Sau khi kết thúc yến hội, Hề Hề liền cùng Hoàn Nhan Liệt Phong trở về vương phủ, về lại Lãnh Vận viện của Hoàn Nhan Liệt Phong.
Hàn mai trong Lãnh Vận viện vẫn không có gì thay đổi, cứ rực rỡ bừng
nở như cũ, ở trong đêm tối tỏa ra thứ mùi hương thơm ngát nhưng lạnh
lẽo. Trên những đóa hoa, tuyết kết thành băng, long lanh trong suốt, lóe lên những vụn sáng rạng rỡ dưới ánh đèn.
Trong phòng ánh nến lan tỏa, ánh sáng của rất nến đẹp mắt, nhưng lại chảy xuôi theo dòng lo lắng.
Lúc ở trên xe ngựa Hoàn Nhan Liệt Phong thần sắc băng lãnh, ánh mắt u ám lạnh lẽo làm cho Hề Hề trong lòng hoảng sợ.
Đến khi về đến bên trong vương phủ rồi, hắn liền lười biếng ngồi vào
ghế da, tay chống má, ánh mắt trầm tư, bộ dạng như một con sư tử ngủ
gật.
Hề Hề thì đứng lặng bên trong, Hoàn Nhan Liệt Phong có lẽ không tính
để người khác ở cùng phòng với hắn, nhưng trong phòng lại cũng không có
cái ghế nào khác. Hề Hề thì tuyệt đối sẽ không ngồi lên giường của hắn,
nên chỉ biết đứng không chớp mắt ở một góc, chờ con sử tử này dưỡng thần xong, tỉnh lại đối phó nàng.
Nàng đối đãi với muội muội bảo bối của hắn như thế, hắn không xử lí
nàng mới là lạ đấy? Có lẽ hiện giờ hắn đang cân nhắc xem nên đối phó với nàng như thế nào.
Nhưng kỳ thật thì Hề Hề đối với hắn có một chút cảm kích, tối nay nếu không nhờ hắn giúp đỡ, có lẽ nàng đã không thoát thân được rồi, với
tính tình của Thiền Vu, không giam cầm nàng thì đúng là chuyện lạ.
Bên trong yên tĩnh ngự trị, không khí vô cùng nặng nề, hoa lửa phả ra từ lò sưởi đỏ rực, phát ra âm thanh ùng ục.
Một thị nữ y phục rực rỡ tay cầm một cái chén nhỏ màu trắng, rót vào ấy một ít trà rồi dâng lên cho Hoàn Nhan Liệt Phong.
Đôi mắt đen đột nhiên mở ra, sâu thẳm như đêm tối vô cùng vô tận, nhưng sáng rực như sao.
Thị nữ kia hoảng sợ, tay ngọc run rẩy, thở ra một tiếng.
Hoàn Nhan Liệt Phòng hờ hững nhìn nàng, rồi lạnh lùng lên tiếng: “Đi ra ngoài!”
Thị nữ kia liền thi lệ, rồi lui ra ngoài.
“Tả Hiền Vương, khi nào chúng ta tái đấu?” Thấy hắn tỉnh lại, môi Hề
Hề tản ra một nụ cười tao nhã, hỏi. Tốt nhất là sớm thay đổi chủ đề,
tránh để hắn gây khó dễ cho nàng.
“Không cần tái đấu!” Hoàn Nhan Liệt Phong nói tiếp: “Ta sẽ thả các ngươi đi ngay trong tối nay!”
Hề Hề quả thực nghi ngờ mình đang nghe nhầm.
Thả các ngươi đi?
Các ngươi? Chính là nàng và Diệp Từ Dung? Hắn thật sự sẽ thả cả hai người nàng đi ư?
Dưới ánh đèn, Hề Hề da thịt trắng nõn, khuôn mặt ngọc hiện ra biểu cảm không thể tin.
Hoàn Nhan Liệt Phong trong lòng đột nhiên run rẩy, có câu hồng nhan
họa thủy, không ngờ Nam Triều thiếu niên này cũng là họa thủy.
Tuy là trầm lặng, thanh u như đầm nước sâu, nhưng lại có thể khơi dậy sóng lớn bất cứ lúc nào.
Liệt Ảnh vì hắn lại làm ra những hành vi điên cuồng như thế, còn Trầm Phong thì vì hắn mà cãi nhau với mình. Thậm chí là khi đối mặt với hắn ở đại hội Dũng sĩ, Trầm Phong cũng không tự chủ được, mà phơi bày ra vẻ
mặt thất thần.
Tuyệt nhiên không thể để hắn ở lại đây, tuy rằng chính mình cũng rất muốn tái đấu với hắn.
Thôi, tốt nhất là để hắn mang theo Diệp Từ Dung đi càng xa càng tốt.
“Ngươi nhanh chóng đến Dung viện mang nàng đi đi, trước khi ta đổi ý!” Hoàn Nhan Liệt Phong phất tay áo dài, lạnh lùng nói.
Tuy nói hắn nhốt nàng là hắn không đúng, cho nên thả nàng đi vốn là
chuyện hiển nhiên, nhưng Hề Hề từ tận đáy lòng vẫn thật sự cảm tạ hắn.
Xem ra, hắn cũng không lãnh khốc, tàn nhẫn như nàng đã nghĩ.
Hề Hề vô cùng vui mừng đi đến Dung viện, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy
của Diệp Từ Dung trong Dũng Sĩ đại hội, Hề Hề có chút lo lắng, đóa hoa
Giang Nam hiếm thấy này chỉ sợ khó lòng tồn tại ở nơi Tái Bắc giá lạnh.
Nhưng bây giờ thì không cần lo lắng nữa rồi, bởi vì sau cùng cả hai đều có thể rời đi.
Chỉ là khi Hề Hề đem tin vui này nói với Diệp Từ Dung, thì nàng trên
mặt không có bất cự một sự vui mừng nào, nó nằm ngoài dự đoán của Hề Hề.
Nàng chỉ mở to đôi mắt thê lương, đôi vai gầy yếu đơn bạc, mang theo
vô số ưu tư, hỏi: “Ngươi nói sao? Ngươi nói, hắn đồng ý để ngươi dẫn ta
đi ư?”
“Đúng vậy!” Hề Hề bên môi vẽ nên một mạt ý cười, thầm nghĩ, nàng hẳn là phải vui mừng lắm.
Ánh đèn mông lung, chiếu ra khuôn mặt nàng tái nhợt cùng một ý cười,
giống như những bông hoa ngoài trời bị băng tuyết vùi dập, xinh đẹp
nhưng lại phủ đầy thê lương, khiến cho người khác nhìn thấy mà mủi lòng
vô cùng.
“Công chúa, ngươi nhanh chống đi chuẩn bị đi, chúng ta nên đi khỏi đây sớm!”
“Bọn họ cũng không cần ta!” Giống như không hề nghe thấy Hề Hề vừa
nói gì, nàng cắn chặt môi dưới, chặt đến khiến cho đôi môi hiện ra một
đường đỏ sẫm, mơ màng nói.
“Ngươi nói sao? Ai không cần ngươi?” Hề Hề không thể tin được khi
nhìn thấy bộ dạng thống khổ lúc này của Diệp Từ Dung, thay vào đó nàng
phải rất vui mừng, rồi nhanh chống chóng chạy đi tìm Du ca ca của nàng
mới đúng.
“E rằng Từ Dung không thể đi được, Từ Dung vô cùng tạ ơn ý tốt của cô nương!” Diệp Từ Dung lạnh nhạt thản nhiên nói.
Hề Hề cảm thấy vô cùng khó hiểu, nói: “Du ca ca của ngươi liều mình
cứu ngươi, bây giờ có cơ hội, vì sao ngươi lại không chịu đi?”
“Vân cô nương, chuyện của ta ngươi không hiểu được đâu, ngươi nên đi
sớm thì hơn, tránh một lát nữa Vương gia lại hối hận, đến lúc đó muốn
thoát thân lại càng khó khăn.” Diệp Từ Dung cuối đầu, tránh né ánh mắt
của Hề Hề.
“Ngươi vì sao không chịu đi, Hoàn Nhan Liệt Phong uy hiếp ngươi ư?”
Hề Hề trong lòng lặng xuống, nên sớm biết hắn sẽ không thả Diệp Từ Dung
đi dễ dàng như vậy.
“Không phải! Không liên quan gì đến Vương gia cả, là do bản thân ta!” Diệp Từ Dung nói.
Có lẽ đúng như Diệp Từ Dung nói, Hoàn Nhan Liệt Phong muốn thả cả hai đi là ý định nhất thời, cũng không rãnh rỗi tốn thời gian đến uy hiếp
Diệp Từ Dung điều gì. Như vậy, nguyên nhân chỉ có thể bắt nguồn từ Diệp
Từ Dung.
“Sao ngươi lại không chịu rời đi, ngươi đã quên Du ca ca của ngươi
rồi sao?” Nghĩ đến nam tử si tình kia, Hề Hề cảm thấy có chút cảm thông
nên hỏi han.
Diệp Từ Dung quay lưng đi, hai hàng lệ châu chậm rãi rơi xuống. Nàng tất nhiên rất muốn đi, chỉ là nàng không thể đi.
“Đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói cho ta biết không?” Hề Hề nghi hoặc hỏi.
Diệp Từ Dung nhanh chóng lau đi hàng lệ trên má, dịu dàng cười nói:
“Từ Dung thật sự không muốn đi, hiện giờ ta đã là phi tử của Vương gia,
hắn lại đối với ta rất tốt, ta thật sự không nghĩ phải đi.”
“Ngươi thật sự nghĩ ở lại đây sẽ tốt? Vậy thì về sau không nên hối hận!” Hề Hề nói.
Diệp Từ Dung nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ta nhất định sẽ không hối hận, Vân cô nương có thể yên tâm.”
Hề Hề bất đắc dĩ tiêu sái quay đầu đi, chuyện của người ta, thì phiền não cũng là của người ta. Cho dù nàng có đồng cảm, cũng không thể ép
buộc nàng, dù sao đó cũng không là chuyện của nàng.
Sớm biết kết quả như vậy, nàng một thân một mình tìm cách trốn đi rồi, cần gì phải dây dưa đến tận lúc này.
Thôi, mỗi người đều có tạo hóa của riêng mình, nàng cần gì phải phiền não.
Gió nổi lên, thổi bay ngàn vạn cánh hàn mai trong gió, ở trong bóng
đêm, cánh hoa phiêu đãng, đều như nhau, giống hệt với tâm trạng phiền
muộn của Hề Hề.