Sự tín nhiệm vô điều kiện này khiến Linh Cưu càng yêu thích nàng, nàng chợt nghĩ sở dĩ Tống Tuyết Y bị hại, lại sống trong hoàn cảnh Tốn gia như vậy mà tính tình không bị biến chất cũng không chỉ do hắn có tâm trí cứng cỏi mà còn nhờ có một người mẹ như Tôn Cốc Lan.
“Ngươi! Các ngươi được lắm!”
Tôn Vĩnh Huy âm trầm trừng mắt nhìn mười người áo đen cản trước mặt. Nếu không phải có bọn họ lại không muốn chưa vào bí cảnh đã tổn thất nhân lực thì hắn đã sớm ra tay rồi.
Mặc dù đứng về phía Tống Tuyết Y nhưng Tôn Cốc Lan cũng không muốn làm lớn chuyện, nàng nhịt Tôn Vũ Lộ nhếch nhác rồi nói với Tống Tuyết Y:
“Tuyết Y, nếu chưa đến mức người chết ta sống thì tha cho nàng ta một mạng đi.”
Ngữ khí Tôn Cốc Lan hơi khác ngày thường, chuyện giết người bị bà nói nhẹ nhàng không chút để ý. Có lẽ do đối mặt với người khác chăng? Linh Cưu đảo mắt nhìn xung quanh, trong long nghĩ thầm: Mẫu thân của Tống Tiểu Bạch quả nhiên không tầm thường.
Nàng đang suy nghĩ thì chợt nhận ra Tống Tuyết Y đang nhìn mình.
“Cưu nhi muốn sau này nhìn thấy nàng ta nữa không?”
Mặc dù Linh Cưu không phải chỉ nhìn thấy người chết một lần, hơn nữa cũng đã tự tay giết người nhưng Tống Tuyết Y vẫn dùng ngôn ngữ uyển chuyển hỏi ý kiến nàng, đây là bản năng bảo hộ muốn bảo hộ nàng của hắn.
Hắn đã nói mạng của Tôn Vũ Lộ đều phụ thuộc vào một câu nói của Linh Cưu, điều này hắn nói được làm được.
“Mặt mũi nàng ta cũng không xấu xí, cũng còn nhìn được.”
Linh Cưu cười ngây thơ nói, nhưng trong lòng đã sắp xếp kế hoạch xử lý nàng ta trong bí cảnh.
“Hừ!”
Sắc mặt Tôn Vĩnh Huy cũng đã tốt hơn chút nhưng ánh mắt nhìn Tống Tuyết Y vẫn vô cùng lạnh lẽo.
Tống Tuyết Y giống như không nghe thấy, gật đầu với Linh Cưu nhấc chân đang giẫm trên người Tôn Vũ Lộ ra.
Ngọ U thấy vậy không chút thương tiếc nhấc nàng ta ném về phía Tôn Vĩnh Huy.
Tôn Vĩnh Huy nhanh chóng đỡ ả, vừa chạm vào vết thương đã nghe thấy tiếng kêu rên. Hắn nhìn những vết thương trên người Tôn Vũ Lộ, tức giận âm trầm quát:
“Tống Tuyết Y, ngươi cứ chờ ở Bí cảnh đi!”
Lần này Tống Tuyết Y chưa đáp, vì thủ lĩnh đám người áo đen đã cười to.
“Ngươi thật là vừa ngốc vừa điếc! Tống đại thiếu gia đã sớm nói sẽ chờ, chờ đó biết không? Muốn giết muốn báo thù thì cứ việc đến còn chít chít méo mó cái gì?”
“Ngươi!”
Tôn Vĩnh Huy sống đến từng tuổi này cũng chưa từng bị nghẹn khuất như thế.
Đúng lúc này trên sông Lưu Ly lại xuất hiện cột sáng còn chói mắt hơn vừa nãy, hơn nữa qua năm giây vẫn không hề biến mất, giống như muốn cướp đoạt đi sự nổi bật của mặt trăng vậy.
Cảnh này khiến tất cả mọi người kích động, lão già râu dê họ Tống kêu lên:
“Khí thế này không tầm thường chút nào, xem ra lần này ngay cả các trưởng lão cũng đoán sai rồi, Bí cảnh loại này không hề giống như có thể để đám nhỏ tập luyện.”
Hóa ra bọn họ đem vài tiểu bối tới không chỉ để tránh tai mắt người khác mà còn vì cho rằng đấy là bí cảnh tầm thường có thể để các tiểu bối tinh anh đến luyện tập.
Giang Nhất Hoằng hưng phấn tham lam nói:
“Khí thế càng lớn cho thấy thực lực của chủ nhân cũ càng mạnh, bảo bối trong đo càng quý giá.”
Tần Si nhún chân, chớp mắt đã đứng cạnh Tống Tuyết Y, mắt nhìn Linh Cưu chằm chằm:
“Ngươi phải giúp ta.”
“Được nha~”
Linh Cưu thản nhiên đồng ý.
Lông mày Tống Tuyết Y dưới mặt nạ hơi nhíu lại, lời nói trong cổ họng chuyển động vài lần vẫn không nói ra miệng.
Đôi mắt Linh Cưu nói cho hắn biết bản thân không khuyên được nàng.
“Cổng của Bí Cảnh đã xuất hiện.”
Đám người Tống gia kêu lên. Thực ra cũng khoogn cần họ kêu lên, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy.
Mặt bang vỡ ra, một vòng sáng rộng khoảng nửa người trưởng thành xuất hiện.
Không ai có thể nhìn rõ bên trong là thứ gì, chĩ thấy sương mù mờ mịt đầy bí hiểm.
“Chúng ta đi.”
Tôn Vĩnh Huy dẫn một đám người bay qua.
Tôn Vũ Lộ bị trọng thương cũng được những người khác nâng lên cùng tiến vào.
Lúc này người dân Ngự Hải Trấn thấy được một cảnh tượng thần kỳ, đám người Tôn Vĩnh Huy ngay lập tức biến mất trong sương mù.
“Chúng ta cũng đi thôi.”
Tống Truwongr bối cũng nói với hai ngươi người mặc áo đen, lúc dẫn đám người Tống Đạo Trăn đi còn liếc mắt nhìn Tống Tuyết Y.
Đám người Lâm gia cũng theo sát sau đó, Lâm Nhất Hoằng nhìn Tần Si cười nói:
“Tần thiếu chủ, các người đi trước sao?”
Những gia tộc lớn đều biết, hậu bối xuất sắc nhất của Tần Gia – Huyết Oa Oa ghét nhất bị người khác động chạm đến tên mình, do vậy hành vi của Tống Đạo Trăn mới khiến nàng ra tay.
Lúc này là thời khắc mấu chốt Giang Nhất Hoằng cũng không muốn xung đột với Tần Si, thậm chí có ý định hợp tác nên mới lựa chọn xưng hô đối phương có thể dễ dàng chấp nhận nhất.
Tuy nhiên đối mặt với sự lấy lòng của ahwns, Tần Si vẫn nhìn Linh Cưu chằm chằm. Cành này khiến Giang Nhất Hoằng kinh ngạc, càng tò mò nhìn Linh Cưu.
“Ngươi cũng đinh vào đó?”
Đột nhiên có người lên tiếng.
Giang Vô Mị nhíu chặt lông mày, đầu tiên nhìn Linh Cưu sau đó nhìn Tống Tuyết Y đầy trách móc.
Hai người đều không thèm để ý hắn, Linh Cưu mỉm cười nhìn Tống Tuyết Y khiến hắn an tâm sau đó nhảy xuống khỏi lòng hắn quay người đi về phía cổng bí cảnh đã sắp biến mất.
“Cũng chẳng phải sinh ly tử biệt, sao lại mùi mẫn như thế.”
Linh Cưu lắc đầu nhìn cánh cửa trước mắt, ánh mắt càng trở nên kiên định dứt khoát không thèm nghĩ gì nữa.
Tần Si nhanh chóng theo sau, người Tần gia cũng lần lượt di chuyển.
“Chúng ta cũng đi thôi.”
Giang Nhất Hoằng vung tay ra hiệu.
“Vô mị, cẩn thân!”
Giang Bá Nguyên nghiêm túc dặn dò.
Ông vỗn cũng không muốn để Giang Vô Mị vào đó nhưng lại không khuyên được hắn thay đổi quyết định.
Bởi vậy nhìn đám người Giang Nhất Hoằng biến mất sau lại nhìn Tống Tuyết Y vẫn trầm mặc không nói, ông chọt cảm thấy đồng bệnh tương liên!
Mặc dù ông cũng không biết tại sao đứa nhỏ bảy tuổi đó cũng đi vào nhưng xem sự yêu thương của Tống Tuyết Y cũng thấy được hắn không muốn cho nàng vào đó nhưng lại không thể không để nàng đi chỉ có thể lo lắng chờ ở ngoài này.
Đột nhiên Tống Tuyết Y chuyển động, hắn đi đến trước mặt nam tử đeo mặt nạ quỷ lấy ra vài bình nhỏ đưa cho hắn.
Tuy không ai nhìn được bộ mặt dưới mặt nạ kia nhưng ai cũng có thể nhân ra hắn đang hưng phấn.
“Yên tâm.”
Hắn dùng phương pháp đặc biệt chỉ cho Tống Tuyết Y nghe thấy.
“Chỉ cần thấy Tiểu Cưu nhi, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Tống Tuyết Y ngẩng đầu, ngón tay thon dài viết trên không trung một chữ: “Tôn”
Đối phương kinh dị nhìn hắn. Tống Tuyết Y viết xong, ngón tay hơi dừng lại sau đó làm một động tác nhỏ. Cái này mặt nạ quỷ hiểu__Giết sạch không để lại dấu vết.”
Một bụng kinh sợ bị hắn nuốt trọng cổ họng, hắn không sợ giết người, càng không sợ đắc tội Tôn gia chỉ là quá kinh ngạc vì hành vi của Tống Tuyết Y.
“Thật không ngờ nha.”
Mặt nạ quỷ thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn Tống Tuyết Y, có kinh ngạc, không biết làm sao, có vưi mừng cùng an ủi, cuối cùng là nồng đậm hưng phấn.
“HA ha ha…như vậy mới tốt. Lúc trước ngươi quá lạnh nhạt, chính là cần khí phách quyết đoán này. Rất tốt!”
Tống Tuyết Y không đáp.
Mặt nạ quỷ thấy vậy biết hắn không vui cũng không nói nhiều, vung tay dẫn theo đám người của mình phi nhanh vào cánh cửa đang dần biến mất.
Chớp mắt, ánh sáng biến mất hệt như trăng trong nước, hoa trong gương không hề tồn tại.
Sông Lưu Ly lại lại phục lại như trước, nhờ có ánh trăng mọi người có thể nhìn được hoàn cảnh xung quanh.
“Tuyết Y.”
Tôn Cốc Lan đi đến bên cạnh hắn nhỏ giọng hỏi:
“Con muốn bọn họ âm thầm giải quyết người Tôn gia?”
Thân là mẹ hắn, Tôn Cốc Lan đương nhiên hiểu rõ đứa con trai duy nhất này. Tuy rằng hỏi nhưng ánh mắt rõ ràng là khẳng định.
“Trong lòng họ có oán hận.”
Tống Tuyết Y quay đầu nói khẽ, tuy rằng oán hận này đều đổ trên người hắn nhưng ai biết họ có ám hại một đứa nhỏ bảy tuổi hay không, hắn không thể để lại mầm họa này. Dù rằng Cưu nhi có nắm chắc nhưng hắn cũng không thể yên tâm đứng nhìn mà không làm gì cả.
“Aiz, thôi..”
Tôn Cốc Lan vô lực lắc đầu, sau đó khuyên:
“Trời lạnh rồi, chúng ta về trước thôi.”
“Vâng.”
Tống Tuyết Y nhìn sông Lưu Ly một lần nữa.
Lúc này hắn không giúp được gì cả!
P/s: Lời của Nguyệt: Linh Cưu đã vào bí cảnh. Đoạn sau nam chính sẽ ít xuất hiện hơn giành đất cho cuộc phưu lưu của Tiểu Cưu và Tiểu Si. Mọi người nhớ ủng hộ nha!
Câu cuối chương này đơn giản nhất nhưng cũng khiến Nguyệt cảm động nhất. Tống Tuyết Y vỗn lạnh nhạt tự tin lại có lúc đầy bất lực như vậy, thiếu niên 14 tuổi lúc này mờ mịt, đau lòng, tự trách như con thú bị bỏ rơi bơ vơ không biết phải làm sao.