Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 17: U lao đàm phán



Hề Hề không hề bị gương mặt tối tăm của hắn dọa nạt, mặc khác, ngửa đầu chống lại ánh mắt thu hồn nhiếp phách vô cùng lợi hại kia của hắn.

“Ngươi đã đến rồi!”

Hề Hề ngữ khí vân đạm phong khinh, giống như hỏi thăm cố nhân sau bao ngày không gặp.

Ngữ khí này làm cho Hoàn Nhan Liệt Phong thấy không thoải mái, ánh mắt nguy hiểm của hắn trở nên sâu hơn, hắn ngày càng cảm thấy, chế phục Hề Hề, ngược lại so với chiếm được tâm của Diệp Từ Dung lại càng có tính khiêu chiến hơn.

Trải qua nhiều năm chinh chiến, Hoàn Nhan Liệt Phong thống nhất nhiều tộc dân nhỏ trên thảo nguyên, hiện giờ lại cùng Nam Triều đại bại hòa hoãn chiến tranh.

Trước sau đều là hắn dẫn binh chinh chiến, giờ thì ngày tháng lại rất nhàn hạ, hắn từ lâu đã cảm thấy rất nhàm chán.

Mà thiếu niên nam tử gầy yếu này, ở trong mắt của hắn, liền giống như một con mồi, hắn cũng không vội giết chết hắn, hắn muốn xem hắn trong tay mình như thế nào giãy dụa, như thế nào phản khán, rồi lại như thế nào trở nên đầy thương tích, tinh thần suy sụp.

Khuôn mặt tối tăm của Hoàn Nhan Liệt Phong khẽ đảo qua rồi sáng lên, khóe môi chậm rãi nổi lên một mạt ý cười sáng lạn mà quỷ dị.

Cái cười này làm cho đáy lòng Hề Hề cảm thấy thật khủng hoảng, không thể không thừa nhận, Hoàn Nhan Liệt Phong tuyệt đối có sự uy nghiêm của hoàng tộc vương giả, làm cho người ta vô hình trung cảm thấy kích động cùng áp lực.

Giờ phút này hắn không khác gì một con sư tử oai hùng trêu đùa con mồi của mình, mà con mồi của hắn không ai khác ngoài nàng, cứ bước đi một bước, lại càng tiến gần đến cái bẫy của hắn hơn.

Mặc kệ như thế nào, Hề Hề vẫn tình nguyện mạo hiểm một phen, không sai, vì nàng không thể cam chịu bị giam không minh bạch như thế được. Hoàn Nhan Liệt Phong này là ác ma (nghe quen ghê), nói không chừng sẽ giam cầm nàng cả đời.

Vài ánh nắng, xuyên thấu qua khung cửa nhỏ hẹp, chiếu rọi nửa mặt bên của Hoàn Nhan Liệt Phong.

Tâm tối dần sáng tỏ cứ vậy lần lượt thay đổi, tranh tối tranh sáng, mấy phần tao nhã ấm áp, mấy phần lạnh lùng khó lường.

Thật giống với con người của hắn, trong chốc lát lãnh khốc như băng, trong chốc lát nét mặt lại tươi cười như hoa.

Hề Hề cũng chỉ có thể đánh cược, nàng không chút nghi ngờ mà tin tưởng rằng, cho dù hiểu lầm được làm rõ, nói toạc ra mình là nữ nhân, Hoàn Nhan Liệt Phong cũng sẽ như cũ không bỏ qua cho nàng.

Chậm rãi từ trên giường đứng lên, Hề Hề hướng tới Hoàn Nhan Liệt Phong lạnh nhạt cười: “Xem ra Hoàn Nhan vương gia là đã đáp ứng khiêu chiến của ta!”

Trong lời nói của Hề Hề mang theo một tiếng hừ lạnh thật mạnh, mang theo rõ ràng sự khinh thường.

“Ý người là nhận khiêu chiến của ta rồi đúng không?” Hề Hề dò hỏi lần nữa.

“Chỉ với ngươi, cũng khám khiêu chiến với bản vương!”

Tuy rằng chinh phục hắn là một sự khiêu chiến không tồi, nhưng hắn đường đường là Tả Hiền Vương, cùng một Nam Triều thiếu niên vô danh như thế quyết chiến, chẳng phải phá hủy cả một đời anh minh của hắn sao.

Chỉ bằng hắn?

Hoàn Nhan Liệt Phong lại xem xét kỹ Hề Hề một lần nữa.

Có lẽ ở Nam Triều hắn không tính là vóc dáng nhỏ bé, nhưng ở Tái Bắc, hắn tuyệt đối là không hơn không kém một nam tử vóc dáng nhỏ bé.

Còn có thân thể của hắn, tuy rằng mặc y phục thật dày, vẫn là dấu không được cơ thể gầy yếu.

Hắn cùng nàng!

Giống như hổ cùng thỏ con, sư tử cùng sóc.

Tột cùng thì chính là xinh đẹp cùng buồn cười đối lập. Luận võ như vậy, chẳng phải là làm cho thần dân ở phía sau lưng hắn chê cười một trận sao.

“Hoàn Nhan Liệt Phong, ta đoán không sai thì ngươi chính là không dám tỷ thí với ta đúng không?” Hề Hề không chút khách khí hỏi.

Nàng vốn nhìn thấu tâm tư của Hoàn Nhan Liệt Phong, nên muốn đã kích hắn một chút.

Hoàn Nhan Liệt Phong bước từng bước về phía trước, rồi nắm lấy cằm nhỏ của Hề Hề. “Ngươi dám gọi thẳng tên của bản vương như thế? Ngươi không sợ chết sao?”

Đau đớn nhanh chóng ùa đến, Hề Hề lạnh lùng cười, theo sau là một ngữ khí đùa cợt: “Hoàn Nhan Liệt Phong, ngươi cho rằng ta còn sợ ngươi giết ta sao, nếu ta sợ chết, ta đã không đi đến hôm nay rồi, như thế nào, ngươi không dám nhận lời ta sao, ngươi vẫn là muốn ở trước mặt Dung phi tiếp tục đóng vai một vị bá chủ dễ dàng nắm bắt được người khác, như vậy, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể nào có được lòng của nàng, cũng là ngươi sợ ta thắng ngươi.”

Bàn tay to của Hoàn Nhan Liệt Phong hơi tăng lực, Hề Hề không hề hé răng, quật cường chăm chú nhìn vào đôi mắt của Hoàn Nhan Liệt Phong, nàng biết nếu nàng yếu mềm, nàng nhất định sẽ thua.

Trên tay truyền đến cảm giác trắng mịn từ mặt nàng, làm cho Hoàn Nhan Liệt Phong trong lòng hoảng hốt, khoảng cách gần như thế, Hề Hề ánh mắt sáng lưu chuyển, thần thái quật cường làm cho hắn nội tâm run lên.

Hắn lại nghi hoặc: nam tử Nam Triều, làn da ai cũng trắng mịn như vậy sao?

Ánh mắt của Hoàn Nhan Liệt Phong khiến cho người ta đoán không ra liền làm cho Hề Hề trong đầu nhảy dựng, nàng chán ghét cái ánh mắt đầy ý vị thích thú kia của hắn.

Nhưng không khí mờ ám này không kéo dài được bao lâu.

Hoàn Nhan Liệt Phong thoáng nhìn qua khuôn mặt sưng đỏ do gió rét của Hề Hề, còn có nơi đầu mũi truyền đến một mùi hôi, không chịu được liền nhíu mày.

Hề Hề mỗi ngày luyện tập võ công, tuy là mùa đông, không có mồ hôi ướt đẫm, nhưng ở trong nhà lao, đã nhiều ngày rồi nàng chưa tắm rửa, cho nên cơ thể mang theo mùi hôi.

Mùi hôi này làm cho Hoàn Nhan Liệt Phong chán ghét xoay đầu đi, bàn tay to cũng thả lỏng cằm của Hề Hề ra.

Tay áo trong lúc vô tình vung lên, một mảnh vải màu xanh từ tay áo rơi ra, nhẹ bay rồi đạp xuống nền đá trên mặt đất.

Bốn khối hình đường cắt, là bốn chữ to, trên nền đá hiện ra rõ ràng.

Quyết phân thắng bại!

Đúng là chữ của Hề Hề.

Hề Hề xoay người nhặt lên mảnh vải, nhẹ nhàng thổi thổi, rồi đặt lên trên tay, nói: “Xem ra, ngươi là nhìn thấy tờ giấy này mới đến đây.”

“Dù như thế nào, bản vương cũng sẽ không nhận lời ngươi. Nhưng ngươi thật ra cũng rất có dũng khí, dù ngươi không phải là người đầu tiên ngang nhiên khiêu chiến với ta như thế!” Hắn mỉm cười nói: “Ngươi không sợ ta khiến cho ngươi chết thật khó coi sao?”

“Vẫn chưa quyết đấu, ai cũng khó có thể đoán trước được kết cục!” Hề Hề khẽ cười nói.

“Tốt, ngươi rất có chí khí, bản vương thích.” Hoàn Nhan Liệt Phong sâu xa khó hiểu nói.

“Nói vậy ngươi nhận lời ta rồi phải không! Nếu là ta thắng… ta muốn ngươi phải buông tha cho ta và Diệp Từ Dung.”

Hề Hề còn nợ Diệp Từ Dung một mạng, nếu có thể, nàng phải cứu nàng ta.

“Ngươi còn muốn nói điều kiện với ta ư, bởi vì… chắc chắn ngươi sẽ không thực hiện được. Bất quá, muốn cùng với bản vương luận võ, vẫn chưa rõ ngươi thật ra có thực lực này không.”

Hoàn Nhan Liệt Phong chậm rãi đi đến trước giường, phủi phủi, rồi ngồi xuống.

“Ý của ngươi là gì?” Hề Hề nghi hoặc hỏi, nam nhân này, lại còn muốn làm trò bịp bợm gì.

“Nếu ngươi thắng ở Dũng Sĩ đại hội, bản vương có thể cân nhắc quyết đấu cùng ngươi!” Hoàn Nhan Liệt Phong đổi một tư thế tao nhã khác. “Giường này cũng thật thoải mái đó!”

“Dũng Sĩ đại hội?” Hề Hề trong lòng khẽ run, Hoàn Nhan Liệt Phong, quả nhiên không phải ngồi không.

Trên thảo nguyên mỗi năm tổ chức Dũng Sĩ đại hội một lần, là ngày hội lớn nhất ở thảo nguyên hằng năm, hai mươi sáu thị tộc người có võ công cao cường đều cùng hội tụ về đây để tham dự, nhưng ở đại hội mình nhất định có cơ hội thắng lợi, chỉ là nàng nghĩ không muốn ở thảo nguyên này nổi danh như thế.

“Này, Dũng Sĩ đại hội ở thảo nguyên mỗi năm một lần? Như thế nào, ngươi không dám tham gia sao?”

“Hoàn Nhan Liệt Phong, ta Vân Hề nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng!” Hề Hề nghĩ đến dung mạo cùng thân phận nam nhân hiện tại của mình đều là giả, tươi cười rạng rỡ đáp ứng.

“Tốt, bản vương sẽ chờ!”

Hoàn Nhan Liệt Phong khẽ cười, ngươi cho rằng Dũng Sĩ đại hội dễ thắng như vậy sao? Chính là dù thắng được tất cả mọi người, ngươi cũng không thắng được Vương đệ của ta! Muốn cùng ta quyết đấu, chẳng qua là ngươi si tâm vọng tưởng thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.