Khang Kiều

Chương 14: Năm 2013 – 2014 (14)



Căn nhà không lớn, đa phần được sử dụng vật liệu tới từ rừng Hồ Đào, ngoài hai tầng để ở còn nửa tầng dùng để đồ lặt vặt, là kiểu nhà ở bình dân điển hình tại Mỹ.

Nơi căn nhà tọa lạc nằm xa khu thương nghiệp nhộn nhịp. Nơi đây giống một thị trấn nhỏ độc lập hơn, tạo cảm giác thành phố ở trong thành phố giữa nơi cây cối um tùm.

Khang Kiều đã ở đây bốn ngày rồi. Từ ngày đầu tiên đưa cô từ Singapore tới New York, Hoắc Liên Ngao đã ném cô ở đây, giống như một người mang một món đồ trở về nơi nó cần ở rồi phủi mông bỏ đi.

Về căn nhà này, Hoắc Liên Ngao nói là của mẹ anh để lại. Khang Kiều thấy việc Hoắc Liên Ngao đưa cô tới đây nghĩ đi nghĩ lại cũng không thích hợp chút nào. Mặc dù sau khi vợ của Hoắc Chính Khải mất, Nghê Hải Đường mới quyến rũ ông ấy, nhưng việc dùng đứa con để ép buộc cũng chẳng vẻ vang gì. Những tai hại ấy cũng đã phản ngược trở lại những đau khổ mà Hoắc Liên Ngao mang tới cho cô.

Hôm nay là một buổi sáng nắng đẹp, Khang Kiều cảm thấy thời điểm này không thích hợp để nghĩ những chuyện xui xẻo.

Chuyện gì đến cứ để nó đến, đây là lời khuyên Hoắc Liên Ngao dành cho cô. Sau khi bình tĩnh lại, cô cũng cảm thấy lời khuyên này không quá tệ. Mọi việc hiện tại giống như một góa phụ vừa mất chồng cần thay đổi hoàn cảnh sống để điều tiết lại tâm trạng vậy.

Người đang làm bữa sáng cho Khang Kiều là một người phụ nữ trung niên tên Jenny, gốc Mỹ, vừa biết làm món Tàu, nói tiếng Trung cũng không tệ, sáu giờ sáng tới nhà, mười giờ tối trở về.

Mấy ngày tới New York, Khang Kiều đều ngủ sớm dậy sớm, cũng không biết có phải như những chuyên gia nói hay không, thay đổi hoàn cảnh sẽ cải thiện chất lượng giấc ngủ.

Trong căn phòng xa lạ tỏa ra mùi gỗ nhàn nhạt, Khang Kiều lại có thể ngáy khò khò trước mười một giờ một cách kỳ lạ.

Chín giờ sáng, Khang Kiều ngồi bên bàn ăn, cháo trắng, trứng ốp, xúc xích Mexico, đây là bữa sáng hôm nay Jenny sắp xếp cho cô.

Muốn ăn xúc xích Mexico còn phải đợi thêm một lát, cô tiện tay lật mở tờ báo sáng bên cạnh. Báo vừa được mang tới cách đây nửa tiếng. Vào một thời đại mà ngành báo chí trên toàn thế giới đã bị phương tiện truyền thông điện tử thay thế, vậy mà người Mỹ vẫn cố chấp giữ một thói quen truyền thống, đó là trên bàn ăn sáng luôn phải đặt một tờ báo giấy mực còn chưa kịp khô.

Từ nét mặt phấn khích của Jenny khi bước vào, truyền đạt cho Khang Kiều những chuyện nổi bật trên phố Wall hôm nay, cô đã đại khái đoán được sẽ đọc được những nội dung gì trên tờ báo.

Quả nhiên, tới một phần ba mặt báo đã bị thông tin kia chiếm đóng. Tin tức ấy nói về một công ty tài nguyên đứng bên bờ vực phá sản cử một đội thám hiểm ra Haiti thăm dò được một mỏ dầu có trữ lượng cực lớn. Cùng với tin tức này, báo chí đã xác nhận, giá cổ phiếu của công ty này tăng vọt chỉ trong một đêm. Một thương gia người Mỹ gốc Hoa vì vậy đã hời được 210 triệu đô la Mỹ. Bây giờ cả phố Wall đang bàn luận về người may mắn này.

Tên của người ấy là Hoắc Liên Ngao.

Món xúc xích được bày lên bàn, Jenny chỉ tay vào con số la tinh kia, nháy mắt với Khang Kiều, nói bằng một ngữ điệu mà người Mỹ luôn tự cho là hài hước: “Còn trừ thuế rồi đấy”.

“Ừm.” Khang Kiều nhấp một ngụm nước.

“Ngài Hoắc thật tuyệt. Chồng tôi làm bảo vệ ở phố Wall. Ông ấy bảo bây giờ cả phố Wall đang đồn ầm lên về chàng trai trẻ tên Hoắc Liên Ngao: Thông minh, trẻ trung, điển trai, có phong cách, đối xử với mọi người lịch sự, còn hay làm từ thiện nữa.” Jenny nói cứ như có mặt ngay tại đó vậy, “Phố Wall đã lâu lắm rồi không có sự xuất hiện của ngôi sao nào. Mấy người đó muốn đắp nặn ngài Hoắc thành một nhân vật thần tượng, để tất cả mọi người biết: Nhìn đó, phố Wall không giống như tưởng tượng của các người, trong mắt chỉ có giao dịch hay sàn chứng khoán”.

Khang Kiều lại uống thêm ngụm nước nữa, giả vờ như đang chăm chú lắng nghe. Tay nghề của Jenny quả nhiên không cần phải khen.

Ngón tay của Jenny dịch chuyển khỏi con số la tinh, tới một bức ảnh đã được làm mờ. Đó là một người đàn ông trung niên tướng mạo không thể bình thường hơn. Ông ta tên Harry, là người đã mang về 210 triệu đô cho Hoắc Liên Ngao.

Chị ta chỉ tay lên đó, rồi cất giọng như đang cười trên nỗi đau của người khác: “Thật đáng thương, bao nhiêu sự nổi tiếng bị nhà đầu tư của mình cướp hết rồi”.

Khang Kiều cảm thấy Jenny nói đúng. Số tiền kia chẳng liên quan gì tới Hoắc Liên Ngao, chính nhờ Harry đầu tư tốt.

“Nhưng mà…” Jenny nhún vai, “Cái tai hại của chuyện này là cuộc sống riêng tư của ngài Hoắc nhất định sẽ bị đám người đó lục tung lên”.

“Ừm.” Khang Kiều lại đáp, đặt chiếc cốc xuống mé tay trái, cầm dao dĩa lên, mùi hương của món xúc xích thật mê người.

“Cô từng gặp Đường Vũ Huyên chưa?” Jenny hỏi một câu như vậy.

Đường Vũ Huyên? Đường Vũ Huyên là ai? Khang Kiều vốn định trả lời thẳng là chưa từng gặp, nhưng suy xét tới mối quan hệ giữa cô và anh trong mắt người ngoài, cô vẫn lựa chọn im lặng.

Hiện tại Khang Kiều đang sống trong ngôi nhà này với danh nghĩa chị ruột của Hoắc Liên Ngao. Nhiều năm trước khi Hoắc Chính Khải chuyển nhượng một số bất động sản của ông ta sang tên cô, thân phận của cô đã trở thành con trưởng của nhà họ Hoắc.

“Cô nhất định gặp cô ấy rồi phải không?” Jenny nói bằng ngữ khí đương nhiên: “Tôi chỉ mới nhìn thấy cô ấy trên ti vi, trên tạp chí, nhưng chưa gặp người thật bao giờ, không biết ngoài đời có đẹp như trên ảnh không? Tôi biết có những người lên báo thì mỹ miều lắm, nhưng gặp ngoài đời thật trông cũng thường”.

Phụ nữ trên thế giới này khi bàn tán những chuyện lề đường đều có những cảm xúc giống nhau, không ngưỡng mộ thì đố kỵ.

“Đường Vũ Huyên và ngài…” Chị ta nói tới đây thì đột ngột im bặt, sau đó biến thành một tiếng gọi “Ngài Hoắc” ngượng ngập.

Một cái bóng chắn trước mặt Khang Kiều. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Liên Ngao. Trong lúc đó, di động của anh vang lên, anh vừa nhận máy vừa giơ tay về phía Khang Kiều.

Từ ngữ khí trò chuyện, có thể thấy rõ ràng nhân vật nổi tiếng phố Wall này đang không mấy kiên nhẫn, chỉ nói qua loa vài câu mà đã xuất hiện những từ ngữ không văn minh.

Nhận điện thoại xong, Hoắc Liên Ngao nhìn chằm chằm Khang Kiều, đầu mày chưa hề dãn ra. Anh uống ừng ực vào ngụm nước rồi cất giọng cảnh cáo: “Có thể đừng nhìn tôi chằm chằm không? Nói thật là, Khang Kiều ạ, mắt cô to quá, vừa to lại còn vô hồn, rất dễ khiến người ta liên tường tới mấy sinh vật ngoài hành tinh. Đặc biệt là bây giờ, cô cứ nhìn tôi như vậy tôi cảm thấy rất không thoải mái”.

Ồ, vậy sao?

“Tôi không nhìn anh mà nhìn cái cốc của anh kìa, anh Hoắc.” Khang Kiều chỉ đang nhắc nhở anh, vì anh mắc chứng bệnh ưa sạch sẽ cấp độ nghiêm trọng.

Nhưng vị bệnh nhân ấy lúc này đây đang cầm cốc nước của Khang Kiều trên tay, hơn nữa nửa cốc còn sốt lại của cô cũng đã vào cả bụng anh.

Hoắc Liên Ngao sau khi hoàn hồn thì bày ra một biểu cảm như gặp ma, nhanh chóng đặt chiếc cốc về vị trí cũ. Di động lại réo, anh không thèm nhìn đã ngắt máy rồi tắt nguồn.

“Đám người này quả thực chịu không nổi, chỗ tôi ở không khác nào nơi vừa xảy ra hỏa hoạn, tôi không thể ở tiếp được nữa.” Anh quay mặt về phía phòng bếp. Bếp và phòng ăn được ngăn cách nhau bởi một tấm gỗ, giữa tấm gỗ có khoét một cánh cửa hình vòng cung. Jenny đang bận rộn trong đó.

Hoắc Liên Ngao ngồi xuống vị trí đối diện Khang Kiều, Jenny bày cho anh một bữa sáng giống hệt cô. Tờ bên tay Khang Kiều được anh cầm lên. Anh vừa uống nước vừa đọc báo, dần dần gương mặt bớt căng thẳng, anh đặt tờ báo trở lại bàn, chống tay lên trán và cười.

Vừa cười còn vừa tự lẩm bẩm: “Đám người đó đúng là thích viết xằng bậy. Ai nấy đều tâng tôi lên cứ như nhà tiên tri vậy. Họ mà biết một triệu tôi giao cho Harry tôi đã quên bẵng từ lâu thì không biết mặt sẽ xanh đến mức nào”.

Sáng nay có Hoắc Liên Ngao và Jenny kẻ tung người hứng cũng coi như náo nhiệt. Về phiên bản 210 triệu đô đầy thông minh kia thì Hoắc Liên Ngao giải thích rằng: Ngài Harry đó và bà nội của anh có chút quen biết. Hai năm trước, ông ta tìm đầu tư ở phố Wall, tìm đến Hoắc Liên Ngao, hơn nữa còn không chỉ tìm một lần. Nể tình cảm giữa bà ngoại và Harry, Hoắc Liên Ngao lấy ra một triệu đô để đuổi ông ta, hai năm sau, một triệu đã biến thành 210 triệu.

Sau khi ăn sạch sẽ phần xúc xích, Khang Kiều định đứng dậy, Hoắc Liên Ngao gọi giật cô lại.

“Cô ăn xong mà không nghẹn à?” Anh nhìn xuống chiếc cốc của cô: “Hay vì ban nãy tôi dùng cốc của cô nên cô ghét?”.

Câu hỏi thật vô lý, nhưng cũng phù hợp với cá tính của Hoắc Liên Ngao: Chỉ có tôi được chê cốc cô dùng qua, cô không có quyền chê tôi.

Thiếu gia Liên Ngao nhà họ Hoắc cho phép bạn uống cốc anh uống qua là một ân đức lớn lao mà bạn phải ghi lòng tạc dạ.

Vào một buổi sáng đẹp như thế này không thích hợp chấp nhặt mấy chuyện vặt vãnh. Thế là, Khang Kiều cầm chiếc cốc Hoắc Liên Ngao uống thừa tu nốt chỗ còn lại. Không có gì bất ngờ, Khang Kiều nhìn thấy một chút chễ giễu trên khuôn mặt Hoắc Liên Ngao.

Giờ chắc đi được rồi chứ? Khi cô định đứng dậy lần nữa thì Hoắc Liên Ngao vẫn gọi cô lại.

“Khang Kiều, chỉ trong một đêm tôi bỗng dưng có nhiều tiền như vậy, cô có muốn gì không?” Hoắc Liên Ngao nhìn cô chằm chằm, nhìn từ mặt xuống tới tay, “Ví dụ như những thứ gắn trứng bồ câu chẳng hạn”.

“Không cần.” Khang Kiều trả lời.

Anh gật đầu, còn nhìn cô có phần tán thưởng: “Cũng may, về mặt tham lam, cô không di truyền mẹ. Mặc dù hai người trông giống nhau nhưng tính cách thì hoàn toàn khác biệt, cô tốt hơn mẹ cô nhiều”.

Câu này rõ ràng là tự tìm rắc rối. Bố con Hoắc Chính Khải chưa từng thừa nhận người phụ nữ tên Nghê Hải Đường. Khang Kiều đứng dậy nhìn Hoắc Liên Ngao: “Tôi cảm thấy những việc mẹ tôi làm xứng đáng được tôn trọng, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh thể hiện ra sự tôn trọng đó”.

“Sorry!” Câu xin lỗi của Hoắc Liên Ngao tới rất nhanh, còn rất đàng hoàng: “Tôi cứ hay quên mất chuyện về sau. Cô nói đúng, những việc mẹ cô làm cho nhà họ Hoắc tuyệt đối xứng đáng được tôn trọng, sau này tôi cố gắng chú ý”.

Cô mặc kệ Hoắc Liên Ngao.

“Trưa nay tôi sẽ bảo người chuyển đồ đạc của tôi tới đây, họ còn chưa biết chỗ này”, “Hôm nay tôi còn phải làm một việc”. Hoắc Liên Ngao lẩm bẩm những câu ấy sau lưng cô, giống như nói cho Khang Kiều nghe, lại như đang dặn dò Jenny.

Người cô đã vượt qua ranh giới cửa phòng bếp. Sau vài bước, giọng Hoắc Liên Ngao vọng ra qua mảnh gỗ, cứng đơ: “Jenny, nhớ đấy, sau này cẩn thận cái miệng của cô”.

“Vâng, thưa ngài Hoắc.” Người phụ nữ Mỹ vâng vâng dạ dạ.

Khang Kiều trở lại phòng mình. Đây là căn phòng ngay trước mẹ Hoắc Liên Ngao ở, giấy dán tường hình hoa chìm nhạt màu, tấm rèm cửa cùng mẫu đó, giường cùng một tấm gương hình bầu dục bên cạnh chiếc tủ tinh xảo.

Đứng trước gương, cũng không biết có phải bị ảnh hưởng vì câu nói ban nãy của Hoắc Liên Ngao hay không, Khang Kiều cảm thấy mặt mình trong gương càng lớn càng giống Nghê Hải Đường, da thì trắng hơn người thường một chút, thoạt nhìn trông có vẻ vô hại.

Khang Kiều chưa bao giờ thừa nhận mình giống Nghê Hải Đường. Cô không học được kiểu ấm ức rơi lệ của bà. Mắt của Khang Kiều cũng to hơn Nghê Hải Đường một chút. Có lẽ vì quá to nên đôi mắt cô nhìn qua luôn giống như vô hồn, giống một khúc gỗ không có tình cảm.

Mắt to, mặt nhỏ, da trắng, những đặc điểm này hình thành lên một dáng vẻ không có tính xâm chiếm.

Hai mươi tuổi, hai mươi mốt tuổi, hai mươi hai tuổi, dần dần theo sự chảy trôi của năm tháng, vẻ mặt kia chẳng biết từ bao giờ cũng bắt đầu thu hút ánh nhìn của người khác phái.

Đi trên đường, thi thoảng cũng có những người đàn ông xa lạ bắt chuyện với cô, lúc đó Khang Kiều lại cố tình để họ nhìn thấy chiếc nhẫn cưới.

Bây giờ nó không còn nằm trên tay Khang Kiều nữa. Kể từ khi biết đến sự tồn tại của cô gái tên Se Young, cô đã tháo nó xuống, ngày đó cô còn làm thêm một việc.

Hôm sau, Khang Kiều đã biết việc mà Hoắc Liên Ngao nói cần làm hôm qua rốt cuộc là gì.

Tít báo xuất hiện ngày hôm nay chễm chệ tên của cô. Hai cái tên được gắn chung với nhau, Hoắc Liên Ngao dùng thái độ cao ngạo để tuyên bố với bên ngoài: Anh sẽ không từ bỏ 5% cổ phần đại lý của nhà họ Hoắc.

Mà người sở hữu chúng chính là Khang Kiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.