Tên của họ ở đây được hiểu lần lượt là phong, lôi, điện, chớp.
Có thể làm thị vệ của Hoàn Nhan Liệt Phong, bọn họ hiển nhiên không phải những kẻ đơn giản.
Nhưng giờ phút này bọn họ chỉ thấy trước mắt bạch quang chợt lóe, tơ
lụa mềm mại thuần một màu trắng mang theo hơi lạnh thấu xương như tiếng
gió xơ xác tiêu điều, cùng lúc cuốn lấy bọn họ. Một thân hình giống như
ảo ảnh xuất hiện trước mắt bọn họ, bỗng nhiên trên ngực tê rần, nguyệt
đạo của bốn người đồng thời bị điểm.
Bốn người khó tin nhìn người ra tay, chính là kẻ mà bọn họ luôn khinh thường, kẻ mà trong mắt bọn họ tuấn mỹ quá mức, một kẻ nhu nhược đến từ Nam Triều.
Vân Hề Hề tay áo giương cao một cái, rồi thu về bạch lăng, nàng nhìn
những thị vệ đứng đó, lạnh lùng cười: “Các ngươi cùng chủ nhân của các
ngươi thật giống nhau, đều kiêu căng ngạo mạn.”
Nếu không phải bọn họ xem thường nàng như thế, thì giờ phút này sẽ không dễ bị khống chế như vậy.
Vân Hề Hề nhìn chung quanh bên trong, đón nhận ánh mắt đầy phẫn nộ
của Liệt Ảnh công chúa đang ngồi trên ghế da hổ, cười nhạt, rồi cứ thế
phiêu nhiên ra khỏi phòng, như một trận gió mềm mại. -> em cảm giác
câu này hơi cụt, nên them là “cười nhạt, cứ thế phiêu nhiên…” chẳng hạn
Không khí mang theo hơi thở rét lạnh cùng một mùi hương thanh u vẫn
vương trên chóp mũi, hàn mai rơi rụng như khóa lại tuyết trắng trên nền
đất, thản nhiên, phóng túng nằm đấy như đang nghỉ ngơi.
Vân Hề Hề chậm rãi đi trong buổi sớm yên tĩnh, trên nên tuyết mờ ảo in lại những dấu chân mờ nhạt của nàng.
Diệp Từ Dung hẳn là đã bình yên rời đi, nàng rốt cuộc đã giúp được Diệp Từ Dung, trong lòng không phải cảm thấy áy náy nữa.
Vân Hề Hề nhảy lên tường, tính toán sẽ trèo tường đi ra ngoài, nhưng
làn gió lạnh như băng lập tức ùa đến mang theo một trận sát ý khôn cùng.
Bên ngoài bờ tường không biết từ khi nào đã có sẵn binh lính đông
nghịt ở đó chờ phân phó, đao kiếm chói lọi, cung nỏ sẵn sàng, ở trong
nền tuyết trắng, toát lên sự lạnh lẽo thấu xương, ngập tràn sát ý.
Phía sau chợt có chút tiếng động kì lạ, Vân Hề Hề quay đầu lại nhìn, trong viện đã xuất hiện mấy chục binh lính giáp bạc mũ bạc vô cùng dũng mãnh. Đi đầu là một hắc y nhân, đại khái đây chính là thiết kỵ hộ vệ
trong truyền thuyết của Hoàn Nhan Liệt Phong, khí thế quả thật không thể khinh thường.
Trong nháy mắt Vân Hề Hề thế nhưng hai bên đều là kẻ địch.
Vân Hề Hề không rõ là người nào truyền lệnh đem binh đến, nàng rõ ràng đã chế trụ bốn thị vệ kia rồi.
Đang lúc nghi hoặc, một thanh âm lãnh triệt (lạnh lùng + trong trẻo)
trong gió vang lên: “Vân công tử, ngươi cũng thực tự đại đấy thôi, cùng
bản vương đều giống nhau cả.”
Là Hoàn Nhan Liệt Phong!
Hắn chậm rãi đi ra từ bên trong, cười dài đứng ở nơi đó, cái cười kia thật tao nhã, tiêu sái, nhưng ánh mắt lại như tuyết phương Bắc – hàn ý
trùng điệp.
Vân Hề Hề rốt cục đã hiểu là ai đã hiệu lệnh đem binh đến.
Nàng vẫn là đã xem nhẹ vị chủ nhân của thảo nguyên này, tuy nói chắc
dược tính của mai hương rất mạnh, nhưng Vân Hề Hề lại không nghĩ đến nội lực của Hoàn Nhan Liệt Phong lại thâm hậu như vậy, chỉ trong một thời
gian ngắn hắn đã tỉnh lại, có thể thấy võ công của hắn sâu khôn lường.
Nàng vẫn là quá sơ xuất, giá như điểm trụ nguyệt đạo của hắn nữa thì tốt rồi.
Nhưng giờ không phải là lúc hối tiếc, ánh mắt của Vân Hề Hề lướt qua
các tướng sĩ đông nghịt bên dưới, cân nhắc mình có thể hay không phá bỏ
vòng vây này.
“Vân công tử sao không xuống đây đi, đứng mãi ở đó, chẳng lẽ thật sự
muốn làm bia ư?” Hoàn Nhan Liệt Phong điềm tĩnh nhìn nàng, nhàn nhạt
nói.
Vân Hề Hề thầm than một tiếng, biết hôm nay chính mình khó phá vòng
vây, liền theo tường nhảy xuống dưới, thân hình nhẹ nhàng tựa một mảnh
bông tuyết.
“Hoàn Nhan Liệt Phong, nói thật cho ngươi biết, ta chỉ là một người
ngoài không liên quan gì, cùng Diệp Từ Dung càng không hề quen biết,
ngươi vì sao không buông tha cho ta chứ?”
“Ngươi cho là trải qua tối hôm qua, bản vương còn có thể tin tưởng ngươi sao?”
Vân Hề Hề nghĩ lại đêm qua nàng đã kề kiếm lên cổ Hoàn Nhan Liệt
Phong, nói: “Ta chỉ là bất mãn ngươi như vậy nhưng lại ức hiếp một nữ
nhân!”
“Ngươi đến tột cùng là người như thế ở Nam Triều? Vương thất quý
tộc?” Hoàn Nhan Liệt Phong hỏi, ánh mắt lạnh lùng dao động dừng lại trên người nàng.
Vân Hề Hề trong lòng hoảng hốt, Hoàn Nhan Liệt Phong không phải đã nhận ra nàng là nữ nhi rồi chứ.
Hẳn là sẽ không, nàng trên người mặc đến mấy lớp áo mùa đông, ngực đã bị nàng hung hăng bó thắt lại, hắn sao có thể nhìn ra, cho dù ánh mắt
hắn có tinh tường hơn so với người thường, cũng không thể nhìn ra.
“Thân phận ta như thế nào có quan trọng sao?”
“Thái Dung công chúa như vậy ái mộ ngươi, bản vương chỉ muốn biết đối thủ của mình là người như thế nào!”
“Vương huynh, huynh khi nào mới chịu cho người giải nguyệt cho ta.”
Ngay sau Liệt Ảnh công chúa liền chạy vội ra, bỗng nhiên nhìn đến Vân Hề Hề, ánh mắt chuyển rét lạnh, giọng căm hận: “Tên tiểu tặc, dám khi dễ
bản công chúa, xem bản công chúa thu phục ngươi như thế nào.”
Vừa nói xong liền đánh úp về hướng Vân Hề Hề.
Vân Hề Hề trong lòng vừa động, vừa nói là đã tới rồi, thân hình nàng hơi di chuyển, liền hướng về Liệt Ảnh công chúa tóm lấy.
Hoàn Nhan Liệt Phong tựa hồ nhìn thấy được ý định của nàng, như mây
đen bay vọt tới, che chắn phía trước Liệt Ảnh, tay áo đen giương lên,
mang theo kình phong lạnh thấu xương đánh trả về phía Vân Hề Hề.
Vân Hề Hề phi thân nhảy lùi lại, né tránh thế công như sấm chớp của Hoàn Nhan Liệt Phong.
“Ngươi muốn động thủ ư?” Hoàn Nhan Liệt Phong cười lạnh: “Ngươi không sợ vạn tiễn xuyên tâm sao?”
Thanh âm nhẹ nhàng, nhưng binh lính đều đã tiến lên, lắp cung, một
chi tiễn bén ngọt nhắm ngay phía Vân Hề Hề, bắn đến. Vân Hề Hề thân hình cứng đờ, Hoàn Nhan Liệt Phong nương thân phóng đến, nháy mắt liền điểm
vào nguyệt đạo của Vân Hề Hề.
Vân Hề Hề cười lạnh nói: “Uổng công ngươi là Thảo Nguyên Chi Ưng, thì ra chỉ là một kẻ tiểu nhân, ngươi có dám cùng ta đơn đả độc đấu không?”
“Ngươi cùng ta đơn đả độc đấu?” Hoàn Nhan Liệt Phong giọng nói mang
theo vẻ cười chê, người Nam triều này lại dám khiếu chiến với hắn?
Hai thị vệ áo đen bỗng vội vàng tiến vào, hướng Hoàn Nhan Liệt Phong
bẩm báo: “Vương gia, Dung phi quả nhiên không quay về Dung viện.”
Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt Phong chợt lóe hàn quang, cả người nháy mắt tản mát đầy sự tàn khốc.
“La Cáp, ngươi tức tốc đem toàn bộ binh lính tìm kiếm, đuổi theo Dung phi.” Hắn quay đầu nhìn phía Vân Hề Hề, gương mặt như hàn băng, ánh mắt tinh tườm mang đầy sát ý giá lạnh, môi khẽ nhếch lên, buông ra một cái
cười lãnh khốc: “Ngươi đưa nàng đi, chính mình thì ở lại đây, chính là
muốn kéo dài thời gian của bản vương sao? Các ngươi thật sự là tình
thâm. Chính là, ngươi cho rằng nàng có thể chạy thoát ư? Các ngươi ai
cũng không thể thoát khỏi tâm tư và tầm tay của ta.”
Hoàn Nhan Liệt Phong gắt gao xiết chặt lòng bàn tay của mình, phảng phất trông như đang nắm lấy sinh mệnh của tất cả mọi người.
“Ảnh Nhi, muội thấy chúng ta nên xử lí hắn như thế nào?” Hắn quay đầu nhìn Liệt Ảnh công chúa đang đứng bên cạnh.
Liệt Ảnh ánh mắt phẫn hận săm săm một tia hứng thú ý cười trên môi:
“Vương huynh, một đao giết hắn thì lợi cho hắn quá, ta xem không bằng để hắn ngoài trời tuyết, cho hắn chết cóng. Bất quá….” Nàng dừng một chút, nhìn phía Liệt Phong nức nở: “Vương huynh, hắn không phải nam sủng của
ngươi sao? Ngươi đành lòng sao?”
“Nam sủng? Hắn còn chưa xứng! Đông chết hắn, một đề nghị không tồi,
Vương huynh nghe theo ngươi.” Hoàn Nhan Liệt Phong cưng chiều vỗ về,
vuốt mái tóc của Liệt Ảnh, chậm rãi nói.
Trách không được Liệt Ảnh công chúa như vậy giảo hoạt, bướng bỉnh,
nguyên nhân chính là có đại ma đầu sau lưng yêu chiều nàng, còn không bị chiều đến hư mới lạ đó?
“Đã như thế, bản công chúa cũng không khách khí.” Liệt Ảnh nói xong, đá một cước vào người Vân Hề Hề.
Vân Hề Hề nguyệt đạo bị điểm, thân hình như con diều đứt dây, bay
lên, văng vào một góc cây mai trong viện. trong lúc nhất thời hoa rơi
rụng như mưa, bay tán loạn.
Vân Hề Hề nằm gục trên nền tuyết, hoa mai non mềm thơm ngát rơi trên đầu vai nàng, trên mũ tuyết của nàng.