Đi tới mặt Sở Trung Thiên, cúi người xuống, nhẹ nhàng phủ môi của mình lên.
Cảm giác mềm mại quen thuộc, làm cho Sở Trung Thiên cực kỳ muốn ôm lấy Trầm Di.
Nỗ lực khắc chế dục vọng của mình, hắn cũng không muốn lại làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Nụ hôn kết thúc, kỳ thật chỉ là hai người môi chạm môi, cũng khiến cho nội tâm hai người nổi lên rung động khó hiểu.
“Ta…ta…ta đi làm trước đây…” Cảm giác khác lạ trong lòng, làm cho Trầm Di theo bản năng mà trốn tránh.
Không đợi Sở Trung Thiên đáp lời, Trầm Di đã bỏ chạy ra ngoài.
Sở Trung Thiên nhìn bộ dáng bối rối rời đi của Trầm Di, không khỏi cười cười, sau đó, sờ soạng hạ môi của mình.
Đến tối sẽ đưa Trầm Di về nhà a.
Trầm Di trở lại văn phòng, nỗ lực không chú ý đến rung động trong nội tâm, nỗ lực tìm việc để làm, thậm chí giờ nghỉ trưa cũng không đi nghỉ, vẫn cứ tìm việc để làm, cho đến lúc tan tầm.
Trầm Di thu thập xong đồ đạc, đi ra khỏi văn phòng, nhưng tại hành lang lại thấy một dáng người quen thuộc.
“Thiên? Thiên Hạo???” Không xác định liền hỏi người đứng ở hành lang.
Người đứng ở hành lang liền quay đầy lại, cười cười với Trầm Di.
“Ngươi, sao ngươi lại tới đây?” Vừa nhìn thấy là Thiên Hạo, Trầm Di liền bước nhanh tới.
“Ta cuối cùng cũng có thời gian, cho nên muốn đi cùng ngươi, hôm nay muốn làm gì?”
Các nữ đồng sự xung quanh liền tiến đến.
“Trầm Di, ai vậy nha?” Cơ hồ tất cả nữ nhân đều nhìn Thiên Hạo với ánh mắt hình trái tim.( ta chém đấy, tại thấy có từ “tâm”)
“Ta là cháu của Trầm Di.”
Trầm Di nghe xong lời này, không khỏi cho Thiên Hạo một cái lườm, hắn mới hơn ba mươi, làm sao có thể có cháu lớn như vậy, cũng may hiện cũng không có ai biết Trầm Di vốn xuất thân từ cô nhi viện, bằng không thể nào cũng chê cười hắn.
“Oa oa, hảo suất a, thật ôn nhu a, Trầm Di ngươi thật hạnh phúc a.” Đám nữ nhân kia giống như đã bị Thiên Hạo tẩy não toàn bộ rồi, đối diện với Thiên Hạo, còn có thể nghĩ cái gì cháu với không cháu.
Trầm Di bị đám nữ nhân kia ồn ào đến mức phiền chán, kéo lấy tay Thiên Hạo.
“Ta cùng cháu ta còn có chút việc, cho nên muốn đi, thật có lỗi.” Sau đó cơ hồ là dắt, đem Thiên Hạo từ trong đám nữ nhân tách ra.
Bởi vì bị đám nữ nhân vây quanh, cho nên Trầm Di không có nhìn thấy, Sở Trung Thiên sắc mặt khó coi muốn chết đứng ở phía sau.
Thấy được bộ dáng của Trầm Di đối với Thiên Hạo, Sở Trung Thiên phát hiện mình có bao nhiêu ngu xuẩn.
Thấy Trầm Di lôi kéo Thiên Hạo chạy trốn, Sở Trung Thiên không biết mình đang làm cái gì.
Chính mình chỉ sợ ngay cả chỉ là một người bên cạnh cũng không phải a. ( câu này ta hoàn toàn không hiểu nên bịa cho hợp hoàn cảnh)
Vì sao, muốn để ý Trầm Di như vậy.
Chính là Sở Trung Thiên không muốn buông tha.
Không có lý do gì để hắn rời bỏ Trầm Di cả.
Nếu tìm được lý do rồi, có lẽ hắn sẽ rời đi.
Trầm Di cùng Thiên Hạo về tới nhà, Thiên Hạo liền đi tới phòng bếp.
“Chúng ta nghỉ một lát, rồi mới ăn cơm nha?” Trầm Di ngồi ở trên ghế sa lon, một bên xem TV, một bên trò chuyện cùng Thiên Hạo.
“Ân, cũng được.” Thiên Hạo cầm cái hộp, từ phòng bếp trong đi ra.
“Ta, phải về Sáng Thế, ai.” Thiên Hạo vừa thở dài, vừa ăn cơm.
“Vậy ngươi…” Phải đi?
“Cũng may Sáng Thế cách đây không xa, ta còn có thể ở lại đây không?” Thiên Hạo biết rõ Trầm Di muốn hỏi cái gì, cho nên trực tiếp cho Trầm Di đáp án.
“Ân, nhưng mà, ta phải thu tiền thuê nhà, còn có, trước kia ngươi cũng vẫn còn thiếu nợ tiền thuê phòng của ta.” Trầm Di không khỏi dùng chiếc đũa gõ lên đầu Thiên Hạo.
“Ta từ nay về sau có lẽ sẽ bề bộn nhiều việc, ai. Nếu buổi tối ta không về được, sẽ gọi điện cho ngươi.” Thiên Hạo cười cười với Trầm Di, vẫn ôn nhu như là trước kia vậy.
“Ân, ta biết rồi.” Rõ ràng giống như trước đây, nhưng mà Trầm Di lại cảm giác không giống với lúc trước, cũng là ăn cơm, cũng là nói chuyện phiếm, vì sao, tâm tình lại bất đồng như vậy.
Ngày cuối tuần hiếm hoi, hai người làm tổ trên ghế sa lon xem TV.
Đinh linh đinh linh, chuông cửa đột nhiên vang lên, Trầm Di cùng Thiên Hạo không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
“Tại sao lại có người đến?” Bạn bè của Trầm Di ít đến đáng thương, hiện tại ngay cả một người bạn cũng không có, làm sao có thể có người đến tìm hắn.
Trầm Di một bên lầm bầm, một bên mở cửa.
Trầm Di mở cửa thì thoáng cái ngây ngẩn cả người.
“Sở…Sở Trung Thiên???”
“Xin chào, ta là hàng xóm mới của ngươi.” Sở Trung Thiên cười cười, chào hỏi Trầm Di.