Khán Thượng Tha

Chương 27: Nghi thức [ thượng ]



“Ngô…” Không đợi đi vào đến phòng ngủ, Sở Trung Thiên không thể đợi được liền hôn lên môi Trầm Di.

Ôn nhu mà ngọt ngào.

Dục vọng của cả hai đã thiêu đốt đến cực hạn, không chỉ thân thể ham muốn đối phương.

Mà ngay cả tâm lý cũng muốn – đó là căn cứ để xác định tình yêu

Sở Trung Thiên vội vàng kéo Trầm Di đến phòng tắm, hắn không muốn làm cho tình huống trở nên không khống chế được.

Nếu bây giờ hắn không kiềm chế được sẽ làm Trầm Di bị thương.

Mở vòi hoa sen ra, nước ấm chậm rãi rửa trôi tình cảm mãnh liệt của hai người.

“Sở Trung Thiên…” Nghĩ muốn đem bản thân dâng hiến cho đối phương, lại không thấy đối phương hành động, Trầm Di không khỏi nhíu mày.

“Ngô…” Trên môi đối phương truyền đến mùi rượu nhàn nhạt. Cảm giác không chân thực làm cho Trầm Di không khỏi ôm lấy cổ đối phương, xác nhận sư tồn tại của đối phương.

Dòng nước ấm áp chảy xuống người, bốn phía xung quanh hơi nước nhè nhẹ bốc lên. Trong phòng tắm tràn đầy khí tức mập mờ mà huyền ảo.

Mùi rượu phả ra từ đôi môi của đối phương không khỏi làm cho người ta trầm mê.

Là mơ chăng, nếu như là mơ, vậy vĩnh viễn đừng bao giờ tỉnh lại.

Đầu lưỡi linh xảo chui vào trong miệng Trầm Di, không ngừng liếm láp đùa giỡn khoang miệng Trầm Di.

Có thể là vì say rượu, cũng có thể vì chính thức muốn vì Sở Trung Thiên mà trả giá.

Trầm Di duỗi lưỡi của mình ra trêu đùa Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên đột nhiên ôm chặt lấy Trầm Di, hai người không ngừng đùa nghịch nhau trong khoang miệng.

Hương vị hỗn hợp của rượu Vodka cùng rượu đỏ hòa cùng một chỗ, hết sức mê người.

Nụ hôn kết thúc, Sở Trung Thiên để Trầm Di dựa lên vách tường.

“Ngô…” Quần áo ẩm ướt dính sát vào da làm cho Trầm Di không khỏi giật giật thân thể.

Sở Trung Thiên lấy phân thân của hắn từ trong quần ra.

“Giúp ta trước…” Thanh âm của Sở Trung Thiên, trầm thấp mà ấm ách.

Dục vọng của mình so với trong tưởng tượng còn mãnh liệt hơn nhiều. Thật sự nếu không nhanh chóng phát tiết, có lẽ hắn sẽ mạnh mẽ chiếm lấy Trầm Di.

Sở Trung Thiên kéo tay của Trầm Di qua, bao lên trên phân thân cực nóng của mình.

Từ lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, phảng phất như đốt cháy cả nội tâm.

Trái tim mạnh mẽ đập, không khỏi nuốt nước miếng, hai tay Trầm Di chậm rãi chuyển động.

Ngón tay ôn nhu bao lấy phân thân, Trầm Di hít một hơi, muốn để mình tỉnh táo lại. Chính là trái tim luôn vì nhiệt độ trên tay mà run rẩy.

“Nhanh lên…” Đối phương chỉ sở mà không động, chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu.

Áo sơ mi trên người Trầm Di đã hoàn toàn ướt đẫm, dính chặt vào người. Vòng cổ màu bạc tuyên cáo quyền sở hữu của Sở Trung Thiên đối với Trầm Di. Thực quả trước ngực như ẩn như hiện, không ngừng kích thích mạnh mẽ đến thần kinh của Sở Trung Thiên.

Nếu không nhanh lên, hắn thật sự sẽ mạnh mẽ xâm chiếm Trầm Di.

Trầm Di nghe được lời của Sở Trung Thiên, khẽ cắn môi, đầy nhanh tốc độ. Không ngừng kích thích bộ vị mẫn cảm của Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên nhìn bộ dáng cúi đầu nỗ lực của Trầm Di, thật sực là vô cùng đáng yêu.

Hắn càng muốn nhiều hơn. Muốn triệt để giữ lấy đối phương, hoàn toàn cảm nhận được linh hồn đối phương.

“Ngô…” Bất qua, hiên tại kỹ thuật của Trầm thật sự rất tốt nha. [ Kỳ thật đại thúc chỉ biết có mỗi một động tác ( ta chém) ].

Sở Trung Thiên hừ một tiếng, phát tiết trong tay đại thúc.

“Ngô…Sở Trung Thiên…” Trầm Di cũng giữ chặt tay Sở Trung Thiên. Phân thân của mình cũng đang không ngừng kêu gào đòi phát tiết.

Yêu thích bàn tay của đối phương, yêu thích nhiệt độ cơ thể bất đồng với mình.

Chỉ cần được đối phương chạm đến, toàn thân đều hạnh phúc đến phát run. [Hoàn mỹ dụ thụ a] ( hoàn mỹ chỗ nào @@)

Mơ ước có được hết thảy mọi thứ của đối phương.

Sở Trung Thiên cởi dây lưng rồi kéo khóa quần của Trầm Di.

Trầm Di vịn lấy vai Sở Trung Thiên.

Quần tụt xuống đầu gối, lộ ra quần lót màu trắng. (fr0zen: a này thấy toàn mặc đồ trắng k ah.)

Quần lót đã hoàn toàn ướt sũng, bao lấy phân thân đã hoàn toàn đứng lên.

Quần lót ẩm ướt không có một chút tác dụng che chắn nào, ngược lại làm cho phân thân càng thêm phần tình sắc.

Sở Trung Thiên xấu xa cười cười, dùng đầu ngón tay xẹt qua phân thân của đối phương.

“Ngô…đừng…đừng nghịch…” Thân thể Trầm Di không khỏi phát run. Loại kích thích này chỉ làm cho dục vọng của hắn càng thêm mãnh liệt hơn. Điều hắn muốn là kích thích mãnh liệt hơn nữa.

“Đây là báo thù…” Trả thù lúc nãy Trầm Di chỉ sờ mà không động.

Sở Trung Thiên nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay cách một lớp quần lót gãi mạnh vào phân thân Trầm Di, thỏa mãn nhìn thân thể đối phương run rẩy từng đợt.

“Ngô…ta…ta muốn…” Bởi vì say rượu, cộng thêm với tâm tình muốn kết hợp cùng đối phương, Trầm Di nói ra mong muốn trong lòng mình.

Sở Trung Thiên nghe thấy lời của Trầm Di không khỏi sửng sốt một chút.

Trầm Di thay đổi, có chút không giống so với trước đây.

“Ngô…ta…muốn…ta muốn…” Đầu Trầm Di cúi thấp, rất thấp, tóc che kín mắt cho nên không thể nhìn được ánh mắt đối phương.

Bất quá nghĩ đến đôi môi bị mình chà đạp đến sưng đỏ thốt ra những lời này, thật là con mẹ nó hấp dẫn a.

Cởi quần lót của Trầm Di ra, Sở Trung Thiên cười cười, biểu hiện của Trầm Di hôm nay vô cùng tốt, cho nên muốn ban thưởng.

Sở Trung Thiên ngồi xổm xuống, há miêng, ngậm lấy phân thân của Trầm Di.

“A…không…ngô…” Thân thể vì cảm xúc hưng phấn lạ lẫm mà không ngừng run rẩy.

Xúc cảm từ miệng của đối phương hoàn toàn bất đồng so với tay.

Bàn tay là ôn nhu, mềm mại, còn trong khoang miệng lại có tới tận hai loại xúc cảm. Xúc cảm từ hàm răng cùng đầu lưỡi là hoàn toàn bất đồng. Kích thích khi thì mềm mại, khi thì cứng rắn làm cho Trầm Di thậm chí cả hàm răng cũng run lên.

“A…Sở…Sở Trung Thiên.” Đối phương dùng răng nanh khẽ ma xát qua đỉnh phân thân mẫn cảm, làm cho Trầm Di khó nhịn kêu tên của đối phương.

Đầu lưỡi đối phương liếm láp linh khẩu Trầm Di, không ngừng nhè nhẹ kích thích, Trầm Di run rẩy lấy tay vuốt tóc Sở Trung Thiên.

“Không, không được.” Sở Trung Thiên sau khi nghe được lời này của Trầm Di liền cảm thấy phân thân trong khoang miệng khẽ nảy lên. Rút phân thân của đối phương ra, dùng sức xoa nắn.

Dục vọng đã đạt đến cao trào, bắn lên đùi Sở Trung Thiên. Dòng nước nhịp nhàng chảy xuống, cuốn trôi tất cả.

“Ngô…” Trầm Di lấy lưng bàn tay che miệng mình, toàn thân như muốn nhũn ra, không ngừng thở hổn hển.

Sở Trung Thiên kéo tay Trầm Di, ấn hắn lên tường, không ngừng hôn sâu làm cho người ta hít thở không thông.

Đầu lưỡi linh hoạt của đối phương, không khỏi làm cho Trầm Di hoài nghi, có khi nào Sở Trung Thiên có thể dùng đầu lưỡi làm cho anh đào ngạnh thắt. [đầu lưỡi đản đản chẳng những có thể làm cho anh đào ngạnh thắt, hơn nữa còn là đích Trung Quốc kết.] ( Cao nhân nào giúp ta giải quyết câu này T^T) (fr0zen: vẽ vòng tròn ọọ)

Sau khi hôn xong, Sở Trung Thiên giúp Trầm Di cởi quần áo, lau khô tóc.

Hai người trở về phòng ngủ. Trầm Di ngồi trên giường, nhìn Sở Trung Thiên lấy chăn ra.

Kế hoạch thất bại? Trầm Di nhất thời có chút bực mình. Không lẽ kế hoạch lại thực sự thất bại vào lúc này?

Nâng chiếc nhẫn trên cổ lên, Trầm Di tự cổ vũ chính mình, mặc kệ, hôm nay nhất định phải thành công. [Ngươi cả đời này chỉ có thể thành thụ, không thể thành công.]

Nếu không hắn thực sự tự khinh bỉ chính mình.

“Sở Trung Thiên…” Kéo dài thanh âm, không khỏi để lộ ra một chút làm nũng, mặc dù bản thân Trầm Di không có ý này.

Sở Trung Thiên sửng sốt một chút, xoay người, nhìn Trầm Di đang xích lõa ngỗi trên giường. Khăn tắm trên người Trầm Di đã bị vứt qua một bên.

“Ngươi là…muốn câu dẫn ta?” Chỉ cảm thấy hạ thân không ngừng kêu gào đứng dậy.

Chỉ có Trầm Di, mới có thể hết lần này đến lần khác khơi lên dục hỏa của hắn, cũng chỉ có Trầm Di, mới có thể làm hắn mê muội đến vậy.

Trầm Di chỉ cười cười, đi đến trước mặt Sở Trung Thiên, ôm lấy cổ Sở Trung Thiên, ngẩng đầu hôn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.