Edit: FlantyNgôn Khanh yếu ớt dựa vào vách ngăn nhỏ, bị câu nói vô tình của Hoắc Vân Thâm tóm luôn cả linh hồn.
Di động vẫn còn đang rung “ong ong”, cô nhấc tay lên, thả nó xuống, rồi tát bốp một phát vào gò má.
So với kịch bản của Hoắc tổng, cô quá ngây thơ rồi.
Bên ngoài có người gõ cửa: “Ngôn Ngôn thay xong chưa? Chúng ta bắt đầu đi chụp ảnh thôi, chờ kết thúc còn phải đi luyện nhảy nữa.”
Ngôn Khanh tỉnh táo lại, vỗ trán. Buổi sáng ngày mai sẽ ghi hình cho vòng xếp hạng đầu tiên, thời gian chuẩn bị chỉ còn nửa ngày. Ca hát cô không thành vấn đề, nhưng vũ đạo thì trước kia cô chưa từng tiếp xúc qua, vậy nên đành phải khẩn cấp chọn một đoạn động tác tương đối đơn giản trên mạng, có lẽ mới có thể học được trước khi thu hình.
May mắn rằng cô đã quen được với bốn cô gái giúp cô trang điểm trong phòng vệ sinh. Người hiện đang gõ cửa chính là cô gái tóc ngắn khí chất Âu Dương, giữ vị trí nhảy trong nhóm, tình nguyện dẫn dắt cô nhập môn.
Cô không rảnh mà lãng phí.
“Chờ một lát, tới liền đây!”
Nhưng Diêm La Vương hiển nhiên không dễ dàng buông tha cho cô, thấy cô không nhắn lại thì dứt khoát gọi điện thoại đến.
Ngôn Khanh lo lắng nếu cô tiếp tục không phản ứng, với tính tình Hoắc tổng sẽ trực tiếp xuất hiện luôn tại hiện trường. Cô không tình nguyện ấn nút kết nối: “Tôi rất bận, anh có chuyện gì nói nhanh đi.”
Trong chớp mắt, đầu bên kia vô cùng yên tĩnh.
Dường như hơi thở cũng không tồn tại.
Ngôn Khanh bị sự trầm mặc của Hoắc Vân Thâm làm cho giật mình, ngay sau đó cô nghĩ, nếu là Vân Khanh nhận điện thoại, chắc chắn sẽ dịu dàng ngọt ngào nói chuyện với anh, có lẽ anh chưa quen với kiểu lãnh đạm như thế này.
Tội gì đâu.
Ngừng một lát, Hoắc Vân Thâm mở miệng, vẫn là câu hỏi kia: “Em đang làm gì.”
Ngôn Khanh sợ người khác nghe thấy, cô đè thấp âm lượng xuống: “Bây giờ đi chụp ảnh, sau đó thì luyện vũ đạo với các bạn, thật sự không có thời gian trả lời tin nhắn của anh, kể cả anh có chuẩn bị cho tôi 50 cái di động, cũng phải chờ tôi làm xong cái đã, cúp máy trước.”
Ngón tay cô mới vừa chuyển đến nút đỏ, anh lại hỏi: “Em muốn nhảy? Điệu nhảy có tên không?”
Ngôn Khanh thuận miệng trả lời: “Tôi tạm thời ôm chân Phật, tìm trên mạng,《Vòng quay tình yêu》.”
Âu Dương lại thúc giục, Ngôn Khanh vội vàng cúp điện thoại rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Các cô gái lập tức vây quanh cô, giọng điệu kéo thật dài: “Ôi chao — đang gọi điện cho ai đấy, nói nhiều thật nha, chúng tôi đều nghe thấy rồi —”
Ngôn Khanh cắn môi: “Thì là… người trong nhà, hỏi tôi đang làm gì, thật phiền.”
Âu Dương búng tay, xoa nhẹ đầu Ngôn Khanh: “Cậu không biết những lời này ám chỉ gì sao?”
“Ám chỉ?”
“Anh đang nghĩ đến em đó.”
Ngôn Khanh đứng giữa đám đông hỗn loạn trong phòng thay quần áo, chân không khỏi dừng bước, ngữ khí vừa rồi của Hoắc Vân Thâm lại ùa vào tai như một cơn gió dữ.
“Em đang làm gì.”
Hoá ra ý anh muốn nói là… “Anh đang nghĩ đến em”.
***
Hoắc Vân Thâm trở lại văn phòng cao nhất trên toà cao ốc của trụ sở Hoắc thị. Trên đường, nhóm quản lý cấp cao chạy chậm đi theo chờ Hoắc tổng ký tên đều nín thở, đôi mắt cũng không dám chớp nhiều, sợ bị lửa giận lan đến, chỉ có thể nhìn về phía trợ lý đặc biệt Mẫn xin giúp đỡ.
Trên mặt trợ lý Mẫn vô cùng bình tĩnh, trong lòng lại ha ha cười lạnh.
Xin giúp đỡ? Con mẹ nó tôi còn không biết cuộc sống về sau phải làm sao để sống đây này.
Nói đến quá khứ, mỗi ngày Thâm ca đều ước gì có thể che phủ một tầng kết giới để giấu Vân Khanh vào bên trong, tốt nhất là cái kiểu trên đời này ngoài anh ra thì không ai có thể nhìn thấy. Giờ thì hay rồi, cô vợ nhỏ mềm mại xinh đẹp chẳng những không nhận anh, bên trên còn muốn đảm bảo cô có thể nổi tiếng trong tiết mục nhảy trạch vũ[1].
[1] Trạch vũ (宅舞) thường được dùng để chỉ các tác phẩm múa hoặc các điệu nhảy sử dụng âm nhạc liên quan đến văn hóa ACGN (viết tắt của Anime, Comic, Game và Light Novel) làm nhạc đệm.
Nghĩ đến tình huống đó anh ta lại thấy kích thích, Vân Khanh mặc một chiếc váy xếp li siêu ngắn, áo trên nhỏ xinh đáng yêu, kết hợp buộc tóc đuôi ngựa hai bên hoặc búi tóc, đối diện với các huấn luyện viên nam phía trước cùng với một phòng toàn camera, xoay rồi uốn éo…
Cổ trợ lý Mẫn lạnh toát, nghe thấy giọng nói của thần chết tới gần: “Mẫn Kính, cậu còn dám nghĩ tiếp, nhảy từ cửa sổ xuống cho tôi.”
Sắc mặt Hoắc Vân Thâm lạnh lẽo, dạ dày vẫn co rút từng cơn dữ dội, huyệt Thái Dương cũng đau nhói. Từ ba năm trước thân thể anh đã hỏng rồi, đau dạ dày và đau đầu như bóng với hình, một khi ăn không ngon ngủ không yên, bảo đảm sẽ tìm tới, uống thuốc gần như không có tác dụng.
Càng khó nhịn, lại càng nhớ cô.
Nhớ từng thời khắc siết chặt cô trong tay, một tấc cũng không rời.
Hoắc Vân Thâm lười nói chuyện, rút tờ giấy viết xuống hai hàng chữ rồi đưa cho Mẫn Kính đi làm, sau đó mặt vô cảm gõ xuống bàn.
Một đám quản lý cấp cao xếp hàng ngoài cửa nghe thấy tiếng, kinh hồn táng đảm tiến vào, lần lượt đặt các văn kiện cần phải ký tên xuống. Những người này mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu cao cao tại thượng, tới trước mặt Hoắc tổng, mỗi người đều cúi đầu khom lưng, song ai cũng cam tâm tình nguyện.
Tất cả mọi người đều tự mình chứng kiến thủ đoạn của Hoắc tổng, từ một đứa con rơi bị gia đình vứt bỏ bên ngoài, ngay cả học cũng không được phép học, cho đến khi trở thành kẻ xâm lược và người chiến thắng, điên cuồng đoạt lấy. Lòng dạ, năng lực, cùng với trái tim lạnh lùng tuyệt tình tàn nhẫn, cũng đủ khiến người người sợ hãi và ngước nhìn.
Đợi cho những kẻ rảnh rỗi giải tán hết, Hoắc Vân Thâm mới nâng mắt lên hỏi Mẫn Kính: “Xong chưa?”
Mẫn Kính đỡ góc kính sắp rụng: “Vâng, đã xong xuôi. Thừa Phong bên kia đương nhiên không có dị nghị, tất cả đều chấp nhận, vui vẻ đến nỗi muốn đi đốt pháo chúc mừng. Tài chính đúng chỗ, đêm nay hiện trường cho chương trình mới sẽ được đẩy nhanh tốc độ, việc sắp xếp sẽ được hoàn thành trước buổi ghi hình chính thức vào ngày mai.”
Anh ta xem như đã hiểu cái câu “Tạm hoãn thu mua, đổi cách khác” của Thâm ca là có ý gì rồi.
Quyền đặt tên duy nhất cho chương trình.
Từ hôm nay trở đi,《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》sẽ được sửa tên, gọi là《Hoắc thị · Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》.
Cho nên thí sinh Ngôn Khanh của《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》, cũng phải gọi là Hoắc thị Ngôn Khanh.
Kiểu “lấy họ theo chồng” xưa nay chưa từng biến mất, mạch suy nghĩ của Thâm ca vĩnh viễn không thoát khỏi tư tưởng của người phàm, còn định ra sách lược kinh khủng hơn cả quyền đặt tên.
Mẫn Kính nói: “Tuy nhiên, cả Tô tổng của Tinh Thượng và Lâm tổng của Hoà Vạn Kinh đều yêu cầu được nói chuyện với anh trước khi chương trình ghi hình, cuộc gọi video của hai bên đều đã đến.”
“Tiếp.”
Hoắc Vân Thâm ấn loa, cuộc đàm phán ba bên diễn ra trong văn phòng.
Tô tổng khoảng 25-26 tuổi, khuôn mặt trắng nõn như em bé, vừa xuất hiện đã khoa trương bảo: “Thâm ca anh làm gì vậy? Với anh, với tôi, với Tiểu Lâm, văn phòng rộng 300 mét vuông, giường lớn 500 mét vuông cũng không cần, lại chạy tới chương trình tuyển chọn tài năng làm-huấn-luyện-viên?!”
Hoắc Vân Thâm mắt cũng không nâng, lạnh giọng mắng: “Huấn luyện viên? Cậu sẽ vậy hả?”
Một bên khác, Lâm tổng cười đến ôn tồn lễ độ: “Thâm ca, tôi hiểu ý anh, không phải huấn luyện viên cái gì hết, là đi làm kim chủ ba ba. Chúng ta lấy thân phận nhà tài trợ, tiện tay lấy cho một số đại diện phát ngôn thương hiệu, vai diễn phim truyền hình, phim điện ảnh, vậy cũng đủ để Truyền hình Thừa Phong cùng đám cô gái nhỏ kia kêu to. Nhưng mà, nhằm mục đích gì?”
Hoắc Vân Thâm chỉ nói: “Mục đích vợ tôi.”
Cúp.
Tiếng chuông tiện đà vang lên hết đợt này đến đợt khác, anh nhíu mày, giao cho Mẫn Kính: “Giải thích rõ ràng với bọn họ, ngày mai đúng giờ đúng chỗ.”
Mẫn Kính cũng chưa nghĩ ra phải giải thích như thế nào — Cô vợ nhỏ xinh đẹp của Hoắc tổng tham gia chương trình tuyển chọn tài năng nhóm nhạc nữ. Hoắc tổng sợ cô ấy bị bắt nạt, chịu oan ức, chịu đãi ngộ không công bằng, không muốn mượn tay người khác trông nom mà muốn tự mình ra trận. Nhưng khổ nỗi, chỉ cần một Hoắc thị bày ra ở kia, như thể Quan Âm Bồ Tát đi ban phát tài nguyên, tóm lại sẽ khơi dậy những lời chỉ trích. Sợ vợ tức giận, cho nên phải kéo hai người có đủ tư cách đi theo để yểm trợ.
Vậy nên Tô tổng và Lâm tổng, các ngài bất ngờ không? Hưng phấn không? Cảm thấy kiêu ngạo không?
Mẫn Kính bên này vừa nghĩ ngợi xong, quay đầu đã thấy Hoắc Vân Thâm túm lấy áo khoác đứng dậy, tay chống mặt bàn hơi lay động.
Anh ta vội hỏi: “Thâm ca, anh đi đâu? Trời tối rồi, hai ngày nay anh đều không ăn cơm nghỉ ngơi tốt.”
Sống lưng Hoắc Vân Thâm thẳng tắp, nhìn không thấy bất cứ chỗ nào không khoẻ: “Đừng quản, đừng đi theo tôi.”
Đêm tháng mười một rất lạnh, nhiệt độ xuống thấp, gió lạnh thổi đến tận khớp xương.
Hoắc Vân Thâm lái xe đến một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố để chọn lựa bữa ăn khuya. Trong lúc chờ đợi đóng gói, anh gian nan ăn một chút cháo, nuốt xuống thấy hơi buồn nôn, vì thế lại nhả ra.
Lại sáu tiếng đồng hồ không gặp.
Khanh Khanh không trả lời tin nhắn, không nhận điện thoại, giống như không tồn tại trong thế giới của anh.
Anh mới chỉ tìm thấy cô một ngày mà thôi, không có cảm giác chân thật, thậm chí đôi lúc còn hoảng hốt, cho rằng mình đang nằm mơ. Tất cả những vòng ôm, nụ hôn, thậm chí là nhiệt độ thuộc về cô, chỉ là ảo giác của anh trước khi chết.
Anh muốn gặp cô, không thể đợi qua đêm, không thể chờ đến ngày mai, dù chỉ nhìn từ xa một chút cũng tốt.
***
Ngôn Khanh đang luyện nhảy《Vòng tròn tình yêu》gần một trăm lần trong phòng tập, mồ hôi rơi như mưa, chân không nhấc dậy nổi.
Âu Dương tích cực làm mẫu cho cô, gọi cũng rất gần gũi: “Bảo bối, động tác này, mông nhất định phải nhếch lên, cậu xem của cậu còn cong đẹp hơn tớ, đừng xấu hổ, nhảy thì phải thả lỏng mới được.”
Thân thể Ngôn Khanh đã có bản năng, đôi chân thon dài thẳng tắp, nơi nên vểnh cũng nhếch lên, tóc đuổi ngựa ướt đẫm dính vào da, khuôn mặt trắng muốt ửng hồng, khiến khắp phòng luyện tập nuốt nước miếng.
Các cô gái ồn ào đứng dậy: “Dựa vào đâu dựa vào đâu dựa vào đâu, về phòng ngủ! Đẹp như vậy! Quá kích thích rồi, người ta muốn đâm tường!”
Chờ mọi người rời đi gần hết, Âu Dương nhìn đồng hồ: “Chúng ta cũng về nghỉ ngơi đi? Quá muộn rồi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa. Tớ nghe nói hiện trường ghi hình sẽ được sửa sang lại suốt đêm, hình như cách thức thi đấu tạm thời có sự thay đổi, muốn có thêm một ban giám khảo quyền lực cao hơn cả nhóm huấn luyện viên, thật dọa người.”
Ngôn Khanh lau mồ hôi, bộ ngực phập phồng: “Ban giám khảo?”
“Đúng vậy, nghe nói thân phận siêu lớn, nhân viên công tác đều thần bí không chịu nhiều lời. Tớ đoán có lẽ tiêu chuẩn bình chọn xét cấp bậc càng nghiêm khắc hơn so với hồi trước.” Âu Dương nói, “Cho nên ngủ sớm đi, giữ tinh thần, cậu tiến bộ thần tốc, đoạn múa này đã đủ dùng rồi.”
Ngôn Khanh lắc đầu: “Cậu về trước đi, tớ tập thêm một chút.”
Âu Dương không khuyên được, đành phải rời đi trước, trước khi đóng cửa còn nói thêm: “Bảo bối tớ đi đây, có việc gì thì gọi cho tớ.”
Ngôn Khanh ngọt ngào vẫy tay: “Được rồi —”
Âu Dương đóng cửa, song không hiểu sao lại rét run, cô ấy cảnh giác nhìn trái nhìn phải, không phát hiện điều gì bất thường, nhưng sao mà… giống như có một ánh mắt có thể lăng trì con người ta đang chiếu đến cô ấy.
Hoắc Vân Thâm đứng ở nơi ánh đèn không chiếu tới, gân xanh trên bàn tay xách bữa ăn khuya đang phồng lên.
Qua vài phút, tiếng người biến mất, chỉ còn tiết tấu âm nhạc mơ hồ truyền ra từ cánh cửa phòng luyện tập khép hờ cách đó không xa, còn cả tiếng thở dốc dồn dập mỏng manh của cô nữa.
Hoắc Vân Thâm rũ mắt xuống, che khuất sắc đen u ám trong đôi mắt. Anh chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, tới gần cạnh cửa, đem khe hở đẩy ra một chút.
Ngôn Khanh đang ra sức luyện tập trước tấm gương lớn, áo nhỏ trên người ướt đẫm mồ hôi, theo động tác nhảy, vạt áo bị vén lên, để lộ làn da trắng như tuyết ở bên hông.
Hoắc Vân Thâm nắm lấy then cửa kim loại, sự ngang ngược và tủi thân giao nhau, đấu đá lung tung trong lòng.
Rõ ràng là bảo bối của mình anh.
Lại phải để cho người khác gọi, để cho người khác nhìn, tương lai lại còn có hàng ngàn đàn ông và phụ nữ dõi theo cô.
Huyện Thái Dương của Hoắc Vân Thâm đau như kim châm, thân thể nhất thời bất ổn, anh chạm vào cửa, phát ra một tiếng động nhẹ.
Ngôn Khanh tưởng Âu Dương quay lại, ở cùng hơn nửa ngày nên đã thân quen với nhau, cũng học cô ấy gọi đầy thân mật: “Bảo bối, sao cậu lại trở về rồi?”
Dứt lời thì ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi mắt sáng rực rỡ của người đàn ông.
Ngôn Khanh sợ tới mức trượt chân, ngã nhào xuống sàn nhà. Hoắc Vân Thâm bước nhanh về phía trước, tiếp được cô, thân thể ướt át mềm mại làm anh yêu thích không buông tay. Đây là liều thuốc cho tất cả những nỗi đau của anh, anh ôm chặt lấy cô, dù là nỗi đau nào cũng đều được an ủi, nên tuân theo bản năng anh giữ chặt người trong ngực.
“Aaaa mau buông tay! Có camera! Có ghi hình!”
Hoắc Vân Thâm dán môi bên tai cô: “Trước khi anh tới, đều bảo người tắt hết rồi.”
Ngôn Khanh luống cuống tay chân tránh thoát: “Vậy cũng không được! Giữa trưa mới nói ôm hôn không bàn nữa xong! Anh có thể thành thật một chút không, đừng có lật lọng?! Quá đáng ghét rồi đấy!”
Hoắc Vân Thâm rũ mắt, chậm rãi thả cô ra.
Anh không muốn trở nên đáng ghét…
Ngôn Khanh nắm chặt cơ hội chạy đi, nhìn anh vài lần, không được tự nhiên hỏi: “Muộn thế này, anh đến đây làm gì.”
Hoắc Vân Thâm tìm ven tường sạch sẽ rồi ngồi xuống đất, mở hộp đồ ăn. Mùi thơm nồng đậm của nước canh lập tức bay ra, hấp dẫn đến mức làm Ngôn Khanh nuốt nước miếng, ánh mắt không kìm nén được mà ngó nghiêng vào bên trong.
“Khanh Khanh lại đây, anh mang đồ ăn ngon.”
Bụng Ngôn Khanh không tự chủ réo lên một tiếng, cô yên lặng che lại, mạnh miệng nói: “Tôi, tôi không đói bụng, còn nữa sao anh gọi giống như gọi cún con thế hả.”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô, nâng bát lên, môi cong cong: “Không phải cún con, là mèo con được không?”
Giọng anh trầm trầm mà từ tính, gọi vừa thân mật lại nghiêm túc: “Mèo Khanh Khanh, tới chỗ anh này.”
Đôi tai mèo của Khanh Khanh vụng trộm đỏ ửng, không đủ tự tin mà liếm môi.
Diêm La Vương này rốt cuộc mua gì? Sao mùi có thể thơm như thế!
Dù sao cũng không có người khác, ăn… một miếng, có lẽ không tính là mất mặt nhỉ.
Ngôn Khanh bước ra, chầm chậm dịch người, nhận lấy cái bát sứ mê người trong tay Hoắc Vân Thâm, uống hết canh và ăn mấy miếng gà hầm nhỏ đến là sạch sẽ.
Cô chưa thoả mãn giương mắt lên nhìn, lại ngã vào đôi mắt đen nhánh của Hoắc Vân Thâm.
Bên trong tràn ngập sự kiềm chế mà hừng hực khát vọng.
Hô hấp Ngôn Khanh rối loạn, cô vội vàng cúi đầu, tốc độ tay siêu nhanh gắp đầy bát nhỏ, chỗ còn lại đẩy qua cho anh: “Đừng nói tôi không có lương tâm, tôi để cho anh phần còn lại.”
Sau đó cô ôm cái bát nhỏ, sột soạt trượt ra một đoạn, đưa lưng về phía Hoắc Vân Thâm, cong người ăn hết sức tập trung.
Hoắc Vân Thâm cũng không ép buộc cô, lưng dựa trên tường, bình tĩnh nhìn cô chăm chú.
Đèn trong phòng tập bật gần một nửa, chỗ cô và anh ngồi chỉ có ánh đèn mờ nhạt chiếu đến.
Hai cái bóng bị kéo dài và phóng to, hắt lên vách tường trắng phía đối diện.
Người rõ ràng cách nhau rất xa, nhưng bóng dáng lại rất thân cận, dường như chỉ cần duỗi tay là có thể chạm đến.
Hoắc Vân Thâm nhìn đến mê muội, thử nâng cánh tay lên, cái bóng trên tường thuộc về anh cũng nâng tay theo.
Tiếp sau đó, cái bóng kia rướn người về phía trước, dịu dàng lại cẩn thận chạm vào bóng Ngôn Khanh.
Cho đến khi chạm vào nhau, hoà quyện vào nhau, như thể đang ôm nhau.
Tư thế của Hoắc Vân Thâm kỳ lạ, động tác vặn vẹo mà mất tự nhiên. Anh nhìn chằm chằm hình bóng đang ôm nhau trên tường, lộ ra nụ cười tươi.
Anh khàn khàn lẩm bẩm.
“Khanh Khanh, vừa rồi lúc anh bước vào, em gọi anh là bảo bối.”