Khanh Hàn Lâm khi đến thì tiêu sái, đến khi chạy về thì tiêu điều.
Khi Linh Cưu đang ngẩn người suy nghĩ, bên tai chợt nghe được tiếng thiếu niên cười khẽ:
“ Ta nghe thấy Cưu nhi gọi Tuyết Y ca ca.”
ngươi không nhìn ra đó là chiến thuật hy sinh sao?!
“ Ngươi muốn đối phó Khanh gia?”
Nàng đành nói sang chuyện khác. Tống Tuyết Y không lên tiếng cam chịu thừa nhận khiến Linh Cưu khó hiểu:
“Không đúng nha, ngươi không phải là người có dã tâm lớn như vậy mới đúng.”
“Như vậy mà nàng cũng dám nói.”
Tống Tuyết Y bật cười, nhóc con ở trước mặt hắn cả gan làm loạn, thẳng thắn hắn lại càng vui vẻ. Điều này chứng minh nhóc con đối với hắn không còn phòng bị, cũng ngày càng tín nhiệm hắn.
“Cưu nhi, ta có dã tâm.”
“Có dã tâm thì có dã tâm đi.”
Linh Cưu nghiêm túc nhìn hắn, bỗng nhiên nàng nhớ đến lời hắn nói vói Tôn Cốc Lan ở Lan Uyển.
Hắn làm như vậy chẳng lẽ đều là vì nàng? Mặc dù cách một lớp mặt nạ quỷ dị, nhưng nàng vẫn cảm nhận được ôn nhu vô tận, trái tim đập mạnh lại không dám tìm tòi nghiên cứu quá sâu. Bất luận có phải vì nàng hay không, nhưng nếu là vì nàng thì càng nên yêu quý mạng sống của bản thân.
“Đúng lúc ta cũng nhìn Khanh gia không thuận mắt, ta sẽ giúp ngươi.”
Khi nói nàng cố ý nhấn mạnh “đúng lúc”, cho thấy nàng không phải cố ý giúp hắn mà chỉ là tiện tay.
Tống Tuyết Y vuốt mái tóc mềm mại của nàng:
“ Vậy hiện tại Cưu nhi giúp ta một chuyện đi.”
“Nói đi.”
Linh Cưu thực hào khí đáp.
Tống Tuyết Y vốn tính nói chính sự nhưng vừa thấy nhóc con ngẩng đầu, trên mặt là bộ dáng: tráng sĩ ra trận không ngại hi sainh, nháy mắt có cảm giác bị cái gì đó bắn trúng. Hắn lại không biết, loại cảm giác này tên là “Manh sát”! (Nguyệt: “manh sát” là từ ngữ giới trẻ TQ hay dùng, nói về cảm giác bị thu hút bởi cái gì đó quá đáng yêu.)
Cảm giác điện gật trong nháy mắt khiến hắn vô thức vươn bàn tay ngọc đặt lên cánh môi hồng nhuận của nhóc con:
“Miệng Cưu nhi cũng cho ta nếm thử hương vị đi.”
“…” (O) là nàng vừa mới nghe lầm phải không? Vừa mới nghe lầm phải không? Là vừa mới nghe lầm đi!
Tống Tuyết Y hoàn hồn, ngón tay cứng đờ, khuôn mặt bị mặt nạ che lại nhìn không thấy biểu cảm, nhưng hai lỗ tai đã đỏ rực như có thể bốc hơi nước.
Hắn chậm rãi thu hồi ngón tay, động tác thong thả, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần thực nhìn không ra chút khác thường:
“ Môi Cưu nhi thoạt nhìn thật mềm, ta thấy giống như cánh hoa, không biết có ngọt hay không.”
“…” (O) ta kháo, đừng giải thích, thực sự không cần! Càng giải thích càng băng phôi a! Tính cách hoa hoa công tử lời ngon tiếng ngọt thực sự không thích hợp với ngươi đâu ~!
Tống Tuyết Y giống như cũng phát hiện điểm này, phần lộ duy nhất bên ngoài là hai lỗ tai đã đỏ rực như máu.
Hai người lâm vào một trận trầm mặc, Hà Nghiên ở một bên còn chưa có rời đi đã sớm hóa đá trong gió.
“Cưu nhi mệt nhọc sao?”
Con ngươi Tống Tuyết Y tự do nhìn.
“A…” Tay trái xoa tay phải! Đúng vậy, ngủ là cách tốt nhất giải quyết sự tình:
“ Buồn ngủ!” . Giọng nói vô cùng dứt khoát.
Nhóc con trong lòng vừa nói xong liền vùi đầu nhắm mắt ngủ.
Tống Tuyết Y nhìn thấy vậy không còn khẩn trương , thấp giọng bật cười.
Cười cái lông ý!
“Sau khi Cưu nhi tình ngủ thì giúp ta viết một tờ danh sách đi.”
Đây mới là chính sự hắn muốn nói ngay từ đầu.
Linh Cưu rối rắm đi rối rắm lại vẫn là than thở lên tiếng:
“ Danh sách gì?”
“Những người của Khanh gia làm cho Linh Cưu không vui, vô luận là tiểu thư hay là hạ nhân.”
“…”
Có người giúp chính mình hả giận, mặc dù có điểm kỳ lạ không được tự nhiên, nhưng cảm giác quả thật rất tốt.
Lỗ tai Linh Cưu run lên, không nói một lời tiếp tục vùi đầu giả chết, không đúng, là giả ngủ.
Một tháng sau, trường học dành cho nạn dân được xây dựng xong, nhóm nạn dân kiên trì gọi là Tuyết Cưu học viện. Hiệu trưởng học viện là danh sư từ Thanh Sơn học viện đi ra, nghe nói nhất thời cao hứng có lòng hướng thiện liền chủ động xin đi giết giặc, nhưng chân tướng có phải như vậy không thì không có mấy người biết.
Giải quyết xong chuyện trường học, Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y dần dần rãnh rỗi chút, lại bắt đầu mỗi ngày đến trường, làm việc, luyện công.
Cứ như vậy mà yên tĩnh trôi qua hơn một tháng, Trung thu tới gần, Tống gia nghênh đón một chuyện lớn – Tống gia nhị thiếu gia Tống Thu Hiên đã trở lại.
Sau khi trở về theo tin tức truyền ra, toàn bộ Tống gia cơ hồ đều đang bàn luận về vị nhị thiếu gia này, Linh Cưu biết được Tống Thu Hiên chỉ sinh sau Tống Tuyết Y chậm một canh giờ, từ nhỏ liền biểu hiện là một tiểu thần đồng, chín tuổi liền đạt tới võ giả tầng thứ ba, làm cho người nhà Tống tổ ở Tố Tuyết thành nhìn trúng.
Đi một chuyến gần gần năm năm, đến khi trở lại khiến Tống gia cùng toàn bộ Ngự Hải trận đều náo nhiệt một phen.
Linh Cưu vốn tưởng rằng chuyện này cùng chính mình, Tống Tuyết Y không có quan hệ gì nhiều, nhưng sau đó nàng cũng thấy được mọi chuyện không đơn giản như vậy. Tống Lưu Giác khí diễm kiêu ngạo, bên Tống tam thiếu gia khí thế như mặt trời ban trưa, hạ nhân Tống gia cùng với đệ tử học viện Thanh Vân thỉnh thoảng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tống Tuyết Y.
“Đoạt quyền hay là tranh tài? Của Tống Tiểu Bạch chính là của hắn, ai cũng đừng mong cướp.”
Tâm lý bao che khuyết điểm của Linh Cưu ngày càng tăng trưởng.
Trước Trung thu một ngày, Lich Cưu rốt cục cũng gặp được người làm Ngự Hải Trấn ồn ào huyên náo – Tống gia nhị thiếu, Tống Thu Hiên.
Khi hắn trở về phô trương không lớn nhưng cũng được rất nhiều người chú ý.
Giữa trưa, Linh Cưu vừa đượcTống Tuyết Y ôm vào cửa đại viện tống gia không bao lâu, xa xa chợt nghe tiếng nô bộc kích động thét chói tai:
“ Nhị thiếu gia trở về, nhị thiếu gia đã trở lại! Con sói thì cao lớn, chim ưng thật mạnh mẽ nha!”
Tiểu tử, ngươi xác định mình là một nam nhân mà không phải một sắc nữ đần độn sao?”
Linh Cưu bị tiếng hét này làm ồn, đành mở mắt ra khinh bỉ một trận, nhưng vừa mở mắt ra nhìn thấy hình ảnh làm nàng chói mắt, chợt cảm thấy kẻ vừa bị nàng khinh bỉ kia đáng yêu cỡ nào nha!
Kẻ trước mắt này mới thật phong cách, trang phục X, đề cao lên cấp bậc!
Con sói cao lớn uy mãnh màu xanh thong thả đi về phía này, vẻ mặt hung thần ác sát thỉnh thoảng thở dốc. Càng khiến người ta chú ý là thiếu niên áo lam ngồi trên lưng nó.Thiếu niên diện mạo tuấn tú nhưng không che được ánh mắt lạnh lùng, mày kiếm xếch lên như đao như kiếm, hai mắt lấp lánh sáng ngời, một đầu tóc đen rối tung sau đầu, khóe miệng kiêu ngạo giương lên.
“Cô!”
Một kêu kéo dài, mọi người thấy một con chim ưng lượn vòng giữa không trung rồi đậu trên đầu vai thiếu niên nam tử, ánh mắt lợi hại cao ngạo nhìn quét qua mọi người trước mắt.
“Hiên nhi!”
Tam gia Tống Thăng Vân là người đầu tiên kích động kêu to.
“Đại ca.”
Tiếp theo là tiếng kêu của Tống Lưu Giác, Linh Cưu lại cảm giác được tầm mắt của hắn không có dừng ở trên người Tống Thu Hiên, mà dừng lại chỗ nàng, liếc mắt chống đối một cái rồi dời đi, giống như dự kiến phát hiện trong ánh mắt Tống Lưu Giác dào dạt đắc ý cùng ẩn ẩn không có ý tốt.
Linh Cưu hướng hắn nghiêng đầu cười xán lạn như hoa tươi tắm nắng mặt trời.
Vẻ mặt Tống Lưu Giác ngẩn ra.
Linh Cưu cười đến càng thuần khiết – tiểu tử, ngươi tốt nhất không cần hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tỷ sẽ làm cho ngươi biết rất nhiều chuyện “tuyệt vời”.
Vô luận Tống Lưu Giác có tiếp thu tin tức trong tươi cười của nàng hay không Linh Cưu đều thu hồi tầm mắt, yên lặng nhìn về phía Tống Thu Hiên.
Hơi thở trên người hắn có điểm kỳ quái!
Đêm đó, Tống gia vì Tống Thu Hiên bày yến tiệc, gia yến long trọng chẳng khác là bao so với tiệc sinh nhật.
“ Tuyết Y, nghe nói ngươi được Triệu tiên sinh của học viện Thanh Vân nhận làm nhập môn đệ tử, thực sự chúc mừng.”
Tống Thu Hiên kính trưởng bối xong rồi, người kính tiếp theo chính là Tống Tuyết Y.
Hắn rõ ràng là đường đệ của Tống Tuyết Y nhưng không gọi Tống Tuyết Y là ca ca mà hô thẳng tên một cách tự nhiên, trên bàn tiệc ngoại trừ Tôn Cốc Lan biến sắc người khác giống như đều không chú ý đến, ngay cả Tống gia lão phu nhân cũng không có giáo huấn xem như ngầm đồng ý.
Linh Cưu nâng mắt nhìn Tống Thu Hiên.
Hắn cùng Tống Tiểu Bạch cùng tuổi, nhưng dáng người vạm vỡ hơn nhiều. Dinh dưỡng quá mức! Thoạt nhìn giống như thanh thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nội tiết tố mất cân đối, thời kỳ trưởng thành phản nghịch, tâm lý không ổn định, dì cả phu đến nhà, người không biết quả thật đều cho rằng hắn là ca ca. (Nguyệt: “dì cả phu”, giống như chị em chúng ta mỗi tháng có vài ngày “dì cả mẹ” đến thăm, một nữa thế giới kia mỗi tháng cũng có vài ngày tâm lý táo bạo không ổn định nhé, mấy ngày đó được cư dân mạn TQ gọi là “dì cả phu” đến thăm, hớ hớ, Nguyệt còn thấy quảng cáo BVS cho nam trên đó, ha ha )
Linh Cưu nhìn bề ngoài, bắt đầu đánh giá Tống Thu Hiên, đừng tưởng rằng ánh mắt nàng mù hoặc là thưởng thức có vấn đề mới đem một thanh thiếu niên hiếm có xem thành rác rưởi. Ai bảo nàng vốn thiên vị, chỉ bằng dã tâm không hề che giấu của Tống Thu Hiên, cùng với việc hắn coi rẻ Tống Tuyết Y, xem sự tồn tại của hắn là up hiếp đều khiến Linh Cưu nhìn hắn thế nào cũng không thấy vừa mắt.
“Đã lâu không tùy hứng phát tiết nếu biến lớn thì phải làm sao đây?!”
Linh Cưu nhìn chằm chằm vào Tống Thu Hiên, vẻ mặt còn thực sự vô tà thì thào.