Từ khóa về hôn lễ được treo trên hot search suốt một ngày, nội dung bấm vào đặc biệt đơn giản thô bạo, không phải spam ảnh trực tiếp của đôi vợ chồng trẻ thần tiên, mà chính là đám chanh tinh đua nhau biểu diễn rơi lệ hết đợt này đến đợt khác.
Fan CP vợ chồng thâm tình trước kia vẫn luôn bị trào phúng nay đã hoàn toàn tạm biệt hố sâu mang tên CP ngược luyến lạnh lùng, nhảy lên trở thành fan ở tầng cao nhất, eo ưỡn thẳng tắp, không cần tốn tâm tư về bất cứ số liệu gì, xếp hạng siêu thoại[1] cứ tăng một đường thẳng tắp, dễ dàng leo lên dẫn đầu.
[1] Siêu thoại: những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, hấp nhẫn nhiều người tham gia “hóng”.
Hình ảnh và các câu chữ liên quan đến ngày cưới cũng đứng trên bảng phổ biến trong hơn một tuần, thậm chí nhiều clip thân mật trước đây, các bài viết ngắn tin tưởng về tình yêu và video CP ùn ùn không dứt, ngay cả váy cưới, mấy bộ lễ phục cùng với phụ kiện trang sức cũng dành được mười mấy vạn fans. Bất cứ ai cọ nhiệt độ vợ chồng thâm tình đều có thể hot một đợt.
“Đợi chút — cô nói một cây trâm Khanh Bảo cài trị giá mấy chục vạn á???”
“Bộ váy thoạt nhìn trông rất đơn giản trong tiệc tối mà cũng nhiều số không như vậy?!”
“Chín trâu chỉ mất một sợi lông[2] thôi, nghe nói trong bữa tiệc tối còn có sáu bảy bộ lễ phục chưa kịp mặc, bởi vì phu nhân lăn lộn cả một ngày quá mệt mỏi, bị Hoắc tổng đích thân ôm đi khỏi hiện trường —”
[2] Chín trâu chỉ mất một sợi lông (九牛一毛): tương tự câu “muối bỏ bể” của Việt Nam, dùng để nói về những tình huống chẳng có gì đáng kể.
“ĐM, thật muốn nhìn!”
“Này người chị em rốt cuộc cô muốn nhìn Hoắc tổng ôm vợ, hay là muốn nhìn Khanh Bảo mặc váy!”
“Này này này một người bạn của tôi trước khi chết có nguyện vọng, nếu có thể nhìn thấy Khanh Bảo không mặc gì bị Hoắc tổng ôm đi thì thật hoàn mỹ —”
“Cút cút cút! Hoắc tổng giết người bây giờ!”
Cơn sốt kéo dài liên tục đến ngày thứ bảy, quần chúng ăn dưa cho rằng rốt cuộc cũng bị những đề tài khác thay thế, thì có người chụp được bức ảnh đôi vợ chồng trẻ đi hưởng tuần trăng mật ở Canada.
Ảnh chụp có tận 9 tấm, tuy khoảng cách hơi xa, nhưng hình ảnh tuyệt đối rõ ràng.
Hoắc tiên sinh đã thay bộ lễ phục lạnh lùng trang trọng trước đây, mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi, cổ áo hé mở, ống tay áo xắn cao, cánh tay thon dài với những đường nét rõ ràng, linh hoạt và mạnh mẽ.
Một tay anh cầm túi mua hàng, một tay bưng ly trà sữa, ống hút nghiêng về phía trước, cẩn thận đút cho cô vợ mới cưới đang mặc chiếc váy dài thêu hoa trước mặt mình.
Vốn tưởng hình ảnh như thế này đã đủ thân mật, mấy tấm kế tiếp lại càng kích thích tròng mắt.
Ngôn Khanh uống xong, trên môi đại khái còn dính một chút, cô muốn dùng khăn giấy lau đi, Hoắc Vân Thâm lại khom lưng hôn xuống, môi dán môi, thứ chất lỏng đó bị bốc hơi dễ như trở bàn tay.
Cư dân mạng vây xem đều không chịu nổi mà ngao ngao kêu gào.
Nhìn tiếp xuống dưới, không ngờ ba cái cuối cùng mới thực sự làm máu con người ta chảy ngược.
Ngôn Khanh phát hiện ra có người chụp ảnh. Ánh mắt Hoắc tổng luôn dừng trên người vợ mình, tự nhiên cũng chú ý thấy, lập tức nhìn vào ống kính. Bức ảnh chộp được đúng ánh mắt lạnh lùng như được bao phủ bởi tuyết của anh, quả thực có thể đông cứng người khác.
Tấm ảnh thứ hai từ dưới lên quả nhiên người chụp bị dọa run, mơ hồ thấy Hoắc tổng ôm vợ vào lòng bảo vệ, Ngôn Khanh vỗ về đầu anh hạ thấp xuống, dỗ dành an ủi cái gì đó.
Đến tấm cuối cùng, Hoắc tổng thần kỳ quay đầu nhìn qua lần nữa, biểu cảm khác phía trước như trời với đất, khóe miệng thậm chí còn có nụ cười nhẹ, như sương tuyết hòa tan.
“Mẹ ôi tình huống thế nào đây, cảm xúc chín tấm ảnh biến hóa lớn như vậy!”
“Để lớp trưởng tới — có thế mà cũng xem không hiểu? Vợ chồng son thắm thiết hưởng tuần trăng mật, Khanh Bảo thấy có người chụp lén, phỏng chừng hoảng sợ, Hoắc tổng lập tức bảo vệ bà xã, ước chừng cũng là lo lắng bà xã không vui vì bị chụp, cho nên tấm ảnh kia mới có ánh mắt như thể ăn thịt người. Kết quả! Khanh Bảo cười tủm tỉm tỏ vẻ không ngại, còn dỗ dành anh ta, Hoắc tổng vui vẻ như đứa trẻ, có lẽ còn có chút kiêu ngạo khi khoe ân ái trước mặt mọi người đó, nên mới cười thôi —”
“Nói như vậy Hoắc tổng cũng quá đáng yêu rồi! Siêu dễ thương!”
“Bình thường lạnh lùng vô tình, nhưng mà trên thực tế chỉ cần vợ cho phép khoe ân ái, là có thể hạnh phúc bật cười?!”
“Tương phản đáng yêu gì đây, cả thế giới của đại ma vương máu lạnh chỉ xoay quanh một người, hỉ nộ ái ố tất cả là vì em?!”
“Trời ơi làm ơn nhắn nhủ Khanh Bảo cho Hoắc tổng không gian phát huy đi! Để anh ấy tận tình khoe! Chúng con cầu xin!”
...
Trên đường phố của một thành phố nhỏ ở phía nam Canada, Ngôn Khanh nhận ly trà sữa, nắm lấy tay Hoắc Vân Thâm, giọng nói ngọt ngào kéo dài: “Dáng vẻ Hoắc tiên sinh cười bị chụp được rồi.”
Hoắc Vân Thâm cùng cô đan mười ngón tay: “Không muốn sao?”
“Có một chút —” Ngôn Khanh nhăn chóp mũi, nửa thật nửa giả nói, “Không muốn anh cười đẹp như vậy lại cho quá nhiều người nhìn thấy.”
Ánh nắng chiều mềm mại ấm áp, khoác lên người hết sức thoải mái.
Nơi này là thành phố Ngôn Khanh sinh hoạt gần ba năm, mang một ký ức hoàn toàn mới, làm con gái một người xa lạ, lấy danh nghĩa tĩnh dưỡng chữa bệnh, sống cuộc sống gần như khép kín, bị nhốt trong cái gọi là “nhà”, chịu sự kiểm soát của “cha mẹ”, cách xa Hoắc Vân Thâm cả núi và biển, mặc nhiên không biết gì.
Nơi cô từng sinh sống, Hoắc Vân Thâm không thể chấp nhận không có bóng dáng anh.
Cho nên khi lựa chọn lộ trình của chuyến đi trăng mật, anh có chút cố chấp mà yêu cầu tới chỗ này, vốn lo lắng Khanh Khanh sẽ không thích, nhưng cô đồng ý không chút do dự: “Được, chúng ta cùng đi, cùng nhau lấp kín dấu vết em lưu lại trong quá khứ.”
Sau khi lấp kín, mọi nơi trên đời này đều có dấu chân song song của cô và anh.
Không còn ai lẻ loi một mình một người.
Chỉ là mới từ “nhà” trong quá khứ Ngôn Khanh đi ra, dạo một vòng quanh nơi cô sinh hoạt, thuận tiện mua một đống lớn nhạc cụ và đồ trang trí nhỏ trước đây cô luyến tiếc mua, đã trùng hợp bị người ta chụp được ảnh rồi.
Trên thực tế, ngay cả khi không có người qua đường tình cờ chụp lén, hai vợ chồng son cũng bởi ngoại hình quá bắt mắt mà vẫn luôn bị người đi đường thiện ý đánh giá.
Hoắc Vân Thâm nghe xong lý do của Ngôn Khanh, ngọn lửa trong lòng như thiêu đốt.
Khanh Khanh cũng muốn độc chiếm anh.
Anh gật đầu, cố nén nụ cười, nghiêm nghị nói: “Bảo bối, đưa cho anh cái mũ.”
Trên đầu Ngôn Khanh đội một chiếc mũ che nắng vành rộng, không biết chồng mình định làm gì, cô vẫn ngoan ngoãn tháo xuống đưa cho anh.
Giờ phút này cô và anh đang đứng ở ven đường, bên trái là dãy phố tấp nập người qua lại, bên phải là vách tường cửa hàng.
Âm thanh vừa rơi xuống, mũ che nắng dựng thẳng trong tay anh vừa vặn che chắn hai người kín mít, ngăn cách với đám người hỗn loạn, ầm ĩ trên đường phố, tạo thành một bóng râm bé nhỏ. Anh cúi đầu, mỉm cười hôn lên đôi môi ướt mềm của cô.
Ngôn Khanh theo bản năng nhắm mắt lại, chủ động ngửa đầu, trong lỗ tai là tiếng tim đập kịch liệt.
Thật sự lấp kín.
Mọi bối rối và cô đơn mà trước kia cô một mình trải qua, anh không thể chạm đến, đều bị loại bỏ hoàn toàn tại một khắc này. Dù sau này có nhớ đến Canada một lần nữa, điều duy nhất còn lại chỉ có nụ hôn sâu dưới vành mũ che nắng.
...
Canada vốn là điểm dừng nửa giữa chặng đường của chuyến tuần trăng mật, nhưng mà hai ngày sau, còn chưa đợi đôi vợ chồng trẻ xuất phát tới địa điểm tiếp theo, Lâm Uyển bên kia đã căng da đầu gọi điện thoại tới, nói rằng tập cuối cùng 《Hàng đêm sênh ca》 xảy ra tình huống khẩn cấp, một trong số khách mời quan trọng bất ngờ được chẩn đoán đang mang thai, thể chất không tốt, bác sĩ yêu cầu nghỉ ngơi.
Để không ảnh hưởng tiến độ chương trình, vị khách mời muốn tranh thủ ghi hình nốt tập này trong vòng hai ngày. Cô ấy sợ nếu không thể tham gia sẽ liên lụy đến nhiều thứ, khiến mọi người thêm phiền toái.
“Khanh Bảo, ekip chương trình đã liên lạc với các khách mời khác xong rồi, bây giờ chỉ xem em…”
Hai vợ chồng son Hoắc tổng đi hưởng tuần trăng mật cả nước đều biết, lúc này chạm vào họng súng, là phải có mười hai vạn lá gan.
Ngôn Khanh ở khách sạn, nhíu mày cầm di động, không khỏi nhìn chồng đang lật xem thông tin điểm đến ngày mai.
Thâm Thâm hẳn rất thất vọng…
Khi cô còn đang cắn môi trầm mặc, qua điện thoại Hoắc Vân Thâm nhận được báo cáo ngắn gọn từ Mẫn Kính, ekip chương trình cũng thông qua Hoắc thị tới thám thính ý Hoắc tổng.
Hoắc Vân Thâm khép tư liệu lại, đứng dậy đi về phía Ngôn Khanh, một tay bế cô lên, một tay nhận điện thoại trong tay cô, trầm giọng đáp: “Có thể.”
Nói xong cúp.
Cổ họng Ngôn Khanh tắc nghẹn: “Thâm Thâm…”
Anh nhìn cô: “Anh sẽ không để vợ khó xử, về sau chúng ta lại đi tiếp được không.”
Ngôn Khanh ôm bả vai anh, cái mũi ẩn ẩn lên men.
Không chỉ là vì không muốn anh buồn, chính bản thân cô cũng không muốn bị gián đoạn thế này, nhưng vẫn phải có trách nhiệm với công việc.
“Được.” Cô nhẹ giọng đáp ứng, “Mỗi năm đều ra ngoài, anh muốn đi đâu chúng ta liền đi đó.”
Hoắc Vân Thâm hôn vành tai cô hỏi: “Có phải là… anh muốn làm gì cũng có thể không?”
Bóng đêm thâm trầm, bức màn khép chặt, ánh đèn trong phòng mềm mại như sa.
Ngôn Khanh ngoan ngoãn bỏ đai lưng áo choàng tắm vào tay anh, nắm tay anh chậm rãi kéo ra, mặt đỏ ửng nói: “Đương nhiên.”
Mãi cho đến ba ngày sau tại hiện trường ghi hình 《Hàng đêm sênh ca》, Ngôn Khanh mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, yêu cầu chồng cô đưa ra, dường như không chỉ đơn giản như vậy.
Mặc dù mỗi tập trước đây Hoắc Vân Thâm đều đi theo cô, nhưng rất khắc chế mà đứng bên ngoài ống kính, cơ bản sẽ không để lộ những đặc điểm riêng của mình.
Lần này — hoàn toàn không giống.
Bởi vì là phần cuối, hình thức chương trình so với trước lại càng thêm thả lỏng và thú vị, thậm chí ekip chương trình còn sắp xếp phát sóng trực tiếp trong lúc ghi hình, coi như ‘behind the scenes’.
Tổng cộng có sáu nhóm khách mời, mỗi nhóm đều có một di động phát sóng trực tiếp, đồng thời mở sáu phòng phát sóng trực tiếp khác nhau trên mạng.
Ngôn Khanh không biết tình huống của người khác thế nào, bên cô mới vừa mở ra, nhân viên công tác đã liên tục cảm thán về lượng người xem tăng vọt.
“Trời ơi vẫn còn tăng! Cứ tiếp tục như vậy thì lập trình viên của bọn họ có muốn làm thêm giờ hay không.”
Quần chúng trong phòng phát sóng trực tiếp vô cùng kích động, tốc độ cập nhật của khu bình luận nhanh đến mức khó có thể thấy rõ, cũng may nội dung không khác nhau quá nhiều, thoạt nhìn đều là “Cầu cẩu lương”, “Để cẩu lương vỗ lên mặt em đi”, “Mau dùng cẩu lương làm bể bụng em”…
Về sau mọi người đều ăn nhịp gõ cùng một dòng: “Dám can đảm ngắt tuần trăng mật của vợ chồng thâm tình, chương trình không cho bọn tôi chút phúc lợi thì có thích hợp không?”
Ekip chương trình rơi lệ đầy mặt.
Bọn họ chỉ nghĩ, chứ nào dám a.
Tổng đạo diễn đi theo nhóm của Ngôn Khanh, xoa xoa tay trộm ngắm Hoắc tổng, không có gan tiến lên mời anh xuất hiện trước ống kính. Đang giằng co thì đột nhiên bị trợ lý điên cuồng vỗ vỗ, ông ta vừa nâng đầu, đã giật mình nhìn thấy Hoắc tổng làm một hành động ông ta không thể tưởng tượng được.
Lúc này vừa vặn vào giờ Ngọ[3], ánh mặt trời trên núi nơi họ tìm kiếm rau dại quả dại đang ở lúc chói chang, nắng nóng khiến mọi người đổ mồ hôi.
[3] Giờ Ngọ: tương ứng với khoảng thời gian từ 11:00 đến 13:00 mỗi ngày.
Màn ảnh đang quay về phía Ngôn Khanh, mái tóc dài được cô buộc lên, có vài sợi lơ thơ trên má, hơi mướt mồ hôi, che đậy tầm mắt.
Hoắc tổng vốn đang đi cùng cô bên ngoài camera, nhìn thấy dáng vẻ này, anh tự nhiên vươn tay, vén tóc cô ra sau tai, còn dùng lòng bàn tay lau sạch mồ hôi trong suốt bên thái dương cô.
Phòng phát sóng trực tiếp yên tĩnh trong một chớp mắt, đột nhiên nổ tung.
“Má ôi vừa rồi là ai!! Tay ai!!! Hoắc tổng đúng không!!!!”
“Ngoài Hoắc tổng còn ai dám chạm vào Khanh Bảo! Tuyệt đối là anh ấy!”
“Lại còn phải hỏi nữa, các cô không thấy nhẫn cưới rõ ràng thế à?! Lại nói tay đẹp như vậy, có thể tìm được mấy cái!”
“Đại ma vương thế mà xuất hiện trước ống kính a a a a a!”
Ngôn Khanh cũng kinh ngạc nhìn Hoắc Vân Thâm.
Anh — không hề né tránh camera, trực tiếp chạm vào cô.
Ngôn Khanh bừng tỉnh hiểu được, bấy lâu nay Thâm Thâm nhà cô vẫn luôn khát vọng được khoe ân ái, tuyên bố quyền sở hữu cô trước toàn thế giới, trước đây chịu đựng vì cô không thích, từ sau lần bị chụp lén ở Canada, bắt đầu từ lúc cô cho phép, anh mới coi là được phép.
Cho nên buổi tối ngày đó, anh nói “Muốn làm gì thì làm cái đó”, còn có một lớp nghĩa khác, anh muốn đến chương trình muốn làm gì thì làm.
Ngôn Khanh vừa đau lòng vừa buồn cười, cũng bất chấp camera đang quay, cong con mắt nhìn anh.
Hoắc Vân Thâm nhướn mày, tự nhiên thấp giọng nói: “Tuần trăng mật còn chưa kết thúc, anh không thể cách vợ quá xa.”
Người không lộ diện, lại thu âm hoàn chỉnh.
Ngôn Khanh không nhìn thấy tiếng la hét chói tai trong khu bình luận, cười đáp: “Được —”
Không khác, chính là yêu chiều.
Chồng muốn thế nào thì cứ thế đi.
Trăng trên trời cũng hái.
Sau máy quay, Hoắc Vân Thâm một tấc cũng không rời, nhưng cũng không cố tình đi vào ống kính, song vẫn như có như không ngẫu nhiên xuất hiện.
Ngôn Khanh phải cúi xuống, anh đã đi trước một bước, đường cong xương cổ tay lưu loát xuất hiện trước camera, khiến quần chúng vô cùng kích động.
Bước tiếp theo là dùng xẻng nhỏ đào rau dại, chân dài người đàn ông còn khuỵu sớm hơn cả cô.
Ngôn Khanh mệt mỏi thở hổn hển một hơi, một cánh tay liền duỗi tới, thong thả vỗ về phía sau lưng giúp cô thuận khí.
Số lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp đã quá lớn, nhiều ảnh chụp màn hình đăng tràn lan trên Weibo, lại thu hút lượng truy cập lớn hơn.
“Trời ạ người đàn ông này thật muốn mạng, có thể show cái mặt ra không!”
“Đại ma vương hoàn toàn chỉ là một lớp kính được chưa! Cầu một cẩu lương càng trí mạng hơn a a a a a!”
“Muốn nhìn Hoắc tổng huhuhu.”
“Chỉ lộ một chút đã mê người quá rồi!”
Trong lúc bình luận trên màn hình vẫn tiếp tục lướt như bay, Ngôn Khanh phải đối mặt với trọng điểm nan giải của nhiệm vụ hái quả hôm nay, đó là trèo cây.
Rừng cây trái trên núi vừa mới đơm hoa kết quả, ekip chương trình đã mở lời thông báo và trả tiền trước, các khách mời có thể tận tình phát huy.
Cây khá là cao, tay không rất khó hái được, Ngôn Khanh không muốn biểu hiện yếu ớt hơn người khác, cũng như chiếm phúc lợi của chồng, nên cô dùng khẩu hình miệng nhỏ nhẹ nói: “Thâm Thâm, em tự tới —”
Cô cũng không cậy mạnh, linh hoạt tìm được một cái thang mượn của nhà vườn, xoa tay hầm hè bò lên trên.
Hoắc Vân Thâm nhìn cô chằm chằm.
Khu bình luận vẫn đang cuồng nhiệt cầu rải cẩu lương, có một bình luận “Cái thang hình như không quá ổn” nhanh chóng bị che lấp.
Người bình luận đó khẩn trương chú ý Khanh Bảo, đang định gõ nhiều thêm mấy cái, đột nhiên thấy một bóng người cao lớn sải bước tiến vào máy quay.
Trong lúc không ai ý thức được sẽ có nguy hiểm, Hoắc Vân Thâm đã vọt tới cạnh cây thang.
Gần như là cùng lúc, chân thang bên phải đứt gãy, đột ngột nghiêng sang một bên.
Ngôn Khanh không kịp phòng ngừa, trong tay còn nắm một trái cây, sắc mặt cô tức khắc trắng bệch, lại liếc mắt thấy Hoắc Vân Thâm phía dưới.
Không hề do dự, cô dứt khoát ném thang đi, giang hai tay ngã về phía anh.
Nhân viên phát sóng trực tiếp bị chuyện đột ngột xảy ra dọa ngốc, ngơ ngác mà giơ di động liên tục quay chụp.
Toàn bộ hình ảnh, hoàn hoàn chỉnh chỉnh thu vào camera.
Sau giờ ngọ ánh nắng cường thịnh, xuyên thấu qua phiến lá là loang lổ quầng sáng, chiếu trên người Ngôn Khanh.
Cô tắm mình trong màu vàng nhạt, thả mình vào lồng ngực người đàn ông dưới tán cây.
Người đàn ông khí thế đáng sợ, trong chớp mắt đó sự táo bạo không thể nói thành lời, nhưng một khắc Ngôn Khanh vững vàng rơi vào vòng ôm, sự hung ác quanh anh lập tức tan thành mây khói, ôm cô thật chặt.
Hoảng anh cũng chẳng hoảng, dùng hết sức lực đón được cô, khảm vào xương máu mình.
Ngôn Khanh thở dài một hơi, cảm nhận ngực Hoắc Vân Thâm chấn động kịch liệt, cô vội vàng vuốt ve an ủi sau gáy anh: “Không có việc gì không có việc gì, không cao, một chút cũng không bị thương, đừng sợ.”
Cô dịu dàng lặp lại vài lần, lại không coi ai ra gì hôn lên má anh, anh mới dần dần hòa hoãn lại, khàn khàn “ừ” một tiếng.
Ngôn Khanh cười cảm thán: “Lần này Hoắc tổng chính thức lộ diện rồi, khoe một phát lớn.”
“Không tính là lớn.”
Hoắc Vân Thâm thấp giọng phản bác, ôm lấy đầu cô khi cô hãy còn sửng sốt, xoay người một góc chặn cô lại, dùng lưng đối diện với ống kính, rũ mắt chăm chú nhìn cô, rồi trực tiếp hôn lên.
“Như vậy mới tính.”
Nhân viên phụ trách quay phim run cả tay.
Phòng phát sóng trực tiếp không chịu nổi lưu lượng người truy cập quá lớn, chính thức sập.
Cây thang là do Ngôn Khanh tự mình đi mượn, nhà vườn cũng xuất phát từ ý tốt, không ngờ sẽ hỏng vào thời điểm này, liên tục xin lỗi còn muốn bồi thường, Ngôn Khanh đương nhiên không truy cứu, thay vào đó còn mua bổ sung cho nhà vườn một cái mới, cũng trấn an chồng để anh bình tĩnh lại.
Mặc dù tập cuối 《Hàng đêm sênh ca》 trải qua chút sự cố nhỏ ngoài ý muốn, nhưng lại tăng thêm sức nóng. Fans CP vợ chồng thâm tình giơ cao lá cờ, kiêu ngạo nhìn xuống những cặp tình nhân nhỏ trong toàn giới giải trí.
Ngôn Khanh cảm thấy ở chuyện Thâm Thâm khoe ân ái này, chồng cô vừa có lạc thú lại vừa có cảm giác an toàn, tại sao không làm.
Cô không thể thua, muốn cho anh càng nhiều hơn.
Chỉ là đẳng cấp của Hoắc tiên sinh quá cao, căn bản không có chỗ cho cô phát huy.
***
Nửa tháng sau, Ngôn Khanh vì để hâm nóng nhiệt độ cả nước, mở một buổi fan meeting quy mô vừa phải, nhàn nhã hát vài ca khúc mới tại hiện trường. Sau khi kết thúc, 500 con số được chiếu sáng theo chỗ ngồi sẽ có cơ hội nhận được một album có chữ ký viết tay.
Mọi người đều có chuẩn bị mà đến, cố ý mang thêm nhiều ảnh chụp cho Khanh Bảo ký.
Ngôn Khanh kiên nhẫn mười phần, ký tên cho từng người hâm mộ. Tất cả những gì cô nhận được đều là ảnh cá nhân, tạp chí cổ trang hoặc là chân dung thời kỳ tuyển chọn tài năng, cái gì cũng có.
Trong lòng cô yên lặng đếm, khi đánh dấu đến 499, fan cuối cùng lại không lập tức đi lên.
Những người đã ký xong cũng luyến tiếc không rời đi, đang lặng lẽ nghị luận.
Xét cho cùng, người cuối cùng có đặc quyền, đó là có thể được thần tượng đặc biệt viết thêm ‘TO’ cụ thể.
Ngôn Khanh lấy làm lạ, định ngó ra cửa nhìn một cái.
Cô còn chưa quay đầu, nhóm fans bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai che trời lấp đất.
Trong lòng Ngôn Khanh nhảy dựng.
Lối vào ánh sáng tối tăm, thân ảnh người đàn ông chậm rãi xuất hiện, anh giấu đầu lòi đuôi mà đội mũ lưỡi trai, rất bình tĩnh đeo một biểu ngữ đèn led nho nhỏ sáng lấp lánh hai chữ “Khanh Bảo”, không nhanh không chậm đi đến trước bàn ký tên.
Ngôn Khanh ngừng thở, ngơ ngẩn ngẩng mặt nhìn anh.
Ngón tay cân xứng trịnh trọng rút ra một tấm ảnh chụp, đưa tới trước mặt cô.
Anh mỉm cười nói: “Cầu thần tượng ký tên cho anh.”
Hiện trường to như vậy, nơi nơi đều là tiếng hò reo phấn khởi, âm lượng của anh cũng không cao, nhưng Ngôn Khanh lại cứ nghe được rõ ràng chính xác.
Cô và anh chuyện thân mật gì cũng đã làm hết, giờ khắc này bên tai lại đỏ bừng.
Trên ảnh chụp chứa ánh sáng.
Là ảnh chụp chung của hai người.
Người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, người phụ nữ mặc chiếc váy trắng như tuyết, làn váy rủ xuống đất, bị anh ôm chặt eo.
Ảnh cưới.
Ngôn Khanh nén cười, nhìn sâu vào đáy mắt sáng ngời trong veo của Hoắc Vân Thâm.
Tuyệt đó, tự đưa tới cửa, vậy đừng trách cô trước mắt bao người, khoe một lần.
Ngôn Khanh nhận ảnh chụp, nhấc bút lên, ra hiệu cho nhân viên công tác kết nối ống kính với màn hình khổng lồ phía sau lưng.
Ánh sáng nhấp nháy, màn hình tiếp tục ghi lại toàn bộ quá trình cô cầm bút viết.
Ngôn Khanh viết từng nét.
“TO: Bảo bối Thâm Thâm — anh không biết, thần tượng yêu anh nhiều thế nào đâu.”
Viết xong, cô nâng ảnh cưới lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt Hoắc Vân Thâm, nhẹ nhàng hạ môi xuống. Bên cạnh “yêu anh”, là một dấu môi hoàn mỹ.