Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Quyển 1 - Chương 6: Đuổi theo trong mưa



Tuy rằng Tân ma ma có lòng giữ nàng lại, nhưng Linh Cưu vẫn quyết định ra đi, sau khi lưu lại ăn một bữa cơm chiều, Tân ma ma để cho cháu ruột của bà đưa tiễn Linh Cưu.

Trên lưng nàng chính là một cái bao lớn gần bằng nửa người của nàng, khi nàng bước đi khiến Tân Tiểu Hổ lo lắng không thôi, vài lần muốn mở miệng kêu nàng đưa cho mình vác giùm cho, lại bị ánh mắt của Linh Cưu đánh bại, trong lòng ủy khuất nghĩ: Ta thề ta không có ý đồ muốn cướp đồ ăn vặt trong túi của ngươi a, người dùng ánh mắt đề phòng cướp nhìn ta để làm cái gì hả? Làm gì hả?

“Tiểu Cưu, thật ra sống ở Tống gia cũng rất tốt mà.” Tân Tiểu Hổ cũng không có quên nhiệm vụ dì giao cho mình, lại bắt đầu cố gắng khuyên nhủ Linh Cưu.

Linh Cưu gật đầu, không đợi Tân Tiểu Hổ vui vẻ nói tiếp, nói: “Đúng là rất tốt, nhưng người nhà người ta không cần ta.”

Tân Tiểu Hổ muốn nói sao mà không cần, nhưng nghĩ lại cảm thấy nha đầu trong Tống gia có cả đống, đúng là thiếu Linh Cưu cũng chẳng sao.

Hai người cùng nhau đi ra cổng chính của Tống gia, Tân Tiểu Hổ cũng không có khuyên được Linh Cưu, cuối cùng đành buông tha vấn đề này, hỏi nàng muốn đi đâu, dự định muốn đưa này đi đến đó.

Linh Cưu đứng ngoài cổng lớn của Tống gia, ngước mắt nhìn một mảnh hoàn cảnh xa lạ. Bất chợt trong chớp mắt nàng cảm thấy luống cuống, nơi này không phải là thế giới nàng quen thuộc, từ lần thứ hai nàng mở mắt, ngoại trừ ở Khanh gia ngây ngốc chưa tới nửa ngày, thì chính là ở Tống gia.

Linh Cưu quay đầu nhìn thoáng qua cổng chính của Tống gia, Tân Tiểu Hổ cho là nàng suy nghĩ muốn ở lại, nàng lại bình tĩnh thu lại tầm mắt, hỏi Tân Tiểu Hổ: “Một trăm lượng có thể mua được một căn nhà nhỏ không? Vị trí hoang vắng một chút cũng không sao, chỉ cần thoải mái là được.”

Tân Tiểu Hổ giật mình. Nàng đang suy tính mua một căn nhà để sinh sống sao? Còn muốn ở nơi hoang vắng, không sao? Đây thật sự là to gan lớn mật!

“Cái này, ở thành bắc ta có một căn nhà trệt, vị trí không được tốt lắm, nhưng mà kích cỡ và bố trí cũng tạm được, nếu Tiểu Cưu không chê có thể đến đó ở, không cần trả tiền.”

“Cám ơn.” Linh Cưu gật đầu một cái đáp ứng.

“…Không có gì.” Tân Tiểu Hổ khóc không ra nước mắt, vì sao ta tận lực tận tâm như thế này, lại cảm thấy bản thân như đang mang tội.

Nói tiếp, trong khi hai người đang chậm rãi đi về phía thành bắc, thì lúc này ở Tống gia, Tống Tuyết Y đang hết sức lo lắng.

Ban ngày, hắn cầm cây dù bằng giấy dầu đi dọc bên bờ sông, không nhìn thấy cô bé kia cũng không có gì quái lạ, một mình hắn đứng ở đó nửa canh giờ, sau đó mỉm cười nhìn thoáng qua thân cây có dấu khắc kì lạ lại hiểu rõ hình vẽ thú vị này, mới rời đi.

Rời khỏi bờ sông trở lại nơi ở, hắn sai hạ nhân đi thăm dò về Linh Cưu, nào ngờ mất hết nửa ngày cũng không tìm được nàng.

Trong Lan Uyển.

“Phu nhân, bên đại thiếu gia có động tĩnh hơi lớn, nói là đang tìm một đứa trẻ.” Tố La đối với Tôn Cốc Lan nói.

Tôn Cốc Lan suy nghĩ ở trong lòng, hỏi Tố La: “Cho người đi hỏi thăm một chút, Tuyết Y muốn tìm ai, kêu mọi người cùng nhau đi tìm.”

Tố la gật đầu, liền rời đi truyền đạt mệnh lệnh .

Trong chốc lát, Tố La mang người đi Tuyết Viện của Tống Tuyết Y, nhờ người thông báo mới vào gặp mặt Tống Tuyết Y, lần đầu tiên bà nhìn thấy vị thiếu gia mà bà chăm sóc từ nhỏ tới lớn bộc lộ ra tâm tình thật sự của bản thân.

“Đại thiếu gia, phu nhân bảo ta đến hỏi người mà đại thiếu gia muốn tìm là ai, để ta giúp đỡ như vậy sẽ tìm nhanh hơn.” Tố La cẩn thận nói.

“Cưu Nhi.” Tống Tuyết Y nói khẽ.

Tố La hiểu rõ, vẻ mặt lưỡng lự.

Tống Tuyết Y ngẩng đầu lên, mặt nạ có hoa văn màu đỏ dưới ánh mặt trời càng trở nên quỷ dị, thê lương, lạnh lẽo. Giọng nói của hắn thanh nhuận dịu dàng, lại trong trẻo: “Linh Cưu, nàng gọi là Bách Lý Linh Cưu, ước chừng bảy tuổi, rất đáng yêu, luôn mặc quần áo màu xanh.”

Khi Tố La nghe tới cái tên này, bà cảm thấy có chút không bình thường, càng nghĩ càng không hiểu, đem suy nghĩ trong lòng đều biểu hiện ra ngoài.

Đầu Tống Tuyết Y khẽ nhúc nhích, phát hiện Tố La có chút khác thường, nói: “Ngươi biết chuyện gì sao?”

Tố La nghe được giọng điệu khẩn thiết của hắn, thấp giọng nói: “Theo như lời của thiếu gia, nô tỳ hình như biết một người có tên này.” Nhìn thoáng qua Tống Tuyết Y một cái, cúi đầu tỏ vẻ khó xử: “Hơn hai tháng trước, Khanh gia có đưa tới một cô bé, tên là Khanh Linh Cưu, chừng bảy tuổi, dung mạo thanh tú đáng yêu, khiến người ta yêu thích nhất chính là đôi mắt đẹp của nàng, lúc trước nàng đi theo Tân ma ma học tập, đã phát cho nàng một bộ xiêm y màu xanh.”

Tống Tuyết Y đứng lên: “Nàng ấy ở đâu?”

Tố La bị phản ứng mạnh mẽ của Tống Tuyết Y làm hết hồn, lắp bắp nói: “Bởi vì thiếu gia nói đưa nàng đi, cho nên…”

Tống Tuyết Y nắm chặt bàn tay: “Đưa đi đâu rồi?”

Tố La cúi đầu thấp hơn nữa: “Không có đưa đi, phu nhân cho nàng hai lựa chọn, một là ở lại Tống gia làm nha đầu, một là cầm giấy bán thân và ngân phiếu một trăm lượng…”

Bà vừa nói tới đây, bên ngoài liền có một vị ma ma mặc áo lam đi tới: “Tố La, ta tìm ngươi mệt gần chết. Chuyện của Tiểu Cưu đã làm xong, đứa nhỏ kia tuổi nhỏ như vậy nhưng tính cách thật là bướng bỉnh, cư nhiên cầm giấy bán thân và ngân phiếu rời đi… Nàng nhỏ như vậy, ta không cách nào yên tâm được, ngươi đi nói với đại phu nhân một chút, để cho phu nhân chờ thêm hai ngày, ta nghĩ biện pháp khuyên nhủ nàng, được không?”

Người đến chính là Tân ma ma – người dạy dỗ Linh Cưu trong hai tháng qua.

“Thiếu gia! Thiếu gia! Dù!” Tiếng gọi sợ hãi đột nhiên vang thu hút sự chú ý của Tố La và Tân ma ma.

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy vị đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn yếu ớt nhiều bệnh đội mưa gió chạy ra ngoài.

“Này, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tân ma ma ngẩn tò te nhìn.

“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?” Tố La không ý thức đi tới bên cạnh Tân ma ma, than thở: “Dù sao thì cũng có liên quan tới Tiểu Cưu.”

Buổi chiều bầu trời tối đen nhanh hơn, hơn nữa trời mưa xuống càng lộ ra ảm đạm.

Linh Cưu và Tân Tiểu Hổ cùng ngồi trong một quán trà, nhìn mưa to tầm tả ngoài trời, Tân Tiểu Hổ nói: “Xem ra hôm nay ngươi muốn đi cũng không thể đi được rồi.”

Linh Cưu nhếch môi, chẳng nói gì.

“Ê! Ngươi biết không? Trên đường có một người điên, trời mưa to không che dù lại chạy lung tung bên ngoài.” Lại thêm một người bước vào quán trà tránh mưa, đang tám chuyện với bạn bè của hắn.

“À! Ngươi nói tên đó à? Ta cũng nhìn thấy, có phải một người mang mặt nạ kì quái, mặc quần áo màu trắng, nhìn như một thiếu niên yếu ớt, tao nhã phải không?”

“Đúng, đúng, chính là tên đó. Không biết là con nhà ai coi diễn kịch tới mức điên rồi! Mang mặt nạ thật đáng sợ, lại trắng rồi đỏ…”

“Nghe nói hắn gọi Cưu Nhi gì gì đó.”

Ban đầu, Linh Cưu đem lời nói của bọn họ thành chuyện lí thú để hóng hớt, nhưng càng nghe càng cảm thấy không thích hợp. Đến cuối cùng, nàng có thể xác định, người điên mà bọn họ nói chính là tên tiểu quỷ Tống Tuyết Y kia.

“U, mau nhìn kìa, người điên tới.”

Linh Cưu còn chưa kịp giáo huấn thằng cha đang cười hả hê ở bàn bên cạnh, thì bên tai loáng thoáng nghe tiếng kêu ‘Cưu Nhi, Cưu Nhi’ của Tống Tuyết Y, tiếng gọi xuyên thấu qua màn mưa trở nên mông lung. Nàng nhanh chân bước tới bên cạnh lan can, liếc mắt nhìn bóng dáng yếu ớt trong màn mưa.

“Tống Tuyết Y, đầu của ngươi bị rỉ sắt à.” Linh Cưu nhíu mày hô to.

Thân ảnh đang chạy loạn trong mưa dừng lại, một khắc sau liền nhanh chóng chạy qua hướng bên này.

Hắn tới gần. Chân mày Linh Cưu càng nhíu chặt hơn. Người trước mắt cực kì nhếch nhác, cả người ướt đẫm, may là hiện tại không phải là mùa đông, bằng không lấy thân thể của hắn, chắc chắn sẽ bị đông lạnh mà chết.

“Đại thiếu gia, đại thiếu gia, người làm sao vậy?” Tân Tiểu Hổ chạy tới, cởi áo khoát của mình muốn phủ lên người Tống Tuyết Y.

Tống Tuyết Y cự tuyệt né tránh, ngồi xổm xuống để cho thân mình của hắn ngang với Linh Cưu, thậm chí còn thấp hơn nàng một chút: “Cưu Nhi, xin lỗi.”

Linh Cưu: “…”

Tống Tuyết Y nhỏ giọng nói: “Ta không biết ngươi chính là Cưu Nhi – con gái của Khanh gia, nếu như ta biết, ta nhất định sẽ không để ngươi rời đi.”

Linh Cưu: “… Ngươi mới là Cưu Nhi con gái của Khanh gia, ta là Linh Cưu, không phải là của bất kì nhà nào.”

“Ừ. Cưu Nhi chính là Cưu Nhi, có một không hai.” Tống Tuyết Y khẽ bật cười, liền ho khan hai tiếng, ngẩng đầu nhìn Linh Cưu nói: “Lời của Cưu Nhi đã nói, hiện tại còn tính hay không?”

“Nói gì?” Linh Cưu nghe hắn ho khan, lông mi khẽ run lên, đưa tay nắm lấy áo khoát của Tân Tiểu Hổ choàng lên người hắn.

Lần này Tống Tuyết Y không có tránh né, Tân Tiểu Hổ thấy vậy trợn mắt há mồm một hồi.

Tống Tuyết Y nói: “Ngươi nói sẽ ở bên cạnh ta chăm sóc bệnh của ta, bảo vệ ta.”

Quần chúng xung quanh sau khi nghe xong lời hắn nói nét mặt cả đám có chút vặn vẹo. Một người mười mấy tuổi, còn một người khoảng chừng sáu, bảy tuổi, vậy mà tên kia lại không biết xấu hổ nói muốn một đứa bé mới bảy tuổi bảo vệ.

Linh Cưu hỏi lại: “Ngươi cần sao?”

“Cần. Rất cần.” Tống Tuyết Y không chút do dự trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.