Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 100: Gặp lại cố nhân (hạ)



Ánh nến mông lung mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Tuần, khoảng cách gần trong gang tấc, Hề Hề có thể dễ dàng nhận ra ánh mắt đong đầy thâm tình của hắn. Ánh mắt của hắn như vậy sâu, như vậy trầm, tựa ngàn quân lực tấn công vào trái tim Hề Hề.

Thích hắn ư?

Một sự chua xót nảy lên trong lòng.

Hàn Tuần chậm chạp mở quyển sách trong tay ra, nương theo ánh nến vàng, Hề Hề nhìn thấy rất rành mạch chữ trên quyển sách, “Tần mọt sách, ta thích ngươi! Toát mồ hôi!” Mấy chữ kia viết vô cùng vụng về, nhưng Hề Hề vẫn có thể nhận ra, đấy chính là chữ của nàng. Là năm đó trước khi nàng đi Tuyết Sơn, đã viết gửi lại cho Tần mọt sách, nàng chôn nó dưới gốc cây hoa hồng, không ngờ lại bị Tần mọt sách tìm thấy.

Nàng gần như đã quên mình từng viết gì, chẳng nghĩ đến mình lại thổ lộ trắng ra như thế, mặt không khỏi đỏ ửng lên.

Đúng vậy, năm đó, nàng đúng là thích hắn, tuy nhiên hắn lại không một lời từ biệt đã đi, khiến nàng thương tâm thật lâu, khóc thật nhiều.

Mười năm sau, gặp lại, người trong lòng hắn là Diệp Từ Dung, không phải nàng. Làm đế vương, hoàng hậu của hắn cũng là Diệp Từ Dung, không phải nàng.

Nàng trong lòng hắn, cho tới bây giờ cái gì cũng không phải. Hiện giờ hắn lại đau khổ đuổi theo nàng, là vì sao chứ?

Hề Hề cay đắng đáp: “Hiện giờ, điều ngươi nên làm, chính là làm một hoàng đế tốt, không phải bướng bỉnh truy vấn ta có thích ngươi hay không!”

“Đế vương?” Môi Hàn Tuần vẽ ra một cười lạnh lùng trống trải, “Chẳng lẽ làm đế vương rồi, là phải mất đi người mình yêu thương sao?”

“Ngươi không hề đánh mất người ngươi yêu thương, nàng vẫn ở trong cung, nàng chính là hoàng hậu của ngươi.” Hề Hề khẽ nói.

Hàn Tuần chấn động: “Ngươi đang trách ta ư, có đúng không, trách ta phong Diệp Từ Dung làm hoàng hậu, đúng không? Hề Hề, thật ra người trong lòng ta, cho đến hiện tại, không phải là Diệp Từ Dung, ta đối với nàng chỉ có thương tiếc, không phải tình yêu nam nữ.”

Hề Hề lắc đầu: “Mặc kệ người trong lòng ngươi là ai, đối với ta mà nói, đã không còn quan trọng nữa. Vả lại, ta chưa từng oán trách ngươi.”

Hàn Tuần nhìn khuôn mặt xinh đẹp như bạch ngọc chạm khắc trước mắt, đôi môi như hai cánh hoa đỏ bừng khéo léo hé mở, còn có đôi mắt trong trẻo mang theo xa cách lạnh nhạt, lửa giận trong lòng liền bốc lên.

“Ta biết, người mà ngươi ước hẹn không phải là ta!” Hàn Tuần vô cùng thong thả lạnh lùng hộc ra mấy chữ, “Thế nhưng, ta vẫn sẽ không từ bỏ, ngay cả khi trong lòng ngươi có hắn, ta cũng sẽ đuổi hắn đi.”

Lòng Hề Hề khẽ run lên, thấp giọng hỏi, “Ngươi muốn làm gì?”

Hàn Tuần không đáp, bỗng nhiên mỉm cười ảm đạm, lòng nàng chợt run rẩy, quay đầu bước chậm ra cửa.

Hàn Tuần lại như bóng với hình, đuổi theo nàng, bàn tay khẽ đảo, bóng trắng như ảo ảnh chớp nhoáng trong căn phòng mờ mịt, bắt lấy cổ tay Hề Hề.

Lòng Hề Hề bỗng phát lạnh, vươn tay chống trả, chỉ trong chớp mắt, bóng trắng bay tán loạn trong phòng, hai người chiến cùng một chỗ. Hề Hề không nghĩ đến, võ công của Hàn Tuần phải cao hơn so với nàng tưởng rất nhiều, để chống lại hắn, nàng hầu như phải dùng hết mười phần sức.

Sau cùng chỉ một cái sẩy tay, huyệt đạo bên hông đã bị ngón tay thon dài điểm vào, cơ thể mềm mại ngã vào lòng Hàn Tuần, hơi thở tươi mát của nam tử nháy mắt bao phủ Hề Hề.

“Hàn Tuần, ngươi muốn làm gì? Mau thả ta ra!” Hề Hề có chút kinh hoảng nói.

Hàn Tuần lại mỉm cười lười biếng, ánh mắt đầy dịu dàng cùng thương tiếc, ngón tay thon dài của hắn xoa nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của Hề Hề, vuốt ve từng tấc từng tấc một.

Hắn chăm chú nhìn ngắm Hề Hề, tựa như muốn đem dung nhan của nàng khắc sâu vào lòng, hắn thì thào nói: “Mặc kệ ngươi là Phong nha đầu hay Tuyết Sơn Thánh Nữ gì đó, ta chỉ biết ngươi chính là quý phi của ta, tối nay, ta sẽ chân chính biến người thành nữ nhân của ta!”

Dứt lời, bỗng nhiên vươn tay dập tắt ánh nến, ánh trăng nhàn nhạt len qua song cửa, bay bổng như bướm vỗ cánh, tản ra dải sáng bạc như khói sương, trôi nổi bồng bềnh, thăm thẳm mà trong trẻo.

Hề Hề sợ hãi vừa thẹn vừa giận, hắn là một đế vương, muốn dạng nữ nhân gì mà không có, vì sao còn dùng thủ đoạn như vậy với nàng.

“Hàn Tuần, ngươi không thể làm vậy! Không thể!” Cổ họng chợt tê rần, á huyệt cũng đã bị điểm, Hề Hề không thể nói chỉ có thể nhìn Hàn Tuần.

Ánh trăng mờ hắt lên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Tuần, môi hắn ngậm một ý cười lười biếng, dưới ánh trăng, mang theo một sự quyến rũ tuấn mỹ khó có từ ngữ nào diễn tả cho hết.

Hắn nhẹ nhàng đặt Hề Hề lên giường, nghiêng người, cơ thể tuấn dật hoàn mỹ liền đè áp lên người Hề Hề, thật kỹ càng, thật chặt chẽ, không để lộ bất cứ kẽ hở nào.

Ánh mắt của hắn nóng rực chuyên chú, xoáy sâu vào khuôn mặt thanh lệ tuyệt trần của Hề Hề, như sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, nàng sẽ ngay lập tức biến mất. Hắn gắt gao vây chặt lấy Hề Hề, tựa hồ chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh nàng đang tồn tại. Hắn dịu dàng hôn lên mắt nàng, hàng chân mày của nàng, sau đó khẽ trượt xuống, cuối cùng dừng trên đôi môi mềm mại như cánh hoa của Hề Hề, gắn bó như răng với môi, dường như chỉ có thế mới có thể chứng minh nàng là nữ nhân của hắn, mới không mất đi nàng.

Ánh trăng mênh mông, có nước mắt trong suốt theo khóe mắt Hề Hề chảy ra, rơi xuống mép tóc, ngấm vào mái tóc đen.

Nước mắt của nàng bất chợt khiến trái tim Hàn Tuần hoảng hốt, đôi mắt ưu thương đau buồn của Hề Hề, hệt như lưỡi đao sắc bén cắt vào lòng hắn, làm hắn cũng đau đớn.

Môi hắn đảo vòng trên hai má nàng, mút đi những giọt nước mắt của nàng.

Hắn chậm chạp hỏi han từng chữ, từng chữ một, “Hề Hề, ngươi có biết yêu mà không có được sẽ có cảm giác như thế nào không?” Hắn khẽ hỏi, không sai, mỗi một lời một chữ của hắn, đều xoắn chặt lấy lòng nàng, hắn tiếp tục nói, “Yêu mà không có được, tất cả tưởng chừng như đơn giản lại trở thành sự khao khát vô cùng phức tạp, không khác gì một ngòi hỏa, thiêu hủy lý trí của một người. Dù ta là một đế vương cao quý thì thế nào chứ, cho đến hiện tại, ta cũng chẳng phải thánh nhân gì, không có khả năng yêu mà vẫn có thể bình tĩnh khống chế, thờ ơ như không. Ta muốn ngươi, như vậy ngươi sẽ vĩnh viễn thuộc về ta, ta phải giữ ngươi lại bên cạnh ta, làm nữ nhân của ta.”

Dứt lời, bàn tay Hàn Tuần dịu dàng thương tiếc xoa ngực Hề Hề, cởi ra áo ngoài của nàng, sau đó là áo trong.

Khi da thịt của Hề hề xuất hiện trước mắt hắn, đôi mắt hắn đột nhiên trở nên sâu thẳm.

Nhiều năm qua, hắn vì ngôi vị hoàng đế, ít gần nữ sắc, vừa làm hoàng đế, bỗng phát hiện mình yêu Hề Hề, sau đó thì không thể chạm vào bất cứ nữ nhân nào khác nữa.

Giờ đây, cơ thể xinh đẹp yểu điệu, quyến rũ của Hề hề hiện ra trước mắt, hắn chỉ cảm thấy đầu mình nổ vang một tiếng, lý trí mất hết.

Hề Hề tươi đẹp thanh nhã, hệt như thứ độc được lợi hại nhất thế gian, chỉ cần liếc mắt một cái, liền không bao giờ có thể… khống chế được nữa.

Đôi mắt đen láy của Hàn Tuần bỗng chốc sâu thẳm, cơ thể cũng dần nóng bỏng hẳn lên, hắn mở cánh tay ra, quần áo màu ánh trăng từ trên người chảy xuống, lộ ra cơ thể tuấn dật xinh đẹp.

Cơ thể trần trụi ấm áp của hắn một lần nữa đè áp lên cơ thể Hề Hề.

Hề Hề nằm trên chiếc giường mềm mại, hai dòng lệ chảy xuôi trong bóng đêm, nàng có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Lòng thầm lẩm bẩm: “Hàn Tuần, vì sao ngươi phải đối với ta như vậy, vì sao?”

Môi Hàn Tuần lại hôn lên môi Hề Hề, lần này đã không còn giống lần trước, không còn là mưa thuận gió hòa dịu dàng, mà là mang theo tình cảm mãnh liệt, không ngừng dây dưa, như ngọn lửa cuồn cuộn bừng cháy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.