Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Quyển 1 - Chương 16: Từ nay về sau nàng là chủ



“Giác Nhi, con tin sai người rồi!” Vật mà Tống lão phu nhân đang cầm chính là Tử Hà ngọc bội.

“Làm sao có thể?” Tống Lưu Giác trợn to mắt không dám tin.

Y Y càng không dám tin, đột nhiên quỳ xuống, kinh hoàng nói: “Nô tỳ không có! Không phải nô tỳ làm! Nhất định là do nha đầu này vu oan cho nô tỳ! Thiếu gia, thiếu gia, ngươi mau nói gì đi chứ, giúp nô tỳ rửa sạch tội oan đi!”

“Câm miệng!” Tống lão phu nhân khẽ quát, Y Y liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

Tống lão phu nhân tự tay đem ngọc bội đeo lại bên hông của Tống Lưu Giác, chậm rãi nói: “Lúc vừa thức dậy, đại nương của con đã đem ngọc bội này tới đây đưa cho ta, đem mọi chuyện giải thích hết cho bà nghe, là nha đầu kia nhặt được ngọc bội, đưa nó cho Tân ma ma, lời nói bên trong đều giống như con nói. Giác Nhi, con tiện tỳ này lòng dạ thật độc ác, chính mình trộm đồ lại đổ tội lên người vô tội.”

Nếu như không phải Tống Lưu Giác tự mình đưa ngọc bội cho Linh Cưu, nói không chừng hắn cũng tin tưởng mọi chuyện trước mắt.

Sắc mặt Y Y càng trắng bệch hơn, đối với Tống Lưu Giác còn đang ngẩn ngơ gào khóc: “Thiếu gia, ngươi phải cứu nô tỳ! Chuyện này không phải do mô tỳ làm, ngươi biết rõ… A!” Câu kế tiếp chưa kịp nói thì miệng ả đã bị người ta nhét giẻ vô.

Thật vất vả Tống Lưu Giác mới hoàn hồn, nhưng vẫn có một chút cảm giác không chân thật: “Bà nội, chuyện này không phải do Y Y làm, nàng ấy không cần làm như vậy…”

“Không phải ả ta, chẳng lẽ là do ngươi tự mình bố trí.” Thanh âm ấm áp, mượt mà như ngọc nhẹ nhàng vang lên.

Chợt, Tống Lưu Giác quay đầu nhìn về phía Tống Tuyết Y, ánh mắt vừa kinh ngạc lại vừa tức giận. Trước tới nay, hắn chưa bao giờ xen vào những chuyện như thế này, cũng không bao giờ cùng mình tranh luận bất kỳ chuyện gì, giống như không có chuyện gì đáng giá để hắn đặt vào mắt, lúc này lại vì một tiểu nha đầu mà chống đối lại mình!

Nghĩ như thế, bỗng chốc Tống Lưu Giác nghĩ tới chuyện quan trọng, nhìn về phía cô bé váy xanh.

Chỉ thấy bé con nở nụ cười tươi mát như giọt sương với hắn, nụ cười đó giống như đang nói ‘Ta là người tốt, ta rất lương thiện’ nhá!

Tống Lưu Giác cảm thấy cổ hỏng có một chút ngòn ngọt, phun không được nuốt vào cũng chả xong, trước mắt đều biến thành màu đen. Trước kia, hắn còn cảm thấy bé con này thật ngây thơ khờ khạo, hắn đúng là bị mù!

“Tiện tỳ như vậy Tống gia không cần, dẫn xuống dưới đi!” Lúc này, Tống lão phu nhân mở miệng.

“Ưm…ưm…ư..” Y Y trợn hai mắt nhìn Tống Lưu Giác xin giúp đỡ.

Tống Lưu Giác đi về phía trước, Tống lão phu nhân nói: “Giác Nhi, chỉ là một con tiện tỳ mà thôi, thiếu một cái cũng không sao. Con cần gì vì ả mà hủy đi thanh danh của mình?”

"..."

Hiển nhiên, lời nói của Tống Tuyết Y có tác dụng. Nếu không phải là Y Y làm thì là Tống Lưu Giác bày kế hãm hại Linh Cưu.

Nếu như Tống Lưu Giác muốn cứu Y Y, chẳng khác nào hắn thừa nhận lời Tống Tuyết Y nói.

“Hừ!” Tống Lưu Giác cáu giận nhìn chằm chằm Linh Cưu và Tống Tuyết Y.

Hắn cũng không phải là người thiếu đi một Y Y thì không được, so với nô tỳ thấp hèn hắn càng coi trọng thanh tiếng của mình hơn, chẳng qua hắn bực mình là vì mình người ta chơi xỏ thôi.

Những người có mặt ở đây đều là người thông minh, tự nhiên đều nhìn ra điều khác thường bên trong chuyện này, chỉ cần suy nghĩ một chút liền đoán được việc này là do Tống Lưu Giác chủ mưu. Nhưng, Tống Lưu Giác không nói, dĩ nhiên mọi người đều đem tội lỗi đổ lên người Y Y rồi.

Ngoại trừ Tống Lưu Giác và Tống Tri Họa hiểu rõ mọi chuyện thì không có ai ngờ được hết thảy mọi chuyện đều do Linh Cưu thiết kế. Một tiểu nha đầu bảy tuổi, ngây thờ hồn nhiên làm thế nào khiến người khác nghi ngờ.

Trên thực tế, Tống Lưu Giác chẳng phải cũng bị vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên của Lính Cưu mê hoặc, cho nên mới thua sạch sẽ như vậy sao.

Hắn cho rằng, Linh Cưu chỉ là tiểu nha đầu nhát gan, khờ khạo, căn bản không có âm mưu hại hắn, cho rằng nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đem ngọc bội giấu kĩ không để người khác biết được.

Mặc dù, ánh mắt của Tống Lưu Giác nói rõ hắn sẽ không bỏ qua cho nàng, Linh Cưu lại không chút sợ hãi, giống như đứa con trai còn chưa mọc đủ lông đủ cánh, làm sao có biện pháp giày vò nàng được chứ.

Nàng vì sao không nói cho Tân ma ma biết, ngọc bội là từ trên người Tống Lưu Giác rơi xuống, lại bảo là Y Y?

Bởi vì Linh Cưu biết rõ, Tống Lưu Giác là thiếu gia được cưng yêu nhất ở Tống gia, nếu chuyện này mà có dính líu tới hắn, nhất định sẽ được giải quyết rất dễ dàng. Nhưng đối thành Y Y thì kết cục hoàn toàn khác.

Một nô tỳ mà thôi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Người cấp trên có thể đem Y Y ra giải quyết bất kỳ lúc nào.

Song, đem tội đổ lên đầu con cừu non Y Y, Tống Lưu Giác tuyệt đối sẽ không để cho một con nô tỳ làm liên lụy tới mình. Trái lại, nếu ngọc bội từ trên người Tống Lưu Giác rơi xuống, lấy tính cách của Tống Lưu Giác, nói không chừng sẽ đem chuyện này tranh luận cho tới cùng.

Sự kiện Tử Hà ngọc bội bị trộm kết thúc có chút đầu voi đuôi chuột.

Thật ra, ban đầu trong lòng Linh Cưu có chút khó hiểu, nhất là chuyện ngọc bội, có cần Tống lão phu nhân đích thân ra mặt xử lí hay không?

Nhưng khi nàng bước vào phòng, ánh mắt sắc bén của Tống lão phu nhân liền rơi trên người nàng. Tống lão phu nhân tự mình xử lí chuyện này, nhất định có liên quan tới nàng rồi. Tống phu nhân đã biết rõ mặt thật của sự việc bà còn cố ý ép hỏi nàng, nàng xác định Tống lão phu nhân muốn thử nàng.

Linh Cưu thản nhiên nhìn về phía Tống Tuyết Y, Tống lão phu nhân để ý tới nàng như vậy, chắc chắn là vì Tống Tuyết Y.

Cùng lúc, Tống Tuyết Y cũng nhìn về phía nàng, bỗng nhiên đưa tay thuần thục nâng cái mông của nàng, đem Linh Cưu ôm lên.

“A!” Linh Cưu khẽ kêu một tiếng, không phải nàng giả bộ mà là vì sợ thật, nàng không hiểu Tống Tuyết Y làm như vậy là có ý gì.

Ôi nha!

Mọi người đứng xung quanh thấy một màn này cũng bị hoảng sợ, mơ hồ có thể nghe được âm thanh hút khí lạnh của bọn họ.

“Hôm nay, đúng lúc bà nội, các vị chú bác, anh em có mặt ở đây.” Tống Tuyết Y nhẹ giọng nói: “Ta có chuyện cần nói với mọi người.”

Lão phu nhân không nói gì, mọi người có mặt ở chung quanh cũng không nói gì, hai mặt nhìn nhau không hiểu Tống Tuyết Y có ý gì.

Tống Tuyết Y nhìn Linh Cưu đang ở trong lòng mình, cười khẽ một tiếng, cầm tay trái của nàng lên, ống tay áo màu xanh tuột xuống, để lộ ra vòng tay Băng Lam Ngọc Châu.

Linh Cưu nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của mọi người ở xung quanh, cùng với ánh mắt ghen tỵ của một số người. Aiz cái tên ngốc này, lại khiến cho nàng có thêm kẻ thù.

Linh Cưu ai oán nhìn Tống Tuyết Y.

Tống Tuyết Y cười khẽ, không biết là nói với nàng hay là nói với những người ở đây: “Bé ở trong lòng ta chính là Bách Lý Linh Cưu, là tiểu chủ nhân ở Tống gia, có địa vị tương đương với tiểu thư thuộc dòng chính của Tống gia, đồng thời, đại biểu cho người được ta chấp nhận, các vị chú bác, anh em hãy làm chứng.”

“Tuyết Y, ngươi đang nói đùa sao?” Người đầu tiên lên tiếng chính là Tống Thăng Vân – Tống gia tam đương gia, cũng chính là cha của Tống Lưu Giác.

Tống Tuyết Y thản nhiên nói: “Tiểu thúc, ta không nói giỡn.”

Tiếng nói trong trẻo, mượt mà không lạnh không nhạt của thiếu niên chui vào tai Tống Thăng Vân, rõ ràng không chút cảm xúc, lại giống như tuyết bình yên mát lạnh, lại khiến Tống Thăng Vân chau mày, sắc mặt âm trầm, nhưng cuối cùng cũng không thể phản bác lại được.

“Bà nội, bà để cho đại đường ca hồ...” Cuối cùng, hắn không đem câu nói kế tiếp nói ra, Tống Lưu Giác muốn đánh thắng một ván. Gỡ hòa cho bàn thua vừa rồi.

Tống lão phu nhân liếc mắt nhìn Tống Tuyết Y một cái, lại lạnh nhạt nói: “Việc này Tuyết Y đã nói với bà từ sớm rồi, bà cũng đã đáp ứng.”

Mọi người ngẩn ngơ, mang vẻ mặt khác nhau nhìn về phía Tống lão phu nhân.

Tống lão phu nhân nói: “Các ngươi đều nghe được không cần bà già này nói thêm nữa, các ngươi…” Nhìn về phía Tống Lưu Giác, lời nói bên trong đều bao gồm tất cả lớn nhỏ ở Tống Gia: “Về sau, các ngươi phải đối xử với Linh Cưu như chị em ruột thịt, nếu như cãi nhau, căn cứ theo quy cũ của Tống gia mà giải quyết!”

"Bà nội! ?" Tống Lưu Giác và Tống Tri Họa đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hơn nữa còn không cam lòng, không hài lòng, ganh ty… tất cả mọi cảm xúc dâng trào nhưng lại không thể làm gì.

“Giác Nhi, ở lại nói chuyện với bà một chút, các ngươi trở về hết đi.” Tống lão phu nhân đuổi người.

Mọi người mang tâm trạng phức tạp lui ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.