Khang Hi Trùng Sinh Dưỡng Thái Tử

Chương 72



"Gia." Thái tử phi mang theo áo choàng đẩy cửa ra, khẽ gọi. Gương mặt vẫn tươi cười nhưng không giấu nổi thần sắc tiều tụy. Nàng gần đây hiển nhiên cũng bị lời đồn đãi làm cho mệt mỏi.

"Sao nàng lại tới đây? Là hoàng a mã cho nàng đến sao?" Thái tử gia bình tĩnh rửa tay, xoay người lau tay rồi đi đọc sách, lông mày không lộ nửa điểm sầu bi.

Thái tử phi không trả lời, chỉ miễn cường cười nhìn y, rót trà, đi tới ngồi xuống, cách một cái bàn, điểm chút huân hương, ngóng nhìn nam nhân thiên chi kiêu tử đối diện.Giờ ngọ cứ như vậy trôi qua, ánh mắt thái tử gia mới rời khỏi trang sách, nhấp một ngụm trà, liếc nhìn nàng, "Hài tử cũng sắp sinh rồi."

Thái tử phi lúc này mới cúi đầu, áp tay lên bụng, toàn thân như tỏa ra ánh sáng bản năng của người mẹ, "Thái y nói, hẳn là trong tháng này."

"Ừm, vậy nàng cẩn thận một chút." Thái tử gia bưng chén trà, nhàn nhạt dặn dò vài câu, lời nói khách sáo giống như người trước mắt không phải là vợ mình. Có lẽ, chính bản thân y vẫn là một đứa trẻ chưa lớn.

Thái tử phi cũng nhẹ gật đầu, lại nhớ về đêm tân hôn đó, khi thái tử không có xuất hiện, nàng đã ẩn ẩn cảm thấy y thực ra không thích mình. Thân phận của hai người đã định sẵn tương lai bọn họ chỉ có thể tương kính như tân, y cho nàng địa vị tôn quý nhất, bây giờ lại cho nàng một đứa con, nàng còn có thể yêu cầu xa vời cái gì nữa chứ?

Có lẽ, cảm nhận được nàng thất thần, thái tử đứng dậy, đem sách đặt lại lên giá, quay lưng về phía nàng tùy ý hỏi, "Nàng tin những lời đồn đãi kia không?"

Thần sắc thái tử phi rõ ràng lộ kinh ngạc, rất lâu mới hồi thần, chậm chạp đi tới sau lưng thái tử, từ phía sau lưng ôm lấy y.

Đến phiên thái tử gia khiếp sợ, lông mày hơi giật giật lộ ra không thích ứng, vừa định vươn tay đẩy nàng, thái tử phi lại dựa lên lưng y, "Gia là bầu trời của nô tì, là hết thảy của nô tì. Nô tì tin ngài sẽ là một a mã tốt."

Động tác của thái tử rõ ràng cứng lại nhưng vẫn đẩy tay nàng ra. Nàng hụt hẫng cười cười, "Sắc trời không còn sớm, nô tì còn phải hồi cung." Thái tử phi hành lễ, quay người muốn rời đi.

Thái tử gia lại lần đầu tiên giữ nàng lại, nhìn bụng của nàng, "Có thể cho ta chào nó không?"

Thái tử phi buồn cười nhìn y, nhẹ gật đầu.

Thái tử gia ngồi xổm xuống, áp tai lên bụng nàng, "Nó động, nó động kìa…" Thái tử gia đột nhiên cười như trẻ con, cao hứng nói.

Thái tử phi hạnh phúc nhìn y. Có lẽ ý thức được bộ dạng đáng xấu hổ của mình, thái tử gia giả vờ ho khan vài cái, đứng dậy.

"Mấy ngày nay tình hình không tốt, nàng cẩn thận một chút." Vẫn tiễn nàng ra cửa.

"Gia, ngày hài tử sinh, ngài có về được không?" Thái tử phi đột nhiên quay người, ánh mắt chờ đợi nhìn y.

Thái tử gia do dự một chút, "Nàng bảo trọng thân thể."

Thái tử phi ra ngoài không bao lâu, trời đang yên lành bỗng nhiên nổi mưa to. Thái tử đang chìm trong hạnh phúc vừa rồi, nhìn áo choàng thái tử phi bỏ quên, chẳng biết tại sao, chỉ đột nhiên cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên, tiếng sấm sét bên tai vang dội không ngừng.

Do dự một lát, y vẫn đội mưa đuổi theo, đám thị vệ không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đi theo y. Rốt cuộc đến lúc mơ hồ nhìn thấy xe ngựa phía trước, y mới nhẹ nhàng thở ra, ra roi thúc ngựa chạy tiếp. Nhưng đến gần, đập vào tầm mắt là một đống hỗn độn, chỉ có mưa to không ngừng gột rửa máu tươi, còn có tiếng ngựa thở phì phì. Trong cơn khiếp sợ, y không thể nghĩ gì, đám hộ vệ bên cạnh vội vàng chạy lên cứu viện.

Chờ y kịp phản ứng, thái tử phi đã sắp không được, thân dưới không ngừng có máu chảy ra, "Thái tử, cứu, cứu con của chúng ta, cứu, cứu nó…" Thái tử phi thở hổn hển cầu cứu.

"Không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu." Thái tử gia trấn an nàng, mang theo nàng vội vàng chạy về Sướng Xuân Viên.

Lại mưa suốt một đêm, sáng sớm, cuối cùng trời cũng trong trở lại, trải qua một đêm kinh hãi, thái tử phi rốt cuộc vẫn không qua khỏi, chỉ lưu lại hài tử sinh non.

Một mực đứng đợi bên ngoài, thái tử gia ngơ ngác đứng.

Thẳng đến đi, "Khởi bẩm thái tử gia, đám người kia đã bị chúng nô tài bắt giữ, chẳng qua…" Thị vệ giằng co một đêm, quần áo trên người vẫn còn ẩm ướt, có thể thấy gã vội vàng thế nào.

"Chẳng qua cái gì?" Thái tử gia mắt mang hung quang nhìn gã.

"Chẳng qua bọn chúng đều cắn lưỡi tự vẫn, chúng nô tài không thể ngăn cản, còn có một người đã chạy thoát." Thị vệ thỉnh tội nói.

"Chạy, chạy?" Thái tử gia bước dài tiến tới, một cước không lưu tình đạp thị vệ kia một cái, lại đem người từ mặt đất xách lên, định đánh tiếp.

Thị vệ lại vội vàng nói, "Kẻ kia lúc chạy trốn có đánh rơi một thứ."

Thái tử gia lúc này mới buông tay, "Cái gì?"

Thị vệ từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc, đưa cho thái tử gia.

Trông thấy miếng ngọc kia, thái tử chỉ thấy trong đầu lóe sáng, đột nhiên vừa cười vừa khóc giống như phát điên.

"Gia, gia…" Tiểu Hà tử cũng lau lau khóe mắt, gọi thái tử.

Thái tử không phản ứng lại gã, chỉ cười càng thêm điên cuồng, nữ nhân mới nửa ngày trước còn hỏi y lúc hài tử sinh có thể về xem không giờ đã không còn, đã không còn, mà miếng ngọc kia nói cho y biết, hết thảy là vì hắn, bởi vì hắn.

Thái tử gia cười rất lâu, rất lâu, cũng nhìn miếng ngọc kia thật lâu, lại đem nó cất vào trong tay áo, "Đem những kẻ kia kéo ra ngoài cho chó ăn." Biểu lộ lạnh lùng mang theo sát khí.

Quay người vào trong, không để ý cấm kị vào huyết phòng(1) là điềm xấu, nhìn thái tử phi an tường nằm trên giường, cười cười, vươn tay, khẽ vuốt qua khuôn mặt nàng, thở dài.

Bên kia, Khang Hi nhận được tin tức khiếp sợ không thôi. Hắn đến ngay cả Thái tử phi xuất cung lúc nào cũng không biết, thái tử gia không ở Dục Khánh cung, hắn chẳng có tâm trí đâu quan tâm đến nơi đó. Huống chi hắn còn bị một đống sự vụ làm cho sứt đầu mẻ trán, chiến sự tiền tuyến giằng co, triều đình nhao nhao nghị luận, thái tử hành vi bất định. Đối với nữ nhân kia, hắn cho tới bây giờ chưa từng để ý, hắn chỉ để ý thái tử có việc gì không, phải đến khi xác nhận y không sao, hắn mới nhẹ nhàng thở phào, cho tăng thêm số người tới bảo vệ y. Hắn có thể cảm nhận kẻ đứng sau rục rịch đã sắp không đợi được.

Đêm khuya, thái tử lặng im ngồi nhìn miếng ngọc kia hồi lâu, chỉ có ánh nến đón gió không ngừng nhảy nhót, "Thật sự là ngươi sao?" Trong mắt y có quá nhiều do dự, sợ hãi, bối rối. Lại đem nó nắm trong tay, hai mắt nhắm nghiền.

Cuối cùng, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, đem miếng ngọc bỏ trong bao thư, cho người mang về đưa Khang Hi. Đến vết máu còn dính trên miếng ngọc y cũng không lau.

Khang Hi ở trong thâm cung, bao giờ cũng lo lắng cho tâm tình của thái tử, thế nhưng thái tử gia bên kia lại chậm chạp không chịu viết thư nói cho hắn biết đôi câu vài lời, nếu như không phải có ám vệ thì hắn còn lo lắng hơn, trong triều lại đang thời khắc mấu chốt, hắn không thể bỏ đi.

Cho đến khi thu được phong thư của thái tử, không có một chữ, chỉ có một miếng ngọc dính máu, hắn mới hiểu rõ vì sao y không hề viết thư cho hắn, vì sao những kẻ kia trăm phương ngàn kế muốn làm như vậy, mà hắn lại không thể giải thích lấy một lời.

Miếng ngọc kia là năm thái tử 12 tuổi bắt đầu học về đạo phu thê, vào một sáng sớm đã đưa cho hắn. Lúc đó thái tử gia rất nghiêm túc nói với hắn, "Hoàng a mã, Bảo Thành trưởng thành, về sau không thể ở bên cạnh hoàng a mã, để nó thay Bảo Thành ở bên cạnh Người." Mà Khang Hi cũng chính miệng nhận lời với y, về sau trừ khi hắn xảy ra chuyện, bằng không sẽ nhất định giữ miếng ngọc này bên mình.

Quan trọng nhất là trên miếng ngọc kia chỉ khắc một chữ "Khang", cho nên dù là một miếng ngọc bình thường, thái tử gia lại có thể liếc mắt một cái đã nhận ra nó, làm cho y không thể tin được Khang Hi lại làm vậy.

Y biết rõ Khang Hi có tâm tư gì với mình, càng chán ghét bên cạnh y xuất hiện người khác, cho dù là Thái tử phi tự hắn tự mình tuyển hắn cũng không thích.

Y bối rối, lý trí nói cho y biết là Khang Hi làm nhưng cảm tính lại nói cho y biết, a mã của y không phải người như vậy.

Cho nên cuối cùng mới đem vật này đưa cho Khang Hi.

Khang Hi khiếp sợ ngẫm nghĩ, miếng ngọc này luôn một mực nằm trong tay áo hắn, tại sao lại xuất hiện ở đó? Nhìn miếng ngọc của mình, lại nhìn miếng ngọc thái tử đưa tới, hắn lâm vào trầm tư.

Nếu nói về chuyện miếng ngọc này, trừ thái tử cùng hắn ra không có ai biết. Nếu có thì chỉ có thể là... kiếp trước, lúc về già, hắn từng cảm khái qua, thái tử năm đó hiếu thảo với mình thế nào.

Khang Hi như nghĩ ra cái gì, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, "Không hổ là con ngoan của trẫm."

(Đọc chương này thấy thương Thái tử phi ghê. Chốn cung đình, dù trong truyện hay ngoài đời thì phụ nữ, trẻ em vẫn thường là vật hi sinh.)

Chú thích:

(1) Huyết phòng = phòng đẻ: Người xưa quan niệm vào phòng đẻ là không sạch sẽ, mang điềm xui xẻo nên lúc vợ sinh chồng thường không vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.