Sau khi học xong lớp 3, Lục Thâm liền đi Mỹ, lần này trở về học lớp 12, nhưng thật ra là do làm bạn với bà nội, người già duy nhất trong nhà.
Ông nội Lục Thâm năm năm trước qua đời, ông bà có một trai một gái, mà đều ở nước ngoài, năm nay bà Lục đã bảy mươi tuổi, Lục Thâm từ nhỏ đến năm lớp 3 đều ở cùng ông bà, tình cảm rất sâu, anh quyết định trở về vào ngày mừng thọ bà nội bảy mươi tuổi.
Bố làm ăn bận rộn, mẹ là Hoa kiều, ngoại trừ có làn da vàng thì rất ít nói tiếng Trung, cả nhà cũng chỉ có Lục Thâm mới giao lưu được với bà nội.
Lục Thâm trở về trước kỳ nghỉ hề, nghỉ ngơi hai tháng liền bắt đầu cuộc sống cấp ba trong nước.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.
Ông nội Lục Thâm - Lục Chính Xuyên khi còn sống là một vị học giả nổi danh, vẫn luôn sống tại vùng ven biển ngoại thành, khi đó người dân ven biển đều tự tay dựng nhà cất nóc, sau này kinh thế phát triển nơi đó dần dần biến thành một tiểu khu.
Bố Lục Thâm - Lục Lăng làm việc phát triển phần mềm, thời đại học qua Mỹ gây dựng sự nghiệp, rồi lấy một vị Hoa kiều làm vợ, khi Lục Thâm sinh ra đã là tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng.
Cho nên khi vùng ngoại thành ven biển kia bị phá dỡ, Lục Lăng lo lắng cha mẹ sống ở tiểu khu không quen nên mua một miếng đất nhỏ, dựa theo sở thích của cha mẹ mà xây một căn biệt thự có ao cá và vườn hoa bao quanh.
Hồi Lục Thâm học lớp ba, là ở cùng ông bà nội trong biệt thự.
Đều nói, trước mười tuổi là giai đoạn hình thành tam quan, cho nên tam quan của Lục Thâm, theo một ý nghĩa nào đó phần lớn đến từ ông nội học giả, mà không phải người bố thương nhân
editor @YinKeAi. beta @bihyuner
Sau khi Lục Chính Xuyên về hưu thích uống trà, ra quán trà chơi cờ với mấy ông bạn già rồi nói chuyện phiếm, đều sẽ mang theo cháu trai ngoan Lục Thâm, quán trà gọi là "Tiệm trà Đường Tây", nghe nói rất lâu năm rồi, khi ông chủ đầu tiên dựng quán, quán trà xây ở một dòng sông phía tây, cho nên gọi "Đường Tây".
Lục Thâm rất lâu chưa về, lại nói con đường nơi đây kiến trúc biến hóa rất nhiều, anh học lớp 3 từ khi chỉ cao 1m4 mà giờ đã 1m85, ngay cả mình cũng khác rồi.
Lục Thâm cảm thấy quán trà đó không có khả năng còn mở, anh dựa theo ký ức từ biệt thự đi ra, theo đường đi, vị trí quán Đường Tây trong ký ức, giờ đã biến thành một nhà hàng đặc sản địa phương.
Lục Thâm thất vọng không quá lớn, chỉ là có chút thổn thức, anh nhớ tới khi đó bàn ở quán trà đều là làm bằng gỗ, ông chủ đeo kính mắt hói đầu, thường nựng anh và mời chào ông nội món trà long tỉnh đắt đỏ, nhưng ông nội lần nào cũng chỉ gọi món hồng trà không tên rẻ nhất trong menu, 5 mão một bình.
Lục Thâm men theo con đường tùy tiện đi tới, bỗng nhiên trời nổi lên một cơn gió, chóp mũi đột nhiên ngửi được mũi trà hương nhàn nhạt, anh ngẩng đầu lên, cánh cửa đổi diện mình, dựng một bảng đèn cao bằng nửa người, đèn màu trắng, mặt trên dùng chữ khải màu đen viết "Tiệm trà Đường Tây".
Lục Thâm như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm*, chỗ này chênh lệch khoảng hai kilomet so với ông cụ chỉ, địa chỉ mới cũng là một căn nhà nhỏ, bên ngoài nhìn đơn sơ, hai tầng nhà được lát gạch đỏ, nóc nhà lợp ngói xám, mỗi bức tường đều lắp kính trong suốt, nhìn vào trong, trang trí bên trong vẫn giống như khi xưa.
(*)nguyên văn: "Liễu an hoa minh hựu nhất thôn" - một câu thơ tả cảnh trích trong bài thơ "Du Sơn Tây thôn" của nhà thơ Lục Du từ thời Tống, ẩn dụ tình huống sống lại từ chỗ tuyệt vọng, sự tình biến chuyển tốt đẹp hơn.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.
Lục Thâm bước nhanh hơn, hướng quán trà đi đến.
Vừa bước lên bậc thang, Lục Thâm đã nghe được một giọng nói trong trẻo: "Xin chào quý khách, anh đi một mình sao?"
Lục Thâm còn đang quan sát bậc thang bên ngoài, nghe thấy âm thanh trẻ con không khỏi ngẩng đầu quan sát, đập vào mắt là một đôi đồng tử màu nâu nhạt.
Anh gật gật đầu, người phục vụ cười hì hì nhìn anh, nở nụ cười đuôi mắt cũng có chút cong lên, Lục Thâm không khỏi nhìn cậu thêm vài lần, nghĩ thầm tuổi tác người phục vụ này so với mình không lớn lắm, không biết là đứa nhỏ nào đi làm thêm.
"Anh ngồi lầu một hay là lầu hai? Lầu một náo nhiệt, lầu hai phong cảnh đẹp."
Lục Thâm liếc nhìn tiếng người huyên náo ở lầu một, nhìn về phía nhân viên phục vụ:
"Lầu hai đi."
Nhân viên phục vụ linh hoạt dẫn Lục Thâm đi lên, mời anh chọn chỗ ngồi, rồi cầm menu đưa anh.
"Anh vào lúc này là uống trà hay là ăn cơm?"
"Uống trà."
Lục Thâm một bên xem lướt qua menu vừa nói.
"A, vậy để tôi giới thiệu anh đồ uống cực phẩm trà long tỉnh của chúng tôi, là trà mới vừa nhập, hương vị hạng nhất, vị không bị chát. Hoặc là trà mạn cũng rất được ưa thích..."
"Tôi uống hồng trà."
Lục Thâm cắt ngang lời nhân viên phục vụ, cậu sững sờ, mở miệng lần nữa:
"Vậy ngài xem thử đại hồng bào*? Kim tuấn mi* cũng không tệ, mấy năm qua rất được yêu thích, nước trà vàng óng ánh, nếm thử có vị ngọt."
(*) Tên các loại trà: Đại hồng bào là một loại trà ô long xuất xứ Vũ Di Sơn, Kim tuấn mi là một trong những loại hồng trà quý của Trung quốc, được chế biến thủ công.
"Tôi muốn lấy loại rẻ nhất đó."
editor @YinKeAi. beta @bihyuner
Lục Thâm cắt ngang lời cậu nhân viên nhỏ, lật tới trang menu cuối cùng, anh chỉ vào trang rẻ nhất nói:
"Loại này đi, năm đồng một bình."
Cậu phục vụ dừng một chút:
"Anh muốn uống trà cám* sao?"
(loại trà vụn thường đọng dưới đáy các hộp đựng trà)
Lục Thâm liếc nhìn biểu tình mang theo chút kinh ngạc của cậu phục vụ, gật gật đầu:
"Không được sao?"
Kỷ Thanh Thiền cầm menu quay về bếp, nhíu mày tức giận đặt tờ menu lên quầy:
"Một bình trà cám!"
Nói xong cậu lườm một cái, đi tới giúp Đường Mạch nấu nước nóng, Đường Mạch vừa canh nước vừa nhìn Kỷ Thanh Thiền kích động:
"Là anh đẹp trai kia gọi hả?"
Kỷ Thanh Thiền trở mình xem thường, ừ một tiếng. Một giây sau, cậu trừng mắt nhìn bàn tay Đường Mạch đang nhặt trà vụn trong thùng trà Kim tuấn mi: "Em sẽ méc ông chủ!"
Đường Mạch lấy lòng cười cười nhìn Kỷ Thanh Thiền:
"Ài, Ve nhỏ*, lần này để anh đẹp trai đó nếm thử trà ngon thì sau này hắn mới thường xuyên đến."
(*)Tên của thụ là Kỷ Thanh Thiền (纪青蝉), còn con ve là Thiền Nhi 蝉儿. Mọi người gọi thụ là tiểu Thiền Nhi nên mình để là Ve nhỏ cho dễ thương nhoe.
"Mỗi lần tới đều gọi trà cám thì chị lại pha Kim tuấn mi à?"
Đường Mạch không phản đối, Kỷ Thanh Thiền hừ một tiếng, mở thùng hồng trà đen ra, nắm một vốc vụn trà bỏ vào ấm trà:
"Pha đi, pha xong thì em bưng lên."
Đường Mạch là con gái ông chủ, đang học đại học, nghỉ hè vào quán hỗ trợ, từ một năm trước Kỷ Thanh Thiền đã bắt đầu đến nơi này làm việc vào ngày nghỉ, cậu nói gia cảnh cậu không tốt lắm, mình đi làm thêm thì dù gì cũng phụ giúp được một tí.
Hơn nữa bán trà trong quán sẽ được trích phần trăm, bán được trà Long Tĩnh hảo hạng nhân viên phục vụ được trích năm phần trăm, Kỷ Thanh Thiền phục vụ chu đáo, khách hàng cũng chịu ghi nợ cho cậu, trích phần trăm mỗi tháng được hẳn một trăm mấy đồng, đây là lần đầu tiên cậu phải bán trà cám.
editor @YinKeAi. beta @bihyuner
Anh chàng siêu đẹp trai trong mắt Đường Mạch ngồi uống trà hơn 2 tiếng, thanh toán năm đồng tiền rồi đi, lúc rời khỏi Kỷ Thanh Thiền vẫn làm hết phận sự hô lên cảm ơn quý khách, rồi ở trong lòng yên lặng nói rằng: Mong anh đừng tới nữa.
Kết quả ngày thứ hai, anh đẹp trai đó tới, vẫn gọi trà cám.
Ngày thứ ba, anh đẹp trai lại tới nữa, lần này Kỷ Thanh Thiền cười tươi nhào thẳng lại anh, cũng đưa menu, hỏi:
"Anh lại gọi một bình trà cám?"
Lục Thâm không chút do dự gật đầu, đập xuống năm đồng lên quầy.