Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Quyển 1 - Chương 42



Editor: Lưu Nguyệt

Bầu trời trong sáng, gió thu mát mẻ dễ chịu.

Ôn Tử Nhiễm nhìn thấy dáng người đang đi đến từ xa rất nhanh tỉnh táo xoay người bỏ chạy, lảo đảo vài cái liền nhảy vào trong bụi hoa rồi biến mất.

Linh Cưu dường như nghe thấy tiếng rên khẽ của hắn, có vẻ như vừa bị cành hoa đâm bị thương.

"Đợi lâu rồi."

Tống Tuyết Y đi vào trong đình, lập tức ôm lấy nhóc con vào lòng, vùi đầu vào cổ nàng ngửi mùi hương thơm mát trên đó.

Tuy rằng cách một lớp mặt nạ nhưng qua tiếng cười nhẹ cùng thở dài thỏa mãn của hắn cũng đủ biết hắn vô cùng vui vẻ thỏa mãn.

"..."

“…”

Bộ dạng này quả thật giống như hút thuốc phiện đó! (‵′)

Linh Cưu có cảm giác câm nín, tay nhỏ bé vỗ vỗ tay Tống Tuyết Y như an ủi, mở miệng hỏi:

"Triệu tiên sinh nói với ngươi cái gì?"

"Tiên sinh nghiên cứu loại dược mới, muốn ta ở lại học viện Thanh Vân vài ngày làm trợ thủ cho người.”

Tống Tuyết Y theo thói quen nắm lấy tay nhỏ bé đang đặt trên mu bàn tay hắn đùa nghịch.

Lúc nào không nghiên cứu lại nhằm đúng lúc Tống Thu Hiên trở về thì nghiên cứu? Hơn nữa còn muốn Tống Tiểu Bạch ở lại học viện? Xem ra ngay cả Triệu Bích Chi cũng biết Tống Thu Hiên lai giả bất thiện, sợ tống Tiểu Bạch gặp hãm hại mới có thể đưa ra ý kiến này.

“Ta không đáp ứng."

Tống Tuyết Y lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Linh Cưu.

"Nga."

Linh Cưu ngẫng đầu nhìn Tống Tuyết Y, nàng biết thiếu niên trước mắt cũng không phải đóa hoa trong nhà ấm cái gì cũng không biết, hắn ôn nhu nho nhã nhưng cũng không yếu đuối, làm việc không e ngại, lại có nguyên tắc của chính mình, là một người thông mình tài chí í tai sánh bằng.

“Cái này cho ngươi."

Linh Cưu đem thư của Ôn Tử Nhiễm đưa cho Tống Tuyết Y.

"Ôn Tử Nhiễm đưa tới."

Thư tín đã bị mở ra nhưng Tống Tuyết Y không có chất vấn gì. Hắn xem thư xong, câu đầu tiên hỏi không phải chính sự mà là…

"Cưu nhi cùng Ôn Tử Nhiễm rất quen thân sao? "

Linh Cưu nhất thời không nghĩ gì nhiều, lười biếng đáp:

"Mỗi ngày đi học ngươi đều ở cạnh ta, quan hệ giữa ta và hắn thế nào, ngươi chẳng lẽ không rõ ràng?”

Tống Tuyết Y hơi nghiêng đầu sang phía khác, che giấu cảm xúc khác thường trong con ngươi. Hắn cũng không rõ vì sao chính mình muốn hỏi điều này, chính là nhìn nhóc con một mình ở cùng nam tử khác còn cười vui vẻ, trong lòng liền vô cùng khó chịu.

Nếu Hà Nghiên biết suy nghĩ Tống Tuyết Y, nhất định sẽ khóc không ra nước mắt . Một người lớn như nàng đứng ở đây, rốt cuộc vì sao đại thiếu gia cho rằng Cưu chủ nhân“một mình” ở cùng nam tử khác? Cho nên nói, cảm giác tồn tại của nàng đã càng ngày càng nhỏ bé sao.

"Hửm?"

Linh Cưu bất giác nhận thấy có chút không bình thường, nâng mắt hồ nghi nhìn Tống Tuyết Y.

Tống Tuyết Y:

"Ôn gia cùng Khanh gia giống nhau, chủ yếu kinh doanh thuốc cùng vải vóc, nếu hợp tác cùng bọn họ quả thật nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể làm suy sụp Khanh gia nhanh hơn , cũng có thể nâng đỡ Ôn gia."

"... Nga."

Linh Cưu mê mang nháy nháy mắt, sao lại nói đến chính sự rồi?

Tống Tuyết Y cười nhẹ:

"Việc này không cần Cưu nhi lo lắng, Cưu nhi chỉ cần ăn được ngủ ngon, dưỡng béo mập mạp đáng yêu là được rồi.”

Nếu đã không cần ta lo lắng, ngươi còn nói với ta làm gì? Suy nghĩ của Linh Cưu rất nhanh đã bị Tống Tuyết Y xoay loạn thành một vòng, ánh mắt to tròn trừng hắn, hừ hừ nói:

"Ngươi coi ta là lợn để nuôi sao?”

Nàng một chút không có phát hiện, bộ dáng lúc này của mình giống đứa nhỏ ngạo kiều cỡ nào. (Lưu Nguyệt: “Ngạo kiều” chỉ tính cách thường miêu tả những đứa nhỏ kiêu ngạo lại có chút không được tự nhiên, ví dụ như trong lòng rất cảm động nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra kiêu ngạo không thèm để ý)

Tống Tuyết Y còn thật sự nói:

"Cưu nhi đáng yêu nhất."

"Chậc."

Linh Cưu không nói gì, vùi đầu vào lòng hắn.

Chuyện Tống Tuyết Y lơ đãng lộ ra bộ dáng ghen tuông cứ thế bị dời đi không còn một mảnh .

Hôm sau, Tống Tuyết Y cùng gia chủ Ôn gia - Ôn Khi gặp mặt, hai người trao đổi nửa canh giờ trong sương phòng ở tửu lâu rồi ra về.

Lại sau vài ngày, lễ trung thu đã đến trong sự mong chờ của mọi người, nhà nhà giăng đèn kết hoa, không khí náo nhiệt vui mừng.

Trung thu lần này, lấy Tống gia làm chủ, Giang gia là phó, còn có Khanh gia, Ôn gia, Lâm gia cùng nhau chuẩn bị sự kiện Trung Thu.

Sự kiện được tổ chức trên sông Lưu Ly, thuyền hoa tinh xảo, mỹ nhân đánh đàn tấu nhạc, công tử tiểu thư học đòi văn vẻ, ngâm thơ đối đáp, cườ đùa không ngừng.

Hiện tại mấy nhà Tống, Giang, Khanh, Ôn , Lâm đều ở trên chiếc thuyền hoa lớn nhất.

"Chu choa! Đường ca, huynh phục vụ nàng giống như công chúa hay sao? Cho dù là Ly Yên cùng Họa tỷ cũng không xa xỉ như nàng đâu.”

Tống Lưu Giác nhìn thấy hai người Tống Tuyết Y cùng Linh Cưu ở một góc ít người trên thuyền, híp mắt đánh giá Linh Cưu:

"Chẳng lẽ Đường ca dùng toàn bộ tiền tài kiếm được từ sản nghiệp trên người nàng sao?”

Lời hắn cũng không phải vô cớ nói bừa.

Hôm nay Linh Cưu quả thực ăn mặc vô cùng xa xỉ. Thân mình nho nhỏ được bọc trong trang phục trắng, trân váy thêu hoa văn màu bạc, lấp lánh sống động tựa như ánh trăng ngưng tụ mà thành.

Dung mạo tươi mát đáng yêu của nàng được trang phục tôn thêm vài phần khiến người ta nhìn thấy ngỡ như tiên đồng cung trăng hạ phàm.

Tống Tuyết Y đang ôm nàng cũng mặc quần áo như vậy. Ngoại trừ hình dáng khác nhau, hoa văn, chất liệu lại hoàn toàn tương tự, đáng tiếc gương mặt bị che lại, nhưng cũng không che được khí chất tao nhã như ánh trăng kia.

Sự kiện này tuy nói kỷ niệm lễ trung thu nhưng tất cả mọi người đều biết là vì Tống Thu Hiên.

Tuy nhiên, cách ăn mặc của Tống Tuyết Y cùng Linh Cưu lại cướp đi phong thái của tống Thu Hiên không phải chỉ một hai phần, khiến người ta không khỏi cảm thấy hai người mới là nhân vật chính của yến hội này.

Dưới đủ loại ánh mắt của mọi người xung quanh, linh Cưu ngây thơ vô tội nhìn hắn một cái rồi quay đi không thèm để ý tới.

Hôm nay nàng vừa tỉnh dậy được Tống Tuyết Y mặc cho bộ quần áo này nàng cũng ngây người trong chớp mắt, trong lòng có chút sung sướng, bởi vì rất lâu rồi nàng không được nếm trải cảm giác lễ tết được mua quần áo mới.

Có điều, vì sao Tống Tuyết Y lại mặc quần áo giống hệt nàng?

Trong đầu Linh Cưu rối rắm, Trang phục tình nhân? Chắc là không phải đâu! Trang phục người thân? Càng không thích hợp!

Hai người không nhìn khiến tươi cười trên mặt Tống Lưu Giác biến mất, hắn đang muốn phát tác thì nghe thấy tiếng gọi của Tống Thu Hiên,

"Tiểu đệ, lại đây."

Tống Lưu Giác hừ nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt “coi như ngươi may mắn” nhìn Linh Cưu, rồi quay đầu đi đến chỗ Tống Thu Hiên.

Đầu nhỏ của Linh Cưu gác ở trên vai Tống Tuyết Y, nhìn không khí náo nhiệt chỗ Tống Thu Hiên. Lúc này Tống Thu Hiên đang bị mọi người ồn ào đòi đánh đàn, tiếng đàn vang lên, sắc mặt Tống Thu Hiên cao ngạo, thấp giọng nói:

"Cũng bình thường thôi."

Tống Tuyết Y cười nhẹ, ôm nàng đi về chỗ ít người, càng đi, tiếng ồn bên tai càng nhỏ, chỉ còn tiếng nói mềm nhẹ như tiếng suối của Tống Tuyết Y vang lên bên tai nàng.

“Trung thu trăng tròn có rất nhiều chuyện xưa, trong đó có một chuyện nổi tiếng liên quan đến tình yêu. Nghe nói trăng có sáng có tối. Sáng có Nguyệt Tiên quân, tối có một đại yêu họa thế. Hai người có thể cảm nhận được nhau, cùng nhau vượt qua cô đơn nhưng không cách nào gặp mặt, sớm chiều ở chung dần dần nảy sinh tình cảm.”

“Sau đó thì sao?”

Tuy rằng nàng cùng chảng mấy để ý chuyện tình yêu thật giả này nhưng nghe giọng nói thiếu niên mềm nhẹ bên tai cũng vô cùng thoải mái.

Tống Tuyết Y vừa vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung của nhóc con, vừa tiếp tục kể:

“Nguyệt Tiên Quân trái với chính đạo, ngày mười năm tháng tám làm phép cứu Đại Yêu ra. Trên đường bị chúng tiên chặn lại, trong đại chiến, Nguyệt Tiên Quân cùng Đại yêu không địch lại, cuối cùng trước khi chết dùng hết lực lượng đuổi đi chúng tiên cũng lập ra hồn khế, thân thể biến thành tro tàn, hồn phách lưu lại cung trăng, mỗi dịp mười năm tháng tám mới có thể gặp gỡ.”

"Nghe đồn ánh trăng chiếu sáng khắp nơi này đều là phép thuật của Nguyệt Tiên Quân cùng Đại yêungưng kết thành.”

Linh Cưu ngẩng đầu nhìn lại, đằng sau mặt nạ, hai mắt thiếu niên ánh sáng dao động đủ để khiến bất luận kẻ nào trầm luân. Nàng ngẩn ngơ, lời nói ra khỏi miệng không hề suy nghĩ:

“Tiểu hài tử thì biết gì tình yêu .”

Bộ dạng người lớn giáo huấn trẻ nhỏ này của nàng khiến Tống Tuyết Y cười ra tiếng, ánh mắt thâm tình cùng biến thành sung sướng thuần túy của thiếu niên.

"Ách... Tống Tiểu Bạch, ngươi có vẻ có tiềm chất làm thần côn nha."

Linh Cưu ngẩn ra ngẩn ra nhìn ánh sáng trắng chớp động nới chân trời. Nàng bống nhiên biến sắc, ôm chặt lấy Tống Tuyết Y.

"Mau hít sâu, nhảy xuống sông!"

"Hả?"

Tống Tuyết Y ngẩn ra.

------ đề lời nói với người xa lạ ------

Chuyện xưa a ~ thỉnh bình tĩnh đi ~O(∩_∩)O

P/s: Thần côn là gì Nguyệt đã giải thích rồi nhé, không nhắc lại nữa nha ^_____^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.