Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 97



Cả đại sảnh thoáng chốc im lặng tới cực điểm, ngay cả tiếng hít thở của mọi người cũng có thể nghe rõ ràng, nhưng rồi gần như ngay lập tức, từng đợt nghị luận ầm ĩ vang lên, tất cả mọi người đều không hiểu, rõ ràng vừa rồi đã chọn Harry làm quán quân của Hogwarts, vậy tấm da dê ghi tên Harry Potter này là sao? Hơn nữa vừa rồi mọi người đều tận mắt thấy Harry chỉ ném một tờ giấy vào Chiếc Cốc lửa, thế tờ giấy ghi tên Harry này là ai bỏ vào, người đó có mục đích gì?

“Hiệu trưởng Dumbledore, có phải thầy nên giải thích một chút không, tự dưng có thêm một tấm da dê là sao?” Voldemort trào phúng nhìn cụ, nhẹ nhàng hỏi, tuy rằng giọng không quá lớn nhưng rất vang, những người xung quanh đều nghe được, mọi người không hẹn mà cùng tập trung tầm mắt trên người Dumbledore.

“Ha ha, cái này chắc không việc gì đâu, có lẽ là trò đùa của ai đó thôi.” Nụ cười của Dumbledore có chút cứng ngắc.

“Trò đùa?” Voldemort rất khinh thường đáp án ngu ngốc này, “Chẳng thể trách được, xem ra, Hogwarts dưới sự lãnh đạo của Hiệu trưởng Dumbledore quả thật là năng lực tăng mạnh, những học sinh nhỏ tuổi lại có thể làm lú lẫn những vật phẩm pháp thuật lâu đời, thật sự rất khiến người ta vui mừng.”

“Ha ha.” Khóe miệng Dumbledore khẽ giật giật, chỉ đành híp mắt cười che giấu. Harry Potter, trò biết mình có khả năng dự thi vậy sao không ném sớm một chút, bỏ vào trễ như vậy thì việc ta lén bỏ tên trò phải làm sao đây? Dumbledore trong lòng nói thầm, sớm biết Harry có thể tự bỏ tên, cụ còn cần phải làm điều thừa nữa sao?

“Hiệu trưởng Dumbledore, Hogwarts mấy người chọn một quán quân đến hai lần, có phải là trò đó phải thi đấu hai lần không?” Bà Maxime có chút bất mãn với lý do thoái thác của cụ, nhíu mi nói, “Hiện tại phải làm sao đây, cụ đừng quên, tên phun ra từ Chiếc Cốc lửa là đã kí kết hiệp ước tham gia thi đấu Tam Pháp thuật nha.”

“Cái này bà yên tâm.” Dumbledore nhẹ nhàng thở ra, may mắn Voldemort không tiếp tục nhìn chằm chằm cụ nữa, cụ mỉm cười nói với bà Maxime, “Harry Potter đã kí kết hiệp ước tham dự cuộc thi Tam Pháp thuật, chỉ cần trò ấy tham gia là được, không cần thiết phải tham gia hai lần, nếu không bà có thể hỏi Bộ trưởng Malfoy hoặc là Ludo Bagman, tôi nghĩ Bộ Pháp thuật hẳn càng hiểu rõ hiệp ước của Chiếc Cốc lửa.”

Lucius đối với việc Dumbledore ném việc này cho Bộ Pháp thuật thì rất bất mãn, nhưng dưới ánh mắt Voldemort đành phải giả bộ cười, giải thích với và Maxime: “Đúng là như vậy, chỉ cần Harry Potter tham gia cuộc thi là coi như thực hiện hiệp ước, dù trên người trò ấy có mấy hiệp ước thì chỉ cần tham gia một lần là được.” Đương nhiên ai cũng không biết Lucius đang thầm mắng Dumbledore trong lòng, dưới tình huống này, vị gia chủ Máu trong tất nhiên biết người thật sự ném mảnh giấy kia là ai, nhưng mà thôi kệ người đó, sớm hay muộn cũng sẽ bị Lord xử lý thôi.

Còn hiệu trưởng Durmstrang Karkaroff, vị này có Chúa tể Hắc Ám tiền nhiệm cảnh cáo, Chúa tể Hắc Ám đương nhiệm nhìn, hắn thuộc loại người có thể xem là đang tàng hình, đương nhiên nếu Voldemort mà bảo, chắc chắn hắn sẽ tiếp tục truy hỏi Dumbledore.

Harry trong phòng nhỏ không hề biết Chiếc Cốc lửa lại phun tên mình ra, ba quán quân tham gia cuộc thi Tam Pháp thuật này ở chung cũng không quá suôn sẻ. Ba người bọn họ vây xung quanh lò sưởi, Krum tựa vào bệ tường bên lò sưởi mà trầm tư, rõ ràng đang tạo khoảng cách với hai người khác, mà Fleur Delacour thì ngồi đối diện lò sưởi, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Harry một chút như thể muốn biết quán quân không đủ tuổi của Hogwarts này có năng lực đến mức nào mà được Chiếc Cốc lửa lựa chọn, Harry thì ngồi sopha cạnh lò sưởi, suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.

Tiếng bước chân hỗn độn vang lên, rất nhiều người đi vào phòng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Harry, muốn nhìn một chút thiếu niên được Chiếc Cốc lửa lựa chọn hai lần, mọi người đều biết việc này chắc chắn có vấn đề nhưng nó lại không ảnh hưởng gì với cậu bé Kẻ Được Chọn của chúng ta.

Lucius bước tới trước hai bước, nói với ba quán quân: “Được rồi, các quán quân, mời các trò nghe cho kỹ lời tôi nói kế tiếp, nó liên quan trực tiếp tới cuộc thi của các trò. Bài thi đầu tiên để thử sự can đảm của các trò, cho nên chúng tôi sẽ không nói cho các trò hay đó là cái gì. Can đảm trước điều mình không biết là một phẩm chất quan trọng của người phù thủy… Rất quan trọng… Bài thi đầu tiên sẽ diễn ra vào ngày 24 tháng 11, trước toàn thể các học trò và ban giám khảo.”

Lucius nói tiếp: “Để hoàn tất các bài thi của cuộc thi đấu, các vị quán quân sẽ không được phép yêu cầu hay chấp thuận sự giúp đỡ dưới bất kỳ hình thức nào từ phía các giáo viên. Để đương đầu cùng bài thi thứ nhất, các vị quán quân sẽ chỉ được trang bị đũa phép. Họ sẽ nhận thông tin về bài thi thứ hai khi bài thi thứ nhất kết thúc. Vì tính chất của cuộc đấu là đòi hỏi nhiều nỗ lực và tốn thời gian, các vị quán quân do đó sẽ được miễn các bài thi cuối năm.”

Lucius nói xong, quay đầu lại nhìn Voldemort, Gellert cùng Hiệu trưởng ba trường, xoay người hơi thi lễ nói: “Tôi đã giới thiệu xong, các vị còn muốn bổ sung thêm điều gì không?”

Bọn họ nhìn lẫn nhau, không nói gì thêm, Lucius thấy vậy liền khom mình hành lễ với Voldemort: “My Lord, nếu quán quân đã chọn xong, xin hãy cho phép tôi quay trở về Bộ Pháp thuật, tôi đã để lại một phần quan chức cùng thần sáng tham gia chuẩn bị, trận đấu sẽ tiến hành đúng giờ.”

Voldemort gật đầu, rất vừa lòng với thái độ của Lucius, “Ta đồng ý, Lucius. Hiện tại ngươi nên chú ý công việc của Bộ Pháp thuật hơn.” Lucius nhận được sự đồng ý, rời khỏi phòng, ngay cả Draco cũng không đi gặp mà rời Hogwarts luôn. Cuộc thi Tam Pháp thuật cử hành không chỉ riêng Hogwarts có việc mà những việc phía sau cần giải quyết còn khá nhiều, không thể ở đây trì hoãn thêm nữa, huống chi còn có Lord và Gellert ở trường, ông không cho rằng lão râu bạc kia có thể đấu được hai người đó.

“Ha ha, bà Maxime, Hiệu trưởng Karkaroff, chúng ta đi uống chút gì đó chứ?” Dumbledore cười cười nói với bọn họ, đương nhiên Voldemort và Gellert thì cụ tuyệt đối không muốn mời, trừ khi cụ muốn đêm nay mất ngủ.

Nhưng bà Maxime căn bản không để ý đến cụ, đặt tay lên bả vai Fleur Delacour, đưa cô ra khỏi phòng, hai người vừa đi vừa dùng tiếng Pháp nói chuyện gì đó, còn Karkaroff sau khi hành lễ cáo biệt với Gellert cùng Voldemort liền mang theo Krum không nói một lời mà rời đi.

“Harry Potter, ngươi cũng có thể trở về phòng ngủ, hay là ngươi còn lưu luyến điều gì ở đây?” Severus đi lên phía trước, mặt âm trầm nói với Harry, “Đầu óc ngươi đã bị cuộc thi Tam Pháp thuật làm cho mụ mị sao, giờ còn đứng đây làm gì?”

“Dạ, giáo sư, em lập tức đi ngay.” Harry vội vàng trả lời, lát nữa cậu không phải về phòng ngủ mà phải đến văn phòng Severus giải thích, nếu không mấy ngày kế tiếp của cậu chắc chắn sẽ không yên ổn. Vội vàng hành lễ với người trong phòng rồi chạy ra ngoài, Harry cố ý xem nhẹ Dumbledore tựa hồ có chuyện muốn nói với cậu.

Quả nhiên, Harry không đợi lâu, Severus đã về tới văn phòng, nhìn thấy Harry đứng đợi hắn ở cửa, sắc mặt hắn liền tốt hơn nhiều, ngồi xuống sô pha, nhìn người đang đi tới trước mặt mình, Severus không vui nói: “Ta nghĩ, ngươi phải cho ta một lý do, vì sao phải tham gia cuộc thi Tam Pháp thuật?”

“Sev, nghĩa phụ bảo em tham gia.” Harry phủ đầu bằng Voldemort, “Hơn nữa em là chủ nhân chân chính của Hogwarts, vinh dự của nó em tất nhiên phải tự mình giành lấy.” Kỳ thật phần sau mới là nguyên nhân chân chính Harry dự thi.

Severus nhức đầu, Voldemort yêu cầu thì hắn không có khả năng ngăn cản, nhưng cứ thế trơ mắt để Harry tham gia trận đấu nguy hiểm như vậy, hắn thật sự rất lo lắng, Severus chỉ biết nhìn chằm chằm Harry nói: “Ta nghĩ với chút trí tuệ còn sót lại của ngươi hẳn sẽ biết lúc có rắc rối thì phải tìm ai hỗ trợ.”

Xem ra mình đã qua cửa, Harry trong lòng trộm thở phào, cảm khái chiêu lôi nghĩa phụ ra thật hữu hiệu.

“Được rồi, ngươi mau trở lại phòng nghỉ đi.” Severus phất phất tay nói, “Slytherin nhất định đã chuẩn bị tiệc chúc mừng cho ngươi.” Hắn bắt đầu lo lắng, Độc dược nào có thể giúp Harry trong cuộc thi đây, mình có nên đến hẻm Knockturn bổ sung một chút nguyên liệu hiếm không?”

“Ngươi nên biết quản lý lại hành vi của mình, nhất là hiện tại ngươi đang là quán quân Hogwarts.” Severus ở phía sau bổ sung một câu, hôm nay nhóc cự quái này hẳn là mệt chết đi được, nhắc nhở nó nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn, mặc dù nghĩ như vậy, lời Severus nói lại không thể nào xuôi tai. Cũng may Harry đã sớm quen cách nói vặn vẹo này, rất vui vẻ gật đầu nói: “Hì, Sev, em sẽ mau chóng đi nghỉ ngơi.”

Quả nhiên, Harry vừa đọc mật khẩu, đi vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin liền nhìn thấy toàn bộ Slytherin đều ở trong phòng chờ cậu, tiếng hoan hô như sấm vang lên, quán quân của Hogwarts ở Slytherin là một niềm kiêu ngạo đối với họ.

“Harry Potter, chúc mừng em trở thành quán quân.” Huynh trưởng Slytherin đi tới, mỉm cười nói, “Về cuộc thi Tam Pháp thuật, gia đình quý tộc như bọn anh đều có chút hiểu biết, đây là sách cho em tham khảo. Sau này có việc gì cần phải trợ giúp thì cứ việc nói, chỉ cần trận đấu cần, Slytherin chúng ta sẽ giúp đỡ vô điều kiện.” Nói xong đưa một chồng sách thật dày, đây đều là sách mà người trong Slytherin chọn ra từ kho sách nhà mình.

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người rất nhiều.” Harry thật sự rất vui vẻ, “Có vấn đề gì, em nhất định sẽ xin trợ giúp.”

“Được rồi, hiện tại dạ hội chúc mừng Harry Potter trở thành quán quân chính thức bắt đầu.” Huynh trưởng sau khi trò chuyện với Harry xong liền quay lại nhìn đông đảo rắn nhỏ Slytherin, vui vẻ tuyên bố.

“Harry, cậu thật sự quá tuyệt vời.” Draco hưng phấn đến bên người Harry, nhẹ nhàng đập lên bờ vai cậu.

“Draco, đàn anh năm trên liệu có tức giận với việc tớ cướp danh hiệu quán quân của họ không?” Harry nghĩ đến những việc xảy ra trong truyện không khỏi nghi hoặc..

“Này có gì mà tức giận.” Blaise đứng cạnh nói, “Slytherin tôn sùng sức mạnh, cậu năm thứ tư mà được Chiếc Cốc lửa thừa nhận chứng tỏ năng lực của cậu còn hơn cả đàn anh năm trên, bọn họ hâm mộ cậu còn chưa kịp sao có thể tức giận. Được rồi, Harry đừng suy nghĩ linh tinh nữa, hôm nay chính là dạ hội tổ chức cho riêng cậu đấy, đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.