, lại càng không thể giữ bí mật, mà trang viên Potter lại là nơi cấm độn thổ, khóa cảng thành lựa chọn đầu tiên của ông.

Dù Harry đã sử dụng khóa cảng nhiều lần nhưng cái cảm giác khó chịu vẫn còn nguyên, rốt cuộc đã đến nơi, đợi cơn hoa mắt lui đi, Harry mới bắt đầu đánh giá bốn phía. Đập vào mắt là một tòa thành cổ điện, rất to, trên tường thành tràn ngập cây dây leo xanh biếc, ở xa xa có thể thấy mấy ô cửa sổ, kính thủy tinh thỉnh thoảng lại phản xạ từng tia sáng.

“Đây là đâu vậy?” Harry theo bản năng hỏi, tuy vậy cậu cũng không chờ mong Voldemort trả lời.

“Nurmengard.” Ngoài dự liệu của Harry, Voldemort lại rất vui vẻ nói cho cậu biết, nhưng đáp án này lại khiến Harry hoảng hồn.

Hôm nay đến đây là để gặp sư phụ của nghĩa phụ, đây lại là Nurmengard, ở Nurmengard thì cái gì nổi tiếng nhất? Đương nhiên là Chúa tể Hắc Ám đời đầu Gellert Grindelwald, nói cách khác, sư phụ của Voldemort = Gellert Grindelwald, Harry bị đẳng thức này làm cho choáng váng, Merlin à, hóa ra Chúa tể Hắc Ám là nghề nghiệp kế thừa, đời hai do đời một dạy dỗ, thật đúng là một bí mật khủng khiếp!

“Sao vậy, đã đến nơi này, con không muốn vào xem sao?” Voldemort nhìn Harry ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, đã đi vài bước vẫn không thấy người đâu, bất đắc dĩ quay đầu lại hỏi, trong lòng thầm nhủ năng lực thừa nhận của Harry còn kém qua, có cần phải huấn luyện cho cậu không đây? Nhóc hiện tại là chủ nhân của Slytherin cùng Gryffindor, sau này còn là người thừa kế của mình, năng lực thừa nhận như vậy sao đảm đương được?

“Dĩ nhiên là muốn rồi.” Harry phục hồi tinh thần nhanh chóng trả lời, nói đùa gì vậy, đã đến mà không vào xem Chúa tể Hắc Ám một thời thì thật là đáng tiếc. Nhưng mà, nhìn Voldemort tùy ý vào như đang đi dạo trong sân vắng, Harry lại nghi ngờ, “Nghĩa phụ, đây không phải ngục giam sao? Người cứ thế đi vào à?”

“Ngục giam cái gì, chỗ này vốn do chính Gellert thiết kế, giám sát thi công, chuẩn bị để sống lúc thoái ẩn.” Voldemort lơ đãng nói, vừa nói vừa quen thuộc dẫn Harry đi dọc theo hành lang, “Năm đó, ta học nghệ thuật hắc ám, luyện kim thuật cùng các tri thức pháp thuật khác từ Gellert ở chỗ này đấy.” Voldemort nhìn tòa thành mười mấy năm mà không hề thay đổi, cảm khái, “Hơn nữa, tất cả người trong tòa thành đều là thánh đồ tận trung với Geller, Harry, con nói liệu đây có phải là ngục giam Gellert không?”

“Nhưng, trên các sách đều viết vậy mà.” Harry có điểm không phục, “Hơn nữa từ đại chiến phù thủy năm đó, ngài Grindelwald quả thực không hề bước ra khỏi Nurmengard lấy một bước mà.” Harry trong lòng thầm nhủ, con đương nhiên biết ông ta vì tình mà tự giam, nhưng mà con không tin Dumbledore có thể để mặc Gellert ở đây, ngay cả một người trông coi cũng không cần.

“Cái này à...” Voldemort cảm khái, “Đây là vấn đề cá nhân của ông ấy. Harry, đi qua chỗ này là gặp được Gellert rồi.”

Harry khẽ bĩu môi trong lòng, đổi chủ đề thật gượng gạo nha, nhưng mà nể mặt người là Chúa tể Hắc Ám một thời, con sẽ không so đo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.