Tống Đạo Trăn tâm tình không tốt nói. Tựa tiếu phi tiếu ( cười như không cười ) liếc mắt nhìn Tống Tuyết Y một cái.
"Ngươi thật đúng là thật để ý mặt mũi nha. Nhưng mà ngươi biết không, mặt mũi là vật chết người mới là vật sống, vì mặt mũi mà đắc tội với người khác, điểm này ngươi quả thực không được như Tống Thu Hiên ."
Tống Tuyết Y bình thản nói:
"Thương lượng chuyện quan trọng, mời đến thư phòng."
Tống Đạo Trăn có cảm giác như dùng hết sức đánh vào bịch bông vẫn không si nhê làm cho hắn hận đến ngứa răng.
Mọi người cùng nhau đi khỏi Thu viện, khi Linh Cưu rời đi trong lúc vô ý quan sát xung quanh, thấy bóng dáng Tống Lưu Giác lặng lẽ đi vào Thu viện. Nàng tin không chỉ có nàng nhìn thấy, Tống Tuyết Y hẳn là cũng thấy , nếu hắn không muốn ngăn cản, Linh Cưu cũng không để ý
"Tự làm bậy không thể sống."
Những lời này là lúc trước Tống Tuyết Y nói với Tôn Cốc Lan, hắn căn bản không hề nghĩ mau chóng lấy mạng bọn người Tống Thu Hiên, cố tình lúc này Tống Thu Hiên lại tự mình làm bậy, rơi vào kết cục này cũng không trách được người khác.
Có lẽ, chết sớm một chút đối với Tống Thu Hiên mà nói, cũng là một loại giải thoát.
Linh Cưu vô trách nhiệm nghĩ, không bao lâu cùng mọi người tụ tập lại trong thư phòng dùng bàn bạc, thư phòng trống trải cho dù tụ tập hơn mười hay hai mươi người cũng sẽ không chật chội.
Tống trưởng bối râu dê ( Phụt…nè Nguyệt tỷ, hay là để cái từ này cho hài hước đi, mọi người đọc cũng vui hơn, lão này râu dê chứ gì nữa =)) _Nguyệt: ha ha, nghe muội) không biết là vô tình hay cố ý, đi trước ngồi ở vị trí chủ nhân, Tống Đạo Trăn ngồi ở dưới hắn, khiêu khích nhìn Tống Tuyết Y.
Nhưng mà không có biểu cảm ẩn nhẫn nghẹn khuất xuất hiện như dự đoán của hắn, Tống Tuyết Y ôm Linh Cưu tùy ý ngồi ở vị trí ít người, mỗi cử động đều mây bay nước chảy lưu loát sinh động, thần thái vui mừng.
Cứ như vậy, ngược lại làm Tống Đạo Trăn bụng dạ hẹp hòi bất mãn một trận.
"Hôm qua ta đưa cho ngươi cuốn giấy, ngươi đã bắt đầu chuẩn bị chưa?"
Tống Đạo Trăn mở miệng liền hỏi.
Tống Tuyết Y gật đầu.
Được đáp án khẳng định Tống Đạo Trăn cao hứng, nhưng lại không quen nhìn tư thái bình thản của hắn.
"Dù sao đó cũng không phải là vật bình thường, ngươi xác định có thể trong năm ngày chuẩn bị tốt? Đừng đến lúc đó lấy không được, hại an nguy của chúng ta."
Cuốn giấy hắn giao cho Tống Tuyết Y Linh Cưu cũng xem qua, phần lớn là viết thảo dược quý hiếm trên trăm năm, cùng với đan dược, lại thêm ngọc thạch tính chất tốt. Mấy thứ này toàn bộ lấy số lượng không nhỏ, rõ ràng là mượn công chiếm của riêng mà!
"Thì ra mấy thứ này quan trọng đến vậy sao?"
Linh Cưu kinh hãi, kéo ống tay áo Tống Tuyết Y, vẻ mặt thành khẩn nói:
"Tống Tiểu Bạch, chúng ta cũng không thể hại tánh mạng người khác nha!"
Tống Tuyết Y thuận theo lời nàng gật đầu, lại sờ sờ đầu nàng, nghiêng đầu nói với Tống Đạo Trăn:
"Tộc huynh ưu ái, thời gian năm ngày xác thực không đủ, hay là kéo dài một tháng đến lúc đi đi."
"..."
Mọt búng máu nghẹn trong cổ họng Tống Đạo Trăn.
"Khụ khụ."
Tống trưởng bối râu dê đúng lúc lên tiếng,
"Tuyết Y có điều không biết, tộc ta đã tính toán, trong vòng mười ngày ở Ngự Hải trấn sẽ có bí cảnh bảo vật xuất thế, chúng ta tới đây vì thăm dò bí cảnh, trong đó chắc chắn có nguy hiểm lớn, tiếp viện tiếp tế không đúng lúc sẽ ảnh hưởng tới đại sự."
Linh Cưu lại đem bón chữ đồng ngôn vô kỵ phát huy hoàn mỹ.
" Tổ gia Tố Tuyết thành nghèo đến vậy à, để người ta mạo hiểm cũng không cấp cho chút tiền thuốc men."
"..."
Trong cổ họng Tống trưởng bối cũng nghẹn một búng máu.
Lúc này bình thản nhất chỉ có Tống Tuyết Y , hắn nín cười. Nếu không phải điều kiện không cho phép, thật muốn ôm đứa nhỏ cắn mấy cái.
"Ta sẽ chuẩn bị."
Ánh mắt Tống trưởng bối có chút bất mãn, hắn nghĩ dù thế nào Tống Tuyết Y cũng nên quan tâm đến mặt mũi của bọn họ mà dạy dỗ đứa nhỏ đồng ngôn vô kỵ trong lòng hắn mới đúng.( Miêu: *khinh bỉ* cứ mơ đi lão râu dê, ngay cả nói nặng Cưu Cưu một câu Tiểu Bạch còn k nỡ, bằng lão mà cũng đòi à =.= )
"Ừm."
Trong lòng bất mãn cũng ảnh hưởng đến tâm tình không tốt của hắn,
"Còn phải chuẩn bị hai mươi võ giả tầng ba cho chúng ta, muốn trung thành nghe lời ."
Tống Đạo Trăn chen miệng,
"Nếu không có, thì tầng hai cũng được."
Như có như không coi thường.
Tống Tuyết Y gật đầu.
Thấy hắn thuận theo như vậy, sắc mặt Tống trưởng bối râu dê có chút khôi phục, ngay sau đó hỏi chuyện khác,
"Gần đây nơi này của các ngươi đã xảy ra chuyện lớn đi, chính xác mà nói chính là vào ngày trung thu?"
Nhắc tới ngày trung thu ấy, Tống Tuyết Y chớp mắt nghĩ đến đầu tiên không phải chuyện thiên thạch rơi xuống, mà là hình ảnh ở dưới nước sông, bé con trong lòng lần đầu chủ động hôn môi mình.
Đôi mắt của nàng so với nước sông càng trong sáng lấp lánh hơn, lại càng lạnh lẽo so với nước song mùa thu.. Áo trắng như vẽ, áo lam giống như nước sông ngưng tụ mà thành , chân nàng đạp nước nhẹ nhàng du động, bang quơ rút dao đâm người, màu đỏ tươi lan tràn trong nước khiến cảm giác của hắn không phải sợ hãi hay vô cảm mà là kinh diễm.
Một loại khí thế khác hẳn với bình thường vây quanh thân nàng, sáng rọi ánh mắt người khác, cũng bất giác đem bóng dáng khắc sâu lòng người.
Bình thường biểu cảm của nàng hay thay đổi, bộ dáng lười biếng lúc sáng sớm, không được tự nhiên khi nghĩ một đằng nói một nẻo, si mê hưởng thụ khi ăn ngon, mặt nhăn thành 囧 khi sững sờ, tiểu thông minh đùa giỡn khi giảo hoạt, nghiêm trang khi bao che khuyết điểm, cố ý chọc giận người khi giả ngây giả dại... Tất cả biểu cảm đều linh động như vậy, đáng yêu vô cùng, giống một đứa nhỏ bướng bỉnh, lại thực có chừng mực nhu thuận không giống đứa nhỏ bình thường.
Duy nhất khi giết người, khí chất long trời lở đất của nàng, làm người ta không khỏi xem nhẹ tinh tế khéo léo của nàng, một cái chớp mắt đã không còn sự ngây thơ trong sáng của trẻ con, trong trẻo lạnh lùng cô tuyệt giống như yêu linh hóa thân, không tha cho ai xâm phạm.
Tống Tuyết Y nghĩ, ánh mắt cũng tự nhiên dừng ở trên người Linh Cưu, bình thản trả lời Tống trưởng bối.
"Hôm Trung thu, một viên tinh thạch từ trên trời giáng xuống, rơi xuống sông Lưu y. Sau đó kì quái là Ngự HẢi trấn bắt đầu xuất hiện Tuyết rơi.”
"Ngươi xác định là tinh thạch từ trên trời giáng xuống?"
Tống trưởng bối hỏi.
Tống Tuyết Y nói:
"Không xác định."
Tống trưởng bối không nói gì. Câu trả lời này cũng quá đơn giản . Tống Đạo Trăn ngồi dưới bỗng nhiên mở miệng nói:
"Căn cứ Tổ gia phân tích, hôm nay tinh thạch rơi xuống có thể là tiên nhân thượng giới ngã xuống bí cảnh sau mà thành. A, các ngươi sợ là không biết, trên đại lục chúng ta sinh sống còn có thế giới càng rộng lớn, nhưng mà phần lớn mọi người đều không có cách nào đi lên. Bên trong bí cảnh động phủ của Tiên nhân nhất định có vô số bảo vật quý, bảo vật tăng tuổi thọ người, dưỡng nhan thành mỹ nhân cũng không thiếu."
"Đạo Trăn?"
Tống trưởng bối nghi hoặc lại cảnh cáo liếc hắn một cái. Hắn nói nhiều như vậy với bọn người ở trấn nhỏ này làm gì?
Tống Đạo Trăn cười nói:
"Mọi người đều là huyết mạch Tống gia, có chuyện tốt đương nhiên muốn cùng hưởng."
Ở đây bất kể là nhóm người Tống trưởng bối, hay là Linh Cưu, Tống Tuyết Y đều không tin tưởng giải thích của hắn.
Linh Cưu không phải đoán không ra Tống Đạo Trăn đang tính toán, kiếp trước nàng cũng không ít lần đi trộm mộ sấm bí cảnh, bảo vật của địa phương giống loại này xác thực không ít, nhưng nguy hiểm lại càng nhiều. Bọn họ muốn hai mươi võ giả tầng ba hẳn là muốn làm vật hi sinh, làm la bàn chỉ đường.
Tống Đạo Trăn nói ra tất cả, hẳn là vì dụ dỗ bọn họ đi trước, đến lúc đó lấy cơ thể bệnh tật của Tống Tuyết Y, ở trong bí cảnh nguy hiểm lớn còn có thể có đường sống sao?
Nhưng mà, Linh Cưu vẫn bị một câu của hắn gợi lên tâm tư —— bí cảnh tuy có nhiều nguy hiểm lớn, nhưng cũng có vô số kỳ ngộ, bảo vật lại càng nhiều.
Nói không chừng bên trong bí cảnh thật sự có bảo vật có thể giải quyết vấn đề trên người Tống Tuyết Y?
Mỗi người đều có tính toán riêng, sau một hồi trao đổi cứ như vậy mà giải tán.