Khán Thượng Tha

Chương 14: Giáng sinh chết tiệt (2)



Cuộc sống là cái gì? Mỗi ngày lặp đi lặp lại một loại động tác?

Trầm Di nhìn Sở Trung Thiên đang mặc quần áo ở trước mặt, không biết vì sao lại có cảm giác như đã từng nhìn hắn mặc quần áo như vậy từ rất lâu rồi.

“Hôm nay ngươi vẫn không ra ngoài cùng ta?” Thấy Trầm Di vẫn ngồi trên giường, Sở Trung Thiên hỏi.

“Ta muốn đi Tây Hồ một chút.” Kỳ thật chủ yếu là tránh né người trước mắt, mọi thứ của Sở Trung Thiên đều quá mức vĩ đại, làm cho người ta không tránh khỏi bị hấp dẫn.

Ngay cả linh hồn cũng triệt để bị hấp dẫn, loại cảm giác này, ngẫm lại cảm thấy thật đáng sợ.

“Ta đi cùng ngươi?” Ưu nhã đeo găng tay golf lên, Sở Trung Thiên hỏi Trầm Di.

“Không, không cần.”

Sở Trung Thiên không nói gì nữa, mặc áo khoác rồi bước ra cửa. “Đừng quên ăn cơm.” Sau đó chỉ nghe “cạch” một tiếng, cửa đóng lại.

Câu nói cuối cùng kia, là quan tâm? Bước xuống giường. “Trầm Di, ngươi lại tự mình đa tình.” Một câu nói tự cười bản thân mình. Mở tivi xem một lát, sau đó hắn quyết định giữa trưa đi Tây hồ.

Tây Hồ đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách.Tuyệt vời hơn nữa là truyền thuyết về nó. Trong đó nổi bật nhất chính là câu chuyện xưa về Hứa Tiên cùng Bạch Nương Tử1, đã lưu truyền từ rất lâu.

Đoạn kiều tàn tuyết, Tiền Đường thanh sóng môn, Lôi Phong tịch chiếu2.

Từ bãi đỗ xe tới khu vui chơi thiếu nhi là một hồ nước rộng tưởng chừng như không giới hạn. Mặc dù đang là mùa đông nhưng vẫn xanh biếc một màu, hoàn toàn bất đồng với phương Bắc.

Đoạn Kiều liên tục, trường kiều không dài. Phía trước chính là Đoạn Kiều tuyết đọng, trong truyền thuyết nơi này chính là nơi Bạch Nương Tử gặp gỡ Hứa Tiên.

Đứng ở đầu cầu nhìn người qua lại, Trầm Di nhíu mày, có chút bất đồng so với trong tưởng tượng.

Tây Hồ trong tưởng tượng của mình chính là Tây Thi3 trong ngòi bút của thi nhân. Muốn đem Tây Hồ so sánh với Tây Thi, giống như một món đồ trang sức trang nhã rất thích hợp.

Nhìn dòng người hối hả, không khỏi cười cười trí tưởng tượng của mình.

Hiện tại cho dù là thành phố nào cũng đều như vậy, ngẩng đầu nhìn dòng người. Cảm giác có điểm náo nhiệt, tràn đấy khí tức của cuộc sống.

Giống như đem thành phố đóng gói thành hàng hóa, bày ra trước mắt mọi người.

Chính là, thành phố lại bao dung tất cả mọi người.

Trước kia là thế.

Từ nay về sau, cũng vẫn như thế.

Bỏ qua ý nghĩ đi ngắm cảnh Tây Hồ. Không phải Tây Hồ không đẹp, mà là nhìn cảnh mọi người hạnh phúc ở Tây hồ, khiến hắn cảm thấy càng thêm cô đơn.

Ở ven Tây Hồ, tìm thấy một quán trà. Hắn ngồi đợi ánh nắng chiều chiếu tới, rồi sau đó ngắm nhìn Lôi Phong tịch chiếunổi tiếng.

Tới khi bầu trời chậm rãi điểm lên một chút sắc cam, Trầm Di đi ra khỏi quán trà, đi đến Lôi Phong Tháp.

Lôi Phong Tháp chính là để trấn áp Bạch Nương Tử. Bởi vì ông trời cảm thấy thương xót cho Bạch Nương Tử cho nên Lôi Phong Tháp sụp đổ. Tháp hiện nay là được trùng tu lại.

Tình yêu đẹp đẽ, cũng chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

“Người ngươi yêu mến, có thể có rất nhiều. Nhưng người ngươi yêu sâu đậm, chỉ có thể có một.”

Đột nhiên nghĩ tới lời của Sở Trung Thiên.

Lại là Sở Trung Thiên. Vì cái gì trong tâm trí thỉnh thoảng lại nhớ tới hắn.

Không khỏi cắn môi dưới, hít sâu một hơi.

Mặt trời đang dần hạ xuống đằng sau Lôi Phong Tháp.Ánh tà dương như máu, phảng phất như đang tái hiện lại nỗi đau đớn của Bạch Nương Tử khi muốn gặp ái nhân mà không thể gặp được.

Đột nhiên điện thoại vang lên. Nhìn màn hình, là số lạ. Nghĩ nghĩ một lúc vẫn quyết định nghe máy.

“Ông xã, em…” – Giọng nói có mang theo một chút nức nở. Cho tới bây giờ cũng không thể ngờ, một nữ nhân kiên cường như thế, cũng sẽ có lúc yếu đuối như vậy.

“Làm sao vậy? Bà xã, đừng khóc nha.”

“Em, em, chúng ta li hôn đi…” Giọng nói trong điện thoại thoáng dừng lại. “Em, em đã yêu người khác.Hơn nữa…em còn có con với hắn.”

Ban đầu ý định của nàng là về nhà cùng chồng đón giáng sinh. Không ngờ lại phát hiện bụng mình càng ngày càng to. Khi đến bệnh viện kiểm tra mới biết mình đang mang thai.

“Em không nghĩ sẽ rời bỏ hắn, em yêu con của em, em yêu nam nhân kia. Chúng ta ly hôn, tài sản chia đều, được không?”

Nghe vợ nói câu đó, Trầm Di sửng sốt.

Tiền…Nếu như tiền có thể giải quyết hết mọi chuyện, thì tại sao trên thế giới này còn nhiều bất hạnh vậy?

“Em thực xin lỗi anh, em cái gì cũng không có, chỉ có thể dùng tiền để đền bù tổn thất cho anh.”

Trầm Di nghe vậy liền cười khổ. Nữ nhân kia rất thích tiền, thích địa vị. Hiện tại lại muốn chi một nửa tài sản cho hắn. Có thể thấy được nàng yêu nam nhân kia đến chừng nào.

“Anh…”

“Cứ như vậy đi, em cúp máy trước.” Nàng giống như sợ Trầm Di nói cái gì, vội cúp điện thoại.

“Đô đô… đô đô…” Nghe tiếng điện thoại ngắt, không khỏi cười khổ.

Hắn chỉ muốn nói với nàng, chân phải của nàng bình thường hay đau nhức, khi mang thai cần phải chú ý.

Chỉ muốn nói với nàng, nàng vốn thích ăn cay, có thai rồi thì tốt nhất không nên ăn.

Chỉ muốn nói với nàng, chúc em hạnh phúc.

Một cảm giác đắng ngắt không khỏi tràn đầy ***g ngực, chậm rãi hướng lên, nghẹn lại ở yết hầu.

Đột nhiên lại muốn uống rượu Vodka với đá, cảm giác đốt cháy yết hầu, có lẽ cũng có thể đốt cháy được phiền não của hắn.

Lái xe trở về khách sạn.

Đi tới tầng 3, không nên hỏi hắn tại sao, và hắn đã uống 2 chai rượu Vodka chưa.

Hắn chưa từng có cảm giác thèm muốn rượu như vậy.

Lúc này Trầm Di không đi tới chỗ quầy bar, mà là đi tới một góc rất xa quầy bar.

Bartender lần trước, có cảm giác vô cùng nhiều chuyện.

Hiện tại, hắn chỉ muốn ngồi một mình yên tĩnh một lúc.

Vỗ tay ra hiệu, hắn nói cho người phục vụ biết mình muốn uống Vodka đá. Cảm giác trong phòng rất nóng, cởi áo khoác, mở 2 nút áo sơ mi.

Cái gì cũng không cần, chỉ không ngừng uống rượu.

Một ly, hai ly, về sau trực tiếp bảo người phục vụ cầm một chai tới.

Dần dần, tâm trí trở lên tê liệt, cảm giác khó chịu mắc nghẹn tại yết hầu lại biến thành những giọt nước mắt, rơi xuống.

Trầm Di cũng không biết, bản thân là yêu hay không yêu vợ mình, chỉ biết rằng, tất cả mọi thứ của nàng hắn đều biết hết.

Không thích ăn chua, thích ăn cay. Luôn luôn kiên cường, dù gặp chuyện gì cũng luôn cố gắng một mình vượt qua.

Hết thảy mọi thứ về nàng, hắn đều nhớ rõ.

Chưa từng quên.

“Chén rượu này là vị tiên sinh bên kia mời ngươi uống. Là nạp liệu4.” Người phục vụ mang đến một li rượu vang.Lại là màu đỏ cám dỗ đó.

Trầm Di nhìn thoáng qua ly, cầm lấy, một hơi uống cạn sạch.

Ở góc bên kia, hai người sau khi nhìn Trầm Di uống rượu liền lộ ra biểu tình kinh ngạc.

“Hắn uống?” Nam nhân tóc ngắn đưa rượu cho Trầm Di đứng ở đằng xa hỏi.

“Ta không phục, ta cũng muốn mời.” Nam nhân hợp khẩu vị hắn như vậy, sao có thể để cho tiểu tử kia một mình hưởng dụng. Vì vậy hắn vỗ tay ra hiệu. “Cho vị tiên sinh kia thêm một ly nạp liệu.”

Lại một li ‘đêm của niềm đam mê’ được đưa tới trước mặt Trầm Di. Dùng đầu ngón tay lắc đều, sau đó lại một hơi uống cạn.

“Xem ra hắn muốn chơi 3p?” Nam nhân tóc dài nhìn bộ dáng Trầm Di uống rượu, không khỏi liếm liếm môi dưới.

Hai người nhìn nhau một cái, ăn ý bước tới chỗ Trầm Di.

———————–

Chẹp chẹp, dê sắp vào miệng sói.

Chương này ta chú thích hơi bị nhiều, nếu ai cảm thấy phần chú thích lan man quá thì cứ nói, ta sẽ thu gọn lại

1.Hứa Tiên cùng Bạch Nương Tử:

Còn có tên khác là Bạch xà truyện- Nội dung miêu tả câu chuyện tình yêu giữa một Bạch xà tinh tu luyện thành người (Bạch Nương Tử) và một chàng trai ở trần gian (Hứa Tiên). Câu chuyện đã nhiều lần được chuyển thể thành Kinh kịch, phim điện ảnh và phim truyền hình.

2.Đoạn kiều tàn tuyết, Tiền Đường thanh sóng môn,Lôi Phong tịch chiếu

Mười cảnh đẹp của Tây Hồ:

• 苏堤春晓-Tô đê xuân hiểu: Buổi sáng mùa xuân trên đê Tô

• 柳浪闻莺-Liễu lãng văn oanh: Chim oanh hót trong bụi liễu

• 花港观鱼-Hoa cảng quan ngư: Xem cá tại ao hoa

• 曲院风荷-Khúc viện phong hà: Hương sen thổi nhẹ tại sân cong

• 南屏晚钟-Nam Bình vãn chung: Chuông chiều ở núi Nam Bình

• 平湖秋月-Bình hồ thu nguyệt: Trăng mùa thu trên hồ yên bình

• 雷峰夕照-Lôi Phong tịch chiếu: [Tháp] Lôi Phong trong ánh sáng buổi chiều

• 三潭印月-Tam đàm ấn nguyệt: Ba đầm nước phản chiếu ánh trăng

• 断桥残雪-Đoạn kiều tàn tuyết: Tuyết còn sót lại trên cầu gãy

• 双峰插云-Song phong sáp vân: Hai ngọn núi đâm vào mây

Đoạn Kiều: là một trong 10 cảnh đẹp của Tây Hồ. Đoạn Kiều (theo tiếng Hán chữ “đoạn” ở đây có nghĩa là đứt, gãy đoạn trong từ đoạn trường) vốn có tên là cầu Bảo Hựu, lại có tên khác là cầu Đoàn Gia (gia đình đoàn tụ) hay Đoạn Kiều (cầu ngắn). Cây cầu này gắn với câu chuyện dân gian nổi tiếng nhất của Trung Quốc là “Truyện Bạch Xà” (Thanh Xà – Bạch Xà). Tương truyền, chính tại cây cầu này nàng Bạch Tố Trinh (Do Bạch Xà tu luyện mà thanh) và chàng Hứa Tiên đã gặp nhau, đem lòng yêu thương và trở thành vợ chồng. Sau bao lần gặp nhau rồi lại chia tay, trải qua biết bao sóng gió, cuối cùng họ mới có thể tương phùng.

Vào thời Đường, trên cây cầu này có cửa, trên cửa có mái che, khi tuyết rơi xuống đoạn giữa của cầu đều đọng phía trên thiềm và đoạn giữa cầu thường không có tuyết phủ lên, còn hai đầu cầu lại phủ dày tuyết. Và khi đứng nhìn cầu từ xa sẽ có cảm giác như cầu bị đứt ở giữa nên người ta gọi đây là Đoạn Kiều. Vào mùa đông, khi những bông tuyết trên mặt cầu bắt đầu tan chảy dưới ánh mặt trời thì dưới gầm cầu tuyết trắng vẫn còn phủ chặt, cảnh đẹp nổi tiếng “Đoạn Kiều tàn tuyết” cùng câu chuyện tình cảm động đã làm say mê lòng bao du khách.

Tiền Đường:là dòng sông lớn nhất của tỉnh Chiết Giang, chảy ra vịnh Hàng Châu. Thủy triều ở sông Tiền Đường được người Trung Quốc gọi là “Thiên hạ đệ nhất triều”. Có tích rằng, thời xuân thu chiến quốc, đại tướng nước Ngô là Ngũ Tử Tư bị vua nước Ngô sát hại, xác của ông bị chia nhỏ đem quẳng xuống sông Tiền Đường. Oan hồn của Ngũ Tử Tư không siêu thoát, hóa thành sóng nước ào ào như hàng vạn binh mã tìm vua Ngô báo thù. Từ đó mới có thủy triều lớn như vậy trên sông Tiền Đường. ( Mọi người có thể gặp tên dòng sông này trong tác phẩm Truyện Kiều- Nguyễn Du, đây chính là dòng sông mà Thúy Kiều đã trầm mình tự vẫn.)

[Tháp] Lôi Phong: là một ngôi chùa năm tầng hình bát giác nằm ở bờ nam Tây Hồ, Hàng Châu, Trung Quốc. Được xây dựng năm 975, và bị sập năm 1924 nhưng được xây dựng lại vào năm 2002, kể từ đó nó đã là một điểm thu hút đông khách du lịch đến tham quan. Trong câu chuyện về Hứa Tiên cùng Bạch Nương Tử, đây là nơi giam cầm Bạch Nương Tử.

3. Tây Thi: là một người con gái rất đẹp thời Xuân Thu, đứng đầu trong Tứ đại mỹ nhân Trung Quốc. Tây Thi có nhan sắc làm cá phải ngừng bơi mà lặn xuống đáy nước (trầm ngư), ngườicon gái đó đã có công lớn trong việc giúp Phạm Lãi, Văn Chủng và Việt Vương Câu Tiễn diệt vua Ngô Phù Sai.

Vẻ đẹp của nàng rất phổ biến rộng rãi trong thi ca cũng như dân gian, người ta thường dùng sắc đẹp của nàng để nói lên những người con gái tuyệt đẹp trong văn hóa Trung Hoa và một số nước chịu ảnh hưởng. Câu chuyện của nàng là một ví dụ điển hình cho hình tượng hồng nhan họa thủy trong thời phong kiến xưa.

4. Nạp liệu: chắc là tên 1 loại rươu, cơ mà ta chưa tra ra được. Đoạn bên dưới có nhắc đến “đêm của niềm đam mê”, có lẽ chính là loại này. Ở chap 7 Di Di cũng được mời 1 li này, cơ mà lúc đó anh thậm chí còn bỏ chạy luôn:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.