Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 32: Xuân thủy gợn sóng



Bóng kiếm màu xanh bỗng nhiên lóe lên, hai bóng người chiến cùng một chỗ.

Thế kiếm biến hóa thành vô số những bóng trắng sắc bén ác liệt, kiếm chiêu phóng túng nảy lên rồi lại đâm tới, như mây trắng cuộn bay mát lạnh, thể hiện ra khí thế trầm ổn từng trải, thật xứng đáng là Thảo Nguyên Chi Ưng, không chỉ vậy còn mơ hồ ẩn hiện phong thái của người chỉ huy thiên quân vạn mã.

Bóng dáng màu xanh thân pháp uyển chuyển, mỗi một chiêu thức, như nước lại như khói sương, thể hiện một sự mờ mịt nhưng trong trẻo, lạnh lùng.

Bóng kiếm đẹp mắt như hoa lửa, ở trong hang động không ngừng lóe lên, ánh sáng cùng u ám tối tăm trộn lẫn trong sự hỗn độn, ánh sáng của hai đôi mắt, một bên trong suốt như dòng nước, một bên lạnh lẽo như băng. Ẩn sâu trong hai đôi mắt ấy đều là những cái nhìn vô cùng tỉnh táo.

Hai người chiến từ trong động ra đến ngoài động, ngoài trời tuyết vẫn không ngừng rơi, tuyết tựa như bị khí thế của hai người quấy nhiễu, tung tóe, day dưa rồi bay loạn khắp nơi.

Từ trong hang động sâu thăm thẳm, gió lạnh thường hay thổi qua, cũng bất giác trở nên êm dịu hơn. Chỉ là, ngay sau đó đã có không ít những tiếng vang như tiếng sấm kéo đến, có vô số những nguồn ánh sáng lạnh màu bạc như sợi áo bông giăng hỗn loạn đầy trời, lao thẳng về phía hai người đang chiến đấu kịch liệt.

Giờ phút này, Hề Hề đang ra chiêu “loạn ngọc phi hồng”, trường kiếm khẽ run lên, tạo ra vô số ánh sáng tươi đẹp, giống như đóa hoa lấp lánh tươi mát chợt bừng nở. Ánh sáng kết thành những luồng trong suốt chói chang, trường kiếm trong lúc đó bỗng nhiên tiến thẳng về phía trước mặt của Hoàn Nhan Liệt Phong.

Hoàn Nhan Liệt Phong đáp trả bằng “tinh quang rực rỡ, ánh sáng sắc bén vung đầy tay áo, lưỡi kiếm như sao băng trượt qua ngang mặt hắn, đỡ lấy đường kiếm của Hề Hề.

Trong nháy mắt, hai thanh kiếm cùng đan tại một chỗ, hai lưỡi kiếm bén nhọn ma sát nhau tạo thành vô số những đóm sáng nhỏ văng khắp nơi.

Bỗng nhiên hai người cùng dừng lại động tác trong yên lặng, lướt qua mũi kiếm của nhau, hai người đều ý thức được rằng trên khuôn mặt của đối phương không hề có bất kì một gợn sóng sợ hãi nào, thay vào đó chỉ có cái nhìn đầy nghi hoặc.

Giờ phút này, xung quanh chỉ có tiếng dây cung ong ong, trong gang tấc trận mưa tiễn thứ nhất nhanh chống tiến đến.

Hề Hề uyển chuyển có chút xúc động mày cong khẽ động đầy vẻ khiêu khích, âm thanh lạnh lùng: “Là người do ngươi phái đến ư?” Hề Hề sẽ không bao quên được đêm đó khi nàng muốn trốn khỏi vương phủ, liền được đối đãi như thế nào.

Hoàn Nhan Liệt Phong liếc nhìn nàng, môi mỏng khinh thường nói: “Bản vương không nhàm chán như vậy, nếu muốn giết ngươi, ta có cần phải hao tổn tâm sức dùng thủ đoạn sai khiến nhiều thuộc hạ đến đây như vậy sao. Hẳn là người của ngươi, ngươi chính là sợ không thể thắng được bản vương, cho nên mới phái người đến mai phục, muốn nhân cơ hội tốt để giết chết bản vương!”

Hoàn Nhan Liệt Phong nhởn nhơ tự đắc nói xong, tay cũng đồng thời phất một cái, cuốn lấy những mũi tên đang lao đến đánh úp lại.

“Ta phái người mai phục? Đừng quên, là ngươi đưa ta đến đây, ta như thế nào mà biết ngươi sẽ đến đây chứ? Còn phái người mai phục!” Hề Hề nói xong, liền thu lại kiếm, xoay một vòng, khua ra vô số đường kiếm như mưa hoa. Chỉ nghe âm thanh leng keng vang lên một trận, một tầng mũi tên nhanh chống rơi xuống.

Yên tĩnh trong giây lát.

Hai người đứng đối diện, va chạm nhau bằng ánh mắt, đều đồng thời thấy được trong mắt đối phương đang không ngừng dâng lên một sự tức giận.

Trận mưa tên thứ hai tiếp tục xé gió lao đến, chỉ khác là lần này khí thế lại càng mãnh liệt dữ dội hơn.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, nhưng cái cười lại mang theo giá lạnh.

“Chúng ta còn trận đấu này không?” Hoàn Nhan Liệt Phong lười biếng hỏi han.

“Nếu ngươi nhận thua, thì chúng ta không cần đánh tiếp.” Hề Hề lạnh lùng châm biếm nói, vất vả lắm mới có được trận đấu này với hắn, sao có thể bỏ nửa chừng như thế chứ. Nếu không chẳng khác nào tự buông bỏ cơ hội của mình, buông bỏ đi cơ hội được tự do của bản thân.

“Tốt thôi, xuất chiêu đi!”

Hề Hề nghiêng người tiến lên phía trước, hai người lại chiến cùng một chỗ.

Ngay dưới một bầu trời đầy mưa tên, ngay tại một nơi tuyết phủ trắng khôn cùng, hai người, một ngăn cản những mũi tên không ngừng lao đến từ bên ngoài, một không ngừng xuất những chiêu thức võ công.

Rõ là ẩu đả sống chết, thế nhưng trông không khác gì đang đi dạo trên sân viên vắng người.

Trận mưa tên thứ hai qua đi.

Hề Hề ra chiêu “trường hồng lạc nhật (cầu vòng lúc hoàng hôn)”, đánh úp về phía trước ngực Hoàn Nhan Liệt Phong.

Song, có ba vệt sáng lạnh mang theo sức mạnh xé nát không khí bỗng nhiên hướng hai người lao vút đến, Hoan Nhan Liệt Phong vung lên trường kiếm, chặn lại mũi tên phía sau lưng. Hề Hề phất tay áo bên phải một cái, chặn lại mũi tên trước ngực trái. Nhưng còn mũi tên thứ ba, vẫn mang theo sát ý lạnh thấu xương đang lao về phía nàng.

Trong nhất thời không thể ra thêm thế kiếm nào để chống trả, thân hình Hoàn Nhan Liệt Phong vừa chuyển, tránh được thế kiếm của Hề Hề, đồng thời cũng ngăn được mũi tên đang lao về phía nàng.

Trong lòng Hề Hề bỗng trùng xuống, chớp mắt sự việc diễn ra trước mắt khiến đầu nàng trống rỗng.

Hoàn Nhan Liệt Phong thế nhưng lại đỡ cho nàng một tên.

Nàng không phải đang nhìn nhầm đúng không?

Tiếng rít gió lại một lần nữa vang lên, Hoàn Nhan Liệt Phong ôm lấy thân mình của Hề Hề, hai người tiếp theo liền nép mình nằm xuống mặt đất, tiện thể nhảy lại vào trong sơn động.

“Ngươi làm sao vậy?” Hề Hề hoảng hốt hỏi.

“Làm sao ư? Rất rõ ràng, ta bị trúng tên! Ngươi hẳn là rất vui vẻ!” Mày kiếm của Hoàn Nhan Liệt Phong nhíu lại, tức giận nói, hắn vậy mà lại đỡ cho tình địch của mình một mũi tên, hắn chắc chắn là bị điên mất rồi. (Hai lần trước là lính bắn tên, lần này 3 mũi tên là boss tự ra tay nên trúng đích liền ^^)

Chỉ là mới vừa rồi ôm lấy nàng, trong nháy mắt hắn cảm nhận được một sự mềm mại ấm áp, không khỏi khiến hắn si mê.

Nên sẽ không phải thật sự như nàng đã nói, hắn là một tên đoạn tụ đó chứ?

Hoàn Nhan Liệt Phong vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt như lưỡi kiếm xuất khỏi vỏ.

Giống như giận cá chém thớt, hắn hung hăng rút ra mũi tên trên vai, tay trái nhanh như chớt điểm lại nguyệt đạo của mình, ngăn không cho máu tiếp tục chảy ra. Nhưng là bỗng nhiên trong đầu bỗng mờ mịt đi, một cảm giác tê dại kéo đến.

“Mũi tên có độc!” Theo sắc máu có màu đen đang tuông trào ra từ miệng vết thương của Hoàn Nhan Liệt Phong, Hề Hề trong lòng cả kinh, nhịn không được kêu lên thành tiếng.

Mắt thấy vết thương của Hoàn Nhan Liệt Phong không ngừng chảy ra máu đen quánh, nghĩ lại vừa rồi nếu không phải nàng tùy tiện nổi hứng, sẽ không khiến hắn bị trúng mũi tên này, hơn cả, mũi tên này còn là đỡ thay cho nàng.

Nghĩ vậy Hề Hề liền cúi người xuống, đặt miệng mình lên chỗ viết thương của hắn.

Chất độc xâm nhập vào cơ thể, khiến cho Hoàn Nhan Liệt Phong có chút mơ hồ, nhưng trong mơ hồ hắn vẫn ý thức được, từ trên đầu vai nơi miệng vết thương, đang không ngừng truyền đến một cảm giác nóng ấm mềm mại.

Hắn có hơi mở to đôi mắt, liền nhìn thấy một bên của một khuôn mặt vô cùng tuyệt mỹ, môi đỏ mọng đang phủ trên đầu vai của hắn chỗ miệng vết thương, từng ngụm từng ngụm, vì hắn mà hút độc.

“Đừng như vậy!” Hoàn Nhan Liệt Phong dùng một tay cố đẩy Hề Hề ra, Hề Hề không để ý đến, nên liền lảo đảo, rồi ngã xuống đất.

Hề Hề lấy tay áo lau qua một cái vệt máu đen còn vương trên môi, đôi mắt vẫn trong suốt, dịu dàng hòa cùng cứng cỏi, đi đến trước mặt Hoàn Nhan Liệt Phong, cúi người xuống, tiếp tục hút chất độc.

Hoàn Nhan Liệt Phong một lần nữa vô lực nên không thể đẩy nàng ra, trơ mắt nhìn đôi môi nhỏ xinh của nàng từ theo miệng vết thương một ngụm rồi lại một hút ra máu độc màu đen, cho đến khi môi đỏ cũng biến thành một màu đen, cho đến khi máu chảy ra từ miệng vết thương không còn là màu đen nữa.

Hề Hề nhìn thấy máu chảy ra từ vết thương không còn là màu đen nữa, mà dần biến thành đỏ tươi, trong lòng mơi buông lỏng được, ngồi ngây trên mặt đất.

Hoàn Nhan Liệt Phong nhìn thấy gương mặt Hề Hề tái nhợt như tuyết, đôi môi lại chuyển thành màu xanh đen, trong lòng không khỏi co rút lại, giống như một thứ gì đó đang nổ tung trong người hắn, trong tim lại có cảm giác phức tạp nổi thành một cơn… gợn sóng.

Hề Hề lại mỉm cười, từ y phục trên người xe lấy một mảnh vải màu xanh, tinh tế băng lại vết thương cho Hoàn Nhan Liệt Phong.

“Này! Hoàn Nhan Liệt Phong, ta không bị thương, ngươi lại bị thương, điều này đã chứng minh được ngươi thân thủ không bằng ta, không biết có thể tính như vậy không nhỉ?” Hề Hề nói, trong giọng nói mang theo một tràng cười khẽ.

Hoàn Nhan Liệt Phong ngồi yên không hề nói gì!

“Hừ! Xem ra ngươi nuôi dưỡng toàn những thị vệ ăn không ngồi rồi, gặp phải khó khăn một chút, cũng không biết bọn họ đã đi tận đâu? Nếu không có Vân Hề ta, ngươi sớm bị trúng độc mà chết rồi!” Hề Hề cũng không biết vì sao mình lại nói nhiều như thế, có thể là do nàng muốn đánh vỡ cái bầu không khí quỷ dị này, nói tóm lại là, trong lòng không hiểu vì sao, lại có chút bất an trong mờ ảo.

Ngoài động bỗng nhiên truyền đến tiếng binh khí kim loại vang vọng, thị vệ của Hoàn Nhan Liệt Phong cuối cùng cũng tìm được đến đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.