Hoa tuyết trông như cánh bướm từ trong không trung uyển chuyển, mềm mại, nhẹ nhàng rơi xuống, bay lả tả, lờ mờ che đi tầm mắt người nhìn.
Gió phương Bắc, luôn thực lạnh thấu xương, như lưỡi đao cắt vào da thịt, tiếng gió kêu lại như tiếng ai đang gào khóc thảm thiết.
Vân Hề Hề trên người khoác áo bào màu xanh, đội mũ trùm kín đầu che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, sáng quắt. Chiếc roi quất xuống, bốn vó ngựa tung bay, trên nền tuyết trắng liền ghi lại những dấu chân ngựa thật sâu.
Từ thành Túc Châu truyền đến vài tiếng sáo Khương đầy nghẹn ngào, nghĩ đến người trấn thủ biên quan chính là binh lính Nam Triều trong tim nàng lại chợt nhớ nhung về quê hương.
Nam Triều!
Giang Nam!
Vân Hề Hề thật sự hoài niệm.
Tất cả hết thảy cùng nàng mà nói như thể rất xa xôi nhưng thật ra lại rất thân thiết, bởi vì, nàng nhớ rõ nơi đó chính là nơi mà nàng đã lớn lên, nàng vẫn nhớ về bức tranh sông nước Giang Nam, có cầu bán nguyệt, mưa bụi lất phất, nhớ rõ con đường màu tím, phi yến lưu oanh, sóng cuộn miên man, liễu xanh lả lướt.
Chỉ là có lẽ vĩnh viễn nàng cũng sẽ không quay về nơi này nữa, bởi vì nàng không phải người Hán, không phải con dân Nam Triều.
Trời đất mênh mông, phía xa khôn cùng chính là đồng tuyết tịch liêu thê lương, kéo dài bất tận.
Trước mắt nàng bỗng xuất hiện một đoàn người đang chậm rãi di chuyển. Đến gần hơn một chút, Vân Hề Hề phát hiện ra đó là một đoàn xe lặn lội đường xa, trái phải có hơn trăm người.
Đoàn xe ngựa kia lộng lẫy xa hoa đang uốn lượn tiến về phía thảo nguyên.
Gió hất tung rèm che cỗ xe ngựa, mơ hồ lộ ra bên trong một bóng dáng màu đỏ kiều diễm.
Nhớ đến mấy ngày trước nàng có nghe mọi người truyền miệng nhau, Vân Hề Hề đoán này hẳn là đội ngũ hòa thân đến từ Nam Triều, người xinh đẹp quý phái ngồi trong xe ngựa hẳn là Nam Triều công chúa tài mạo song toàn.
Tài mạo song toàn?!
Từ nhỏ, Vân Hề Hề nghe nhiều nhất chính là những lời này.
Song những lời này chính là người ta khen ngợi nàng, nhưng lần này lại không hề nói về nàng, mà là nói về một nữ tử khác cũng đến từ vùng sông nước Giang Nam.
Nghe nói nàng chính là Diệp Từ Dung thiên kim của võ tướng Nam Triều – Diệp Khải Phong, từ nhỏ dung mạo xuất chúng, tài hoa hơn người. Nam Triều tiên đế vì nghe trong tên nàng có một chữ Dung, theo đó ban cho nàng phong vị là Thái Dung công chúa, ý là dung mạo xinh đẹp hơn người.
Nghe nói vị Thái Dung công chúa này được Nam Triều thái hậu nhất mực sủng ái, thái hậu cố ý đem nàng vào cung, phong vị công chúa cũng là được thái hậu ban cho. Nhưng không như mong muốn, Nam Triều trở thành bại binh dưới tay Bắc Thương Quốc, không thể không nhường hai tòa thành trì, dâng lên công chúa, kỳ vọng lấy hòa thân đổi lấy hòa bình trong một thời gian.
Mà vị công chúa tài mạo song toàn này, vốn xưng danh Nam Triều đệ nhất mỹ nhân, không thể không rời xa nơi chôn rau cắt rốn, đến chốn biên cương.
Tài mạo song toàn?! Vân Hề Hề khẽ thở dài.
Chỉ vì dung mạo xuất chúng, nàng liền phải rời xa Giang Nam mưa bụi miên man đến vùng đất Bắc lạnh giá này?
Nghĩ lại, có lẽ nữ tử này không hề cam tâm tình nguyện.
Hòa thân, cảnh tượng nhìn qua thật đằng đẵng, nhưng chờ đợi nàng không biết là vận mệnh gì, nàng cùng lắm cũng chỉ một người đáng thương thôi, chi bằng là một người bình thường có dung mạo bình thường.
Vân Hề Hề vừa nghĩ vừa thản nhiên đi đến gần đoàn xe.
Một hộ vệ thuộc đoàn xe bỗng quay đầu ngựa, chặn đầu Vân Hề Hề. Đứng trước nàng, hộ vệ kia quát lớn: “Người là kẻ nào, vì sao lại rình rập ở đây?”
Xem ra nãy giờ chính nàng đã theo đuôi phía sau đoàn xe khiến cho bọn họ đề phòng nên tên hộ vệ này liền xem nàng như kẻ xấu.
Vân Hề Hề lạnh lùng nói: “Vị quân gia này, tại hạ cùng quý đội chỉ là đi cùng đường! Không hề rình rập như ngài vừa nói!”
Hộ vệ kia liền lớn tiếng nói: “Nếu là cùng đường, đồng tuyết này mênh mộng, hầu như đường nhiều vô kể, thỉnh huynh đệ chớ theo phía sau đoàn xe của chúng ta!”
Vân Hề Hề khẽ nhíu mày, có chút bất mãn.
“Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?” Một vị tướng quân trẻ tuổi khôi ngô cưỡi ngựa chạy vội tới.
“Lý tướng quân, thuộc hạ thấy người này theo phía sau xe ngựa của chúng ta! Sợ hắn sẽ gây bất lợi, cho nên…”
“Hoang đường, đại mạc này mênh mông, thanh thiên đường lớn, cũng không phải đường nhà ngươi, sao có thể vô lý như thế!” Vị Lý tướng quân kia buông lời trách mắng, nói xong liền ôm quyền, hướng về phía Vân Hề Hề bồi tội nói: “Đã đắc tội, mong huynh đệ bỏ qua!”
Đôi mắt sáng của Vân Hề Hề lướt qua vị Lý tướng quân kia nhìn về phía đồng tuyết mênh mông, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ, kẻ xấu giờ đã tới thật rồi!”
Lý Hạo theo tầm mắt của Vân Hề Hề nhìn về phía trước, phía chân trời quả thật đang có mấy chục người ngựa đang tới gần nơi này.
Lý Hạo trong lòng cả kinh, bọn họ bất quá mới rời khỏi thành Túc Châu không bao lâu, giờ phút này ở đây là đất của người Hồ, không biết những kẻ kia là ai? Tuy nói nơi này là chân núi, thường có cường đạo lui tới, nhưng đây là hòa thân công chúa chẳng lẽ bọn cường đạo cũng dám đụng đến?
“Chuẩn bị nghênh chiến! Bảo vệ công chúa!” Lý Hạo trầm giọng nói.
Tới gần ước chừng có bốn mươi kỵ binh, hẳn là người Hồ giả dạng, chỉ là trên mặt họ đều đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng nhìn qua vô cùng dữ tợn đáng sợ.
Một người cầm đầu dùng tiếng Hán nói: “Để Thái Dung công chúa ở lại, những người khác hãy quay về Nam Triều.”
“Các ngươi là người nào, muốn cướp công chúa! Vọng tưởng!” Lý Hạo lớn tiếng nói.
Người nọ liền hừ lạnh một tiếng: “Không biết tốt xấu!” Dứt lời, vung tay phải lên, song phương liền tiến lên chiến đấu.
Kiếm pháp của bọn họ rất sắc bén, chỉ chốc lát liền đem tất cả binh sĩ hòa thân đánh tới hoa rơi nước chảy. Cỗ xe ngựa đẹp đẽ quý giá nháy mắt chia năm xẻ bảy, của hồi môn của Thái Dung công chúa gồm vàng bạc, vải vóc tan tành dưới đất, trên nền tuyết trắng ánh sáng ngọc quý không ngừng phát sáng lấp lánh.
Vân Hề Hề than nhẹ một tiếng, trách không được Nam Triều chiến sự đại bại dưới tay Bắc Thương Quốc, nhìn đội ngũ quân sĩ này liền nhận ra có lẽ họ đã sống một cuộc sống quá an nhàn, sung sướng.
Những người kia quyết không phải những cường đạo bình thường mà đã qua huấn luyện kỹ càng, bọn họ không nhắm vào của hồi môn của công chúa, mà mục đích thật sự là bắt cóc công chúa.
Thái Dung công chúa Diệp Từ Dung bị một người túm từ trong xe ra, nàng một thân phục sức màu đỏ, trên đầu đội chiếc khăn đỏ thêu hình uyên ương hí thủy, theo tập tục của người Hán, trước khi hôn lễ cử hành xong là không thể bỏ chiếc khăn đỏ xuống.
Cả người nàng vận y phục màu đỏ, ở đây hoa tuyết tung bay, như một đóa hải đường kiều diễm ung dung nở rộ giữa trời tuyết mênh mông.
Một bóng xám vô thanh vô tức, như một làn khói thân thủ mau lẹ chưa kịp phản ứng… Hắn đã ôm lấy Diệp Từ Dung phóng lên ngựa mà đi.
Lý Hạo bị mấy kẻ địch bao vây, căn bản là không thể thoát ra, gấp gáp hô to: “Công chúa! Công chúa!”
“Cứu ta! Cứu… cứu ta!” Vân Hề nghe tiếng Diệp Từ Dung bất đắc dĩ kèm vẻ thê lương kêu lên, tiếng kêu ở trong gió phiêu đãng.
Vân Hề Hề đanh mắt, mới vừa rồi nhìn những người kia đến cướp công chúa, nàng căn bản không nghĩ sẽ nhúng tay vào việc này, nhưng kia là hòa thân công chúa được gả đến Bắc Thương Quốc nếu bị cướp như thế, truyền đến Nam Triều, chuyện này liền sẽ gây ra đại loạn.
Cứ như thế, Vên Hề Hề liền lấy ra một cung tiễn từ trong hành lý bên người, lắp tên vào cung, giương cung, nhắm và bắn.
Tiếp sau đó cũng chính ngay lúc đó, cũng động tác đó.
Vân Hề Hề bắn ra cùng lúc ba mũi tên, ba mũi tên nhanh như sao băng, nhắm vào phía lưng và hai cánh tay của người kia.