"Gia, gia, ngài đừng đập nữa, nô tài thăm dò được rồi…" Hà nhi vội vội vàng vàng tiến lên ngăn tiểu thái tử đang nổi bão, trên trán nhỏ mồ hôi, thể hiện rõ hắn có bao nhiêu gấp.
"Nói mau." Tiểu thái tử thở phì phì ngồi ở một bên phiền não. Khang Hi thật nhiều ngày không chịu phản ứng lại với nó rồi, mà chính nó cũng không bỏ được mặt mũi để đi xuống nước trước, đành phải mỗi ngày giận dỗi, khiến Dục Khánh cung mấy ngày qua đều áp suất thấp thê thảm, mỗi người đều bất an, rất sợ không cẩn thận sẽ chọc thái tử nổi giận."Nô tài thăm dò được rồi, hoàng thượng còn chưa có hạ chỉ, Càn Thanh cung đối chuyện này đều giữ kín như bưng, nô tài thật sự không nghe được gì thêm." Hà nhi vội quỳ xuống, sợ hãi nói.
Tiểu thái tử nghe vậy, lại cầm đồ bên cạnh muốn đập.
"Gia, hoàng thượng định đi vào ngày sinh nhật ngài." Hà nhi hốt hoảng vội nói thêm.
Tiểu thái tử lúc này mới chầm chậm đặt đồ xuống, bĩu môi, thập phần khó chịu. Nó cũng muốn đi nam tuần, nhưng mà Khang Hi không chịu đi dỗ nó. Nó không tới thỉnh an, Khang Hi cũng không nói gì, chỉ phái thái y qua bắt mạch, làm cho nó trong lòng nghẹn một hơi mà không phát ra đâu được. Từ nhỏ đã yêu giữ thể diện, nó không bỏ được sĩ diện để đi gặp Khang Hi nhận lỗi.
"Cung Thân vương đến." Bên ngoài truyền đến thanh âm bén nhọn của thái giám. Tiểu thái tử ngẩng đầu, nhìn thấy Thường Ninh mặc triều phục, mang theo vui vẻ đi về phía mình.
"Ơ, sao thế này? Đây đều là đồ sứ quý giá, thái tử gia nếu không thích thì cho vi thần cũng được, sao lại đập chúng?" Thường Ninh ra vẻ đáng tiếc nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, phất phất tay cho Hà nhi lui xuống.
Tiểu thái tử thấy thế hừ một tiếng, không thèm nhìn Thường Ninh.
"Ngài đang cùng hoàng thượng cáu kỉnh?" Thường Ninh một bộ ta biết thừa, đi đến bên người tiểu thái tử ngồi xuống.
"Ai cần ngươi lo." Tiểu thái tử vẫn không liếc nhìn hắn.
"À… Thái tử điện hạ đã nói vậy thì… thần xin cáo lui." Thường Ninh đứng dậy, làm bộ muốn đi.
Tiểu thái tử liếc xéo hắn, không vui xoay người lại, "Cái kia… cái kia…"
Nhìn tiểu thái tử xấu hổ, Thường Ninh cảm thấy rất đáng yêu, quay lại nhéo nhéo khuôn mặt trẻ con phúng phính, "Xúc cảm thật tốt, quả nhiên là thái tử gia, đãi ngộ không giống người thường nha. Đâu như bọn ta, lao tâm lao lực không nói, không cẩn thận một chút còn bị chửi cho máu chó đầy đầu." Thường Ninh lắc đầu lẩm bẩm.
Tiểu thái tử đảo tròng mắt trắng dã, móng vuốt nhỏ hung hăng đánh tay Thường Ninh, "Hừ."
Thường Ninh buồn cười nhìn nó, "Nói đi, ngươi đây là đang làm sao? Biết rõ thái hoàng thái hậu bị bệnh, tiểu tử ngươi còn không biết đường an ổn một chút để cho người yên tĩnh dưỡng bệnh." Trong giọng nói không khỏi nhiều hơn một tia trách cứ.
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu quy cường thế nhưng đối xử với con cháu lại không tệ. Thường Ninh bình thường rất tôn trọng bà. Trong nội cung xôn xao truyền lời đồn đãi, đến hắn còn biết chẳng lẽ bà lại không. Hai cha con bọn họ đều cứng đầu, không ai chịu nhường ai, làm cho hắn phải đến khai thông cho tiểu thái tử ngạo kiều này, thời điểm thích hợp phải biết cúi đầu.
Tiểu thái tử nghe đến Hiếu Trang thái hoàng thái hậu cũng biết, trong mắt mang theo áy náy, nhưng nghĩ tới Khang Hi bỏ mặc mình, nó lại ủy khuất, cái đầu nhỏ cúi gằm, nước mắt liền rơi xuống.
Thường Ninh nhìn tiểu gia hỏa khóc cũng đau lòng, vội ôm nó vào lòng, "Bảo Thành, làm sao vậy, sao lại khóc?"
Tiểu thái tử nước mắt như vỡ đê, ôm Thường Ninh khóc to, giống như đem ủy khuất tích tụ bao ngày qua khóc cho bằng hết, "Hoàng a mã có phải không quan tâm đến ta nữa rồi không? Vì cái gì hắn không chịu đến gặp ta?"
Từ trước đến nay là công tử ca ca, Thường Ninh đã bao giờ phải dỗ người khác đâu, chỉ lạnh nhạt vỗ lưng Dận Nhưng, đợi đến khi nó khóc đủ rồi mới nâng khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt lên, "Hóa ra thái tử gia của chúng ta là một bánh bao mau nước mắt nha." Dùng ngữ khí trêu chọc muốn hóa giải không khí xấu hổ, hắn tự nhiên hiểu rõ nhóc con này có bao nhiêu sĩ diện. Tay vẫn nhu hòa giúp nó lau nước mắt. Vấn đề kia hắn cũng không có cách nào trả lời nó. Dù hắn có là thúc thúc của thái tử, đệ đệ của Khang Hi thì cũng chỉ là một thần tử mà thôi.
"Bảo Thành, đó là a mã của ngươi, đi nhận sai là được mà." Thường Ninh đau lòng nói.
Hoàng gia vô tình, Thường Ninh vốn không muốn tham dự vào nhiều như vậy, luôn lang thang khắp kinh thành, cho dù phải mang hình tượng hoa hoa công tử cũng không muốn dính dáng quá nhiều đến triều đình. Nhưng sai sót ngẫu nhiên sao đó, hắn lại đụng phải đứa cháu trai đáng thương này. Có lẽ là cảm thấy nó đáng thương, có lẽ là cảm thấy nó hợp tính hắn, tóm lại, hắn đối với thái tử tốt hơn người khác rất nhiều, ít nhất luôn làm hết những việc một thúc thúc nên làm. Hắn thủy chung là đau lòng, một đứa bé mà thôi, lại phải gánh trên lưng nhiều áp lực như vậy.
Tiểu thái tử lại kinh ngạc nhìn Thường Ninh, đẩy hắn ra, hầm hừ nói: "Ta không sai, không đi." Bộ dáng mang theo giận dỗi thực sự làm người ta yêu tiếc.
"Vậy ngươi có muốn đi nam tuần không?" Thường Ninh có chút bất đắc dĩ nhìn tiểu thái tử cứng đầu.
"Muốn." Tiểu thái tử không cần nghĩ ngợi nói.
"Vậy thì đi tìm hoàng a mã của ngươi đi." Thường Ninh thản nhiên nói.
"Không đi."
"Ta đây cũng không còn cách nào rồi, vậy ngươi cứ ở trong cung chờ ngũ thúc mang quà về đi." Thường Ninh nhéo nhéo cái mũi của nó.
"Không, ta muốn đi, ta muốn đi." Tiểu thái tử túm góc áo hắn không buông.
Thường Ninh vô lực vỗ trán, "Tiểu tổ tông, ngươi cái này không làm, cái kia cũng không làm, ta còn cách nào hả?"
Bị Thường Ninh ăn hết đậu hũ, kết quả hắn còn không giúp mình, tiểu thái tử tức giận, khoanh hai tay trước ngực, đầu uốn éo, "Hừ, ngươi không giúp ta, ta đi nói cho hoàng a mã, ngươi ở bên ngoài mở quán rượu." Bắt đầu uy hiếp.
Rõ ràng gương mặt còn mang vệt nước mắt khiến người đau lòng, lời nói ra lại làm Thường Ninh giận sôi, gương mặt vặn vẹo, cắn răng nói, "Được, ta-nghĩ-biện-pháp-cho-ngươi." Trong nội tâm đã đem Khang Hi cùng tên tiểu quỷ này ra mắng mấy lượt. Đụng phải tên quỷ nhỏ này, Thường Ninh biểu thị bản vương thật sự rất ủy khuất, khóc không ra nước mắt các loại.
"Ngũ thúc, đi thong thả, Bảo Thành chờ tin tốt của ngài." Tiểu thái tử đắc ý đối Thường Ninh nói, nó vẫn còn ghim việc bộ dạng khóc lóc sướt mướt của mình năm lần bảy lượt đều bị Thường Ninh nhìn thấy.
"Hà nhi, ta đói bụng, chuẩn bị thiện, chuẩn bị thiện." (thiện = bữa ăn) Giằng co cả buổi, tiểu thái tử tâm tình tốt lên, sờ sờ cái bụng nhỏ, đói rồi.
Bên kia, Khang Hi còn rối hơn, càng đợi càng lo lắng, tiểu hỗn đản nhà mình từ bao giờ có tính nhẫn nại như vậy, chẳng lẽ nó thật sự không muốn đi nam tuần? Hay là trẫm ở trong lòng nó thật sự không trọng yếu? Khang Hi xoắn xuýt không thôi, suy nghĩ miên man. Đây rốt cuộc là tại sao?
Khang Hi lo lắng đến ngủ không yên, không tới hai ngày người đã phờ phạc. Trong khi ở bên nọ, tiểu thái tử vô tâm vô phế ăn ngon ngủ ngon, chờ tin tốt của Thường Ninh.
Rốt cuộc danh sách người đi theo công bố, quả nhiên có tiểu thái tử. Nhóc con kia cười sáng lạn như đóa hoa, trong đáy mắt lại nhàn nhạt ưu thương. Vì cái gì hoàng a mã vẫn không tìm đến mình? Hắn thật sự không thích ta rồi hả? Có phải thật sự không quan tâm đến ra nữa rồi không? Tiểu thái tử từ lúc lời vừa ra khỏi miệng đã hối hận, đáng nhẽ không nên nói không cần Khang Hi, không để ý tới Khang Hi các kiểu, để giờ một cái bậc thang để bước xuống cũng không có.
"Lại sao nữa? Có thể đi nam tuần rồi mà ngươi vẫn mất hứng?" Thường Ninh tiến vào Dục Khánh cung đã nhìn thấy vẻ mặt thất lạc của tiểu thái tử.
"Hoàng a mã có phải thực sự không quan tâm ta nữa rồi không?" Tiểu thái tử mang theo nhàn nhạt mất mát hỏi.
Thường Ninh sờ sờ đầu tiểu thái tử, "Nếu không ngươi làm con của ngũ thúc đi." Mở lời trêu ghẹo. Nhìn nhóc con này ưu thương, hắn cũng không biết mình nên an ủi làm sao. Ai bảo hai phụ tử nhà này đều cứng đầu như vậy. Đành phải trêu ghẹo nó.
"Ta mới không cần." Tiểu thái tử không chút nghĩ ngợi trả lời.
"Ta có chỗ nào không tốt? Ngũ thúc so với hoàng a mã của ngươi rõ ràng thú vị hơn." Thường Ninh buồn cười nhìn tiểu gia hỏa. Bên này nói không cần Khang Hi, không để ý Khang Hi, bên kia lại xoắn xuýt không nỡ. Đúng là đồ trẻ con.
"Ta mới không cần, không được là không được." Tiểu thái tử đỏ vành mắt, tức giận đẩy mạnh Thường Ninh.
Nhìn nhóc con kia lại bắt đầu tạc mao, Thường Ninh bất đắc dĩ nhún vai, "Được rồi, Bảo Thành, không đùa ngươi nữa. Mau đem bài tập hoàn thành cho hết đi, bằng không không được đi nam tuần cũng đừng có trách ta."
Tiểu thái tử lúc này mới nghĩ đến, "Ngươi dùng cách gì đấy?" Nghiêng đầu hỏi Thường Ninh.
Thường Ninh rầm rì vài tiếng, cúi người điểm điểm cái mũi tiểu thái tử, "Còn-lâu-ta-mới-nói." Đắc ý rời đi, lưu lại tiểu thái tử tức đến dậm chân.
Thường Ninh cũng không có biện pháp to lớn gì, hắn cũng không phải là Khang Hi, có quyền làm chủ. Chẳng qua nhìn trúng tâm ái tử của Khang Hi. Hắn mới không tin cái vị bị con trai trưởng khống kia sẽ để tiểu thái tử một mình ở lại kinh thành. Hắn chỉ cần nói thoáng qua tiểu thái tử đã hoàn thành hết bài tập được giao. Thế là xong.
Khang Hi nhận được tin Thường Ninh muốn dụ dỗ con của mình liền tức đến nghiến răng, lại cũng đắc ý bản thân thật không phí công nuôi tiểu thái tử. Vẫn là nhi tử của mình tốt nhất. Thật sâu trong lòng lại có cảm giác nguy hiểm. Hắn nếu không đem người ta dỗ về, không chừng sẽ bị người khác lôi đi mất. Cuối cùng vô lực thở dài, "Thôi đi, thôi đi."