Khanh Khanh Của Tôi

Chương 63



Edit: Flanty
Nước mắt người đàn ông làm tay chân Ngôn Khanh cuộn lại, cô thất thần nhìn anh một lát, quay đầu đi, dùng cánh tay che mặt.

Cô kinh ngạc bối rối, cổ họng nghẹn lại, không biết đáp trả như thế nào.

Theo bản năng Ngôn Khanh phản đối hai câu, thậm chí còn nhắc đến Hạ Minh Cẩn: “Anh… Anh đừng ỷ thế hiếp người, Hạ Minh Cẩn anh ta…”

Chỉ một cái tên, đã phá vỡ chút lý trí còn sót lại của Hoắc Vân Thâm.

Ý nghĩ đè nén hồi lâu rốt cuộc không nhịn được nữa, lần thứ hai đè gáy Ngôn Khanh, làm cô mất đi năng lực phản kháng, đứng dậy ôm cô đến ghế phụ, cột chắc dây an toàn, sau đó bước vào ghế điều khiển, khoá tất cả cửa xe, nhấn ga phóng thẳng đến Hải Thành.

Di động rung lên, anh nhận máy với giọng điệu vững vàng: “Trì hoãn chương trình, phụ trách toàn bộ tổn thất.”

Nói xong thẳng thừng cúp điện thoại, ném ra phía sau, một tay nắm chặt đầu ngón tay Ngôn Khanh, một tay nắm chặt tay lái, nhìn thẳng phía trước với đôi mắt đen trống rỗng không đáy.

Dòng máu điên cuồng đang sôi trào bừa bãi trong cơ thể.

Loại thuốc duy nhất trên đời không muốn chữa trị cho anh nữa, anh lại biến thành kẻ điên mà mình từng chán ghét nhất.

Anh phải về nhà, trở lại nơi mà cô không thể nhảy qua cửa sổ trốn thoát, nơi có thể giữ cô chặt chẽ.

Chỉ có chỗ của anh.

Phòng cưới Tinh Vân Gian, tầng 42, không có hàng xóm, không người quấy rầy, có thể khóa cô và anh lại.

Chỉ hai người.

Địa điểm ghi hình cách nội thành Hải Thành không xa, lái xe hai giờ là đủ. Hoắc Vân Thâm dùng áo khoác bọc Ngôn Khanh lại, ôm cô lên tầng. Lúc đi ra khỏi thang máy, cô tỉnh lại, đối mặt với hoàn cảnh bốn phía lạ lẫm, trên mặt lộ ra sự sợ hãi.

Cửa nhận diện tròng mắt tự động mở khoá, Hoắc Vân Thâm vỗ về đầu cô, thấp giọng an ủi: “Khanh Khanh đừng sợ, đây là phòng cưới anh chuẩn bị cho em, em nói em thích.”

Ngôn Khanh trợn to mắt, nhìn toàn cảnh biệt thự cao cấp được trang trí trước mặt, ngay cả ngọn đèn tường trong đại sảnh cũng cẩn thận treo tua rua màu đỏ thẫm.

“Hoắc Vân Thâm anh đừng như vậy…” Cô phát run, ý thức được nơi này căn bản không thể chạy thoát, hoảng sợ chặn lại cánh môi đang hôn tới của anh, “Anh lại muốn giam tôi lại sao!”

Như là vì đáp lại vấn đề của cô, cửa lớn chậm rãi đóng chặt, “tách” một tiếng đã đóng kín.

Hoắc Vân Thâm nắm chặt hai cánh tay cô, lập tức bước về phía phòng ngủ, đặt cô lên mấy chiếc váy cưới trắng tinh trải trên giường.

Ngôn Khanh hãm xuống rồi nảy lên, vừa có một chút động tác muốn chạy trốn, anh lập tức đè xuống, bóng đen bao phủ cô, khàn khàn khẩn cầu: “Bảo bối ngoan, nghe lời được không, đây là nhà của em, anh là người em yêu, chỉ là em đã quên mất.”

Anh cúi đầu muốn hôn cô.

Hốc mắt Ngôn Khanh đỏ lên, hai tay cùng che lấy miệng, không cho anh tới gần.

Anh trực tiếp áp đôi môi ướt áp lên mu bàn tay tinh tế của cô, mút hôn từng li từng tí, đầu lưỡi nóng hầm hập thỉnh thoảng đụng chạm, môi lại lạnh như băng, vô cùng kích thích cảm quan.

Da thịt Ngôn Khanh tê dại, tay không khỏi run lên, chân vẫn còn cố kháng cự.

Chân người đàn ông thon dài nhưng mạnh mẽ hơn cô rất nhiều, nhẹ nhàng giam cầm cô, môi tiếp tục si mê liếm cắn, anh cầm tay cô lên, thành kính hôn từng ngón tay trắng như tuyết.

Hô hấp anh nặng nề, lộ ra sự điên cuồng muốn nổ tung trong xương cốt.

Ngôn Khanh vừa sợ vừa ngứa, mà cố tình xương sống còn kích động khó nhịn như có một dòng điện lướt qua, cô không biết làm sao đành ngửa đầu thở khẽ, đôi tay dần dần mất sức bỗng bị anh tóm lấy, ấn lên đỉnh đầu.

Cô không bị che đậy, khuôn mặt, môi, cổ, ngực, vòng eo, hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt anh.

“Anh… Anh làm gì!”

Ánh mắt Hoắc Vân Thâm quay cuồng, yêu thương ngậm lấy vành tai cô, mỗi chữ đều như than thở: “Làm tình. Bảo bối quên rồi, giờ còn không biết, chồng dạy em.”

Anh kéo tấm voan mềm mại che đầu cô dâu, cuốn lên cổ tay lộn xộn của cô.

Ngôn Khanh chưa từng nghĩ đời mình sẽ phát sinh loại kịch bản như thế này, lúc này cô phải đối mặt với người đàn ông mà trạng thái tinh thần tuyệt đối không bình thường, cảm nhận được đôi tay run rẩy của anh đang tùy ý đốt lửa, cô cho rằng sẽ xuất hiện phẫn nộ và bài xích, vậy mà lại dần dần mê loạn chìm đắm.

Cô nằm trên váy cưới.

Lại bị anh ôm đi trên tấm thảm mềm mại đến trước chiếc gương toàn thân, tận mắt nhìn anh trải rộng vô số dấu vết lên thân thể.

Anh dựa vào lưng cô cắn từng chữ.

“Khanh Khanh là của anh…”

“Không thể bảo vệ người khác, không thể nhớ đến người khác!”

“Quên cũng không sao, không thể đi cùng người khác.”

“Chỉ có anh được không, trên thế giới không có người khác, em chỉ nhìn anh, được không.”

Tiếng sau trầm đục hơn tiếng trước, nửa là bi thương nửa là hung ác, nghiền ép ý chí cô.

***

Đêm khuya, Ngôn Khanh cuộn người trong chăn, mắt hạnh ướt dầm dề đánh giá cửa sổ sát đất, cả người đau nhức, môi như sưng lên, tê, còn hơi đau.

Cô rất chắc chắn nơi này là Tinh Vân Gian, nhưng tới đây thế nào, không có ấn tượng.

Ngôn Khanh cảm thấy bụng nhỏ hơi trướng, như là dấu hiệu dì cả muốn tới, sắc mặt cô trắng bệch, lòng tràn đầy suy nghĩ về khả năng tồn tại nhãi con trong bụng, vội vàng ngồi dậy, lảo đảo suýt chút nữa ngã ngửa trên giường.

Trời… hoá ra là bị làm không xuống nổi giường.

Nhưng Thâm Thâm đi đâu, không có khả năng anh để cô một mình ở chỗ này.

Hai chân Ngôn Khanh rơi xuống đất, tự nhận là không tạo ra động tĩnh gì, lại nghe thấy cửa phòng bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, Hoắc Vân Thâm sợ hãi vọt nhanh vào.

Nhoáng một cái cô bị ôm lên, nhớ tới phòng bên cạnh là thư phòng anh: “Anh đang làm việc à? Không cần lo lắng cho em đâu, mau làm đi, em vào buồng vệ sinh một chút.”

Ngôn Khanh thấy anh không buông, ngược lại còn tăng thêm sức lực, không khỏi ngửa đầu kinh ngạc, ngoài ý muốn đối diện với khuôn mặt không còn chút máu của Hoắc Vân Thâm, cô nhón chân xoa xoa: “Chỗ nào khó chịu? Sắc mặt kém như vậy.”

Anh run giọng gọi: “Khanh Khanh.”

“Em đây.” Ngôn Khanh vuốt ve sống lưng cứng đờ của anh, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại thấp thỏm.

Quá không thích hợp…

Có vẻ như tất cả sự khác thường đều hướng đến một khả năng.

Ngôn Khanh nhẫn nại, biết anh sẽ không nói, dứt khoát cái gì cũng không hỏi, giả bộ không phát giác mà lắc lắc cánh tay anh: “Chờ em một chút nào.”

Hoắc Vân Thâm một tấc cũng không rời, muốn cùng cô vào buồng vệ sinh, cô hết khuyên can rồi dỗ dành mới được. Cô ngồi xuống dùng khăn giấy lau lau, vừa thấy mũi liền chua xót.

Dì cả!

Cô nào có mang thai, tất cả đều là biểu hiện giả dối, bao nhiêu thứ cô tưởng tượng đều thành bọt nước, nhưng một khi không phải mang thai, vậy thì tất cả tình trạng trên người cô lại càng thêm kỳ lạ.

Suốt một buổi tối Hoắc Vân Thâm gấp gáp nhìn chằm chằm, Ngôn Khanh hao hết tâm tư mới tìm được một cơ hội anh không ở trong phòng, đặt di động mình sau tấm rèm, mở chức năng ghi hình.

Cô hiểu, nhất định đã xảy ra chuyện.

Trong lúc Ngôn Khanh mơ màng hồ đồ, không phân rõ thời gian, chờ đến khi cô tỉnh táo lại lấy di động về, nó đã tự động tắt máy, mà ngón tay Hoắc Vân Thâm lại thêm nhiều vết thương hơn, giống như bị cắn, dù anh có muốn giấu cũng không thoát khỏi mắt cô.

Cô cầm bộ sạc và di động, lấy lý do tắm rửa để vào phòng tắm, ngồi trong bồn tắm, tay chân táy máy phát đoạn video kéo dài mấy giờ.

Hình ảnh mới đầu cô đang ngủ, chờ đến khi tỉnh lại, liền hoàn toàn thay đổi.

Cô trên màn hình, tùy ý tổn thương người đàn ông cô yêu sâu đậm, từ giữa lời nói, Ngôn Khanh nghe ra, ký ức cô đang ở đoạn vừa mới gặp lại Hoắc Vân Thâm trên cầu, bị anh mạnh mẽ mang đi.

Di động rơi xuống bồn tắm.

Ngôn Khanh hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô ôm lấy đầu gối, vùi đầu vào đó khóc thầm.

Hoá ra anh bị thương, mặt mày tiều tuỵ và sự điên cuồng nảy lên đều bởi vì phải chịu sự tra tấn trí mạng hết lần này đến lần khác, mà bản thân cô hoàn toàn không biết gì cả.

Tiếng đập cửa vang lên.

“Khanh Khanh, sao còn không ra.”

“Khanh Khanh…”

Hoắc Vân Thâm vẫn gọi tên cô, giống như đang bắt lấy khúc gỗ và rơm rạ duy nhất.

Ngôn Khanh dùng sức lau mắt, muốn chạy ra ngoài ôm anh, nhưng vẫn cố kiềm chế. Cô không thể nhận thua, gánh nặng của một mình Thâm Thâm thật sự quá nhiều, nếu làm tổn thương anh một lần nữa, chẳng bằng cô đâm đầu chết đi.

Cô ra vẻ nhẹ nhàng ở chung với anh, không nói gì về việc rời khỏi Tinh Vân Gian.

Thâm Thâm đang cầm tù cô.

Tinh thần anh đã sụp đổ, kẻ điên đáng sợ trong miệng người khác đang ăn mòn anh, không phải chỉ cần cô tỉnh táo thân mật là có thể chữa khỏi.

Vậy thì tuỳ anh, miễn là anh yên tâm, trói cô cũng được, nhốt cô cũng được, cô đều nguyện ý.

Trước khi thiếp đi một lần nữa, Ngôn Khanh đi vào phòng bếp tìm một con dao gọt hoa quả mini gấp gọn, tránh Hoắc Vân Thâm, trước tiên dùng bút kẻ mắt không thấm nước viết mấy dòng vào lòng bàn tay, sau đó mở dao nhỏ ra, mím môi đâm vào da mình.

Ngay bên cạnh dòng chữ, cô cắt một miệng vết thương dài nửa ngón tay.

Đau đau đau… đau chết mất!

Nhưng chút đau ấy, chẳng thấm vào đâu so với nỗi khổ Thâm Thâm phải chịu đựng.

Sáng sớm hôm sau, ánh ban mai chiếu vào ô cửa sổ, chiếu lên giường lớn hỗn độn.

Hoắc Vân Thâm một đêm không ngủ, chỉ canh giữ bên cạnh Ngôn Khanh, nhìn cô không chớp mắt, sợ nháy mắt cô liền biến mất.

Anh đắm chìm trong sự im lặng vô biên, tự giễu mà kéo khóe miệng.

Nếu Hoắc Lâm Xuyên muốn để anh hoàn toàn điên, vậy thì anh ta đã chọn đúng phương pháp rồi, sẽ làm được ngay thôi.

Nước trong tập đoàn có sâu đến đâu, cũng không thoát khỏi khống chế của anh.

Nhưng sự lạnh lùng lặp đi lặp lại của Khanh Khanh, là khổ hình anh vĩnh viễn không chống cự được.

Cô sắp tỉnh, lại một lần… có lẽ lại một lần… bệnh của anh sẽ hoàn toàn phát tác.

Ánh nắng dịu dàng như nước tràn vào.

Ngôn Khanh chậm rãi mở mắt, con ngươi trong vắt nhìn anh thẳng tắp.

Hoắc Vân Thâm không dám thở.

Ngôn Khanh im lặng, cô không quen người trước mặt này.

Cô khẩn trương giật giật tay, chợt bị cơn đau đánh úp lại làm cho co rụt, theo phản xạ tính nâng tay lên xem xét miệng vết thương.

Mở lòng bàn tay ra, trong đó có một vết cắt màu đỏ sậm chưa lành, mà ở bên cạnh, cô rất chắc chắn đó là nét chữ nhỏ của chính mình.

“Cô mất trí nhớ, Hoắc Vân Thâm ở trước mắt là chồng cô, yêu cô như mạng.”

“Tin anh ấy vô điều kiện, yêu anh ấy, đau anh ấy, liều mạng làm nũng, nếu dám làm anh ấy bị thương, cô tự sát đi!”

Còn có nét bút hình khuôn mặt siêu cấp hung dữ.

Ngôn Khanh chớp chớp mắt, đọc lại dòng chữ một lần nữa, lặng lẽ nâng hàng mi dài, đánh giá người đàn ông gần trong gang tấc.

Thật hung dữ, như muốn nuốt cô vào bụng, nhưng cũng thật đáng thương.

Cô lúng túng gãi gãi chăn, thật cẩn thận hỏi: “Xin hỏi, anh là Hoắc Vân Thâm à?”

Trái tim Hoắc Vân Thâm phồng lên phát đau: “Đúng vậy.”

Ngôn Khanh thử sờ tay anh, con ngươi trong trẻo có vẻ ngây thơ: “Có phải anh đang khổ sở không?”

Yết hầu Hoắc Vân Thâm hoạt động trên dưới, chua chát không nên lời.

Ngôn Khanh cắn môi, phát huy hết khả năng, can đảm dịch đến gần chân anh, ôm lấy cánh tay anh, cọ cọ như con mèo con, ngẩng mặt bất an nhìn anh, không biết mình “liều mạng làm nũng” đã hợp tiêu chuẩn hay chưa.

Cô sợ không đủ, lại nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái, mềm mại nói thêm câu nữa: “Hình như em quên mất anh rồi, nhưng em biết ——”

Hoắc Vân Thâm gian nan hỏi: “Cái gì?”

Trong mắt Ngôn Khanh đều là hình bóng anh: “Biết em nhất định rất yêu anh.”

Khớp xương Hoắc Vân Thâm kéo căng, anh lật úp lòng bàn tay đang lặng lẽ cuộn tròn, khi thấy rõ miệng vết thương và dòng chữ trên đó, ánh mắt run bần bật.

Cái gì Khanh Khanh cũng không nói, lại dùng cách thức mềm mại mà đau đớn nhất để nói cho anh biết.

Anh không cô độc một mình.

Anh không cô đơn phiêu bạt trên đời này.

Cho dù ký ức trở về thời điểm nào, cô thà dùng dao cắt đến tận xương, cũng nhớ phải ôm chặt lấy anh.

Loại thuốc duy nhất thuộc về anh, nhẹ nhàng thoa lên vết thương vô hình trong lòng anh, cho anh sào huyệt ấm áp nhất, kéo anh từ địa ngục về nhân gian.

Hoắc Vân Thâm nắm tay cô, ôm chặt cô vào lòng không màng tất cả.

Ngôn Khanh trúc trắc mà thuần thục vuốt ve an ủi anh, nhưng mà vuốt vuốt, cô lại cảm thấy có chút không đúng, không hiểu sao lại đi từ sống lưng xuống đến eo, cô lập tức không kìm lòng được mà nhéo nhéo làn da căng đầy của anh.

Má ơi, xúc cảm thật tuyệt.

Hoắc Vân Thâm cứng một chút, nâng mặt cô lên: “Làm gì đấy?”

Lỗ tai Ngôn Khanh đỏ ửng, muốn tạo cảnh thái bình giả tạo, kết quả lại tập trung theo dõi đường nét góc mặt anh.

Oa…

Cô ngượng ngùng nói: “Em cảm thấy em kiếm lớn.”

Âm cuối của anh vẫn bất ổn: “Hửm?”

Tim Ngôn Khanh đập như trống, nhỏ giọng nói: “Ngủ dậy một giấc nhặt được chồng, lại còn —”

Cô dựng thẳng ngón cái trắng như tuyết lên, nghiêm túc khích lệ: “Chồng em thật sự đẹp trai siêu cấp vô địch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.