Khanh Vốn Giai Nhân

Chương 25-1



Mộ Dung Nham nở nụ cười, nụ cười kia bởi vì được gương mặt trắng bệch và ánh mắt sáng rực của hắn làm tôn lên, nên có vẻ đặc biệt động lòng người.

"Là ta, " Hắn nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn miếng ngọc bội kia cũng vô cùng nhu hòa, "Mộ Dung Nham, tự Trường Khanh."

_______________

Mộ Dung Nham vừa mơ một giấc mơ thật dài, hắn mơ thấy Diêu cung hoa đào bất tận, nở rộ khắp đất trời, vô cùng rực rỡ. Hắn đứng dưới tàng cây, đã là diện mạo khi trưởng thành, nhưng trong tâm lại vui vẻ trong sáng giống như ngày xưa, mẫu phi vẫn dịu dàng như trong ký ức, bà mỉm cười nâng mặt hắn lên, ôn nhu gọi tên tự của hắn.

"Mẫu phi!" Hắn ngắm nhìn bốn phía, mừng rỡ không thôi, hỏi: "Năm nay sao hoa đào lại nở đẹp như vậy?"

"Bởi vì con trở lại nha."

Nhưng mà con vẫn luôn ở nơi này mà. Mộ Dung Nham cảm thấy nghi hoặc, mỗi một năm khi hoa đào nở, cho dù hắn có ở xa đến đâu cũng đều chạy về Diêu cung.

"Nham nhi, những cây hoa đào này, vẫn luôn sinh trưởng trong lòng con, nhưng đã mười năm rồi chưa từng nở hoa, " Mẫu phi nói với hắn, "Bây giờ con rốt cuộc cũng đã trở lại rồi, con xem, chúng lại nở rất nhiều hoa rồi."

Sinh trưởng trong lòng hắn sao... Mộ Dung Nham cái hiểu cái không, nhưng mẫu phi đã dẫn hắn vào sâu trong rừng đào, dọc đường hoa đào rụng lả tả. Những cánh hoa rơi xuống mái tóc dài đen tuyền của mẫu phi, hắn đưa tay lấy xuống, mẫu phi quay đầu cười, lại bỗng nhiên biến thành Kỷ Nam.

"Tiểu Tứ?" Kỷ Nam ôm nàng vào lòng, trong lòng vui mừng vô hạn.

Cho dù giấc mộng này vô cùng kỳ lạ, không sao giải thích nổi, nhưng hắn vẫn nhớ rõ ràng câu nói "Độc nhất vô nhị" mà nàng đã từng nói với hắn kia.

"Nhị ca, hoa đào này nở thật đẹp." Nàng ở trong lòng hắn ngửa mặt lên, nở nụ cười ngây thơ, nhẹ nhàng nói. Hắn không nhịn được cúi đầu xuống, khẽ chạm môi vào mi mắt nàng.

Hai người đứng một tàng cây rất cao, hoa nở cũng rất đẹp, toàn bộ thế gian chỉ còn hai người bọn họ cùng cánh rừng hoa đào bất tận, giống như khi ở trong thạch động trên vách núi Tinh Nhai, Mộ Dung Nham cảm thấy vui mừng sung sướng như được lên tiên.

Hắn từ từ tỉnh lại từ trong niềm vui sướng, vốn dĩ đang nằm nghiêng, nên khi vừa mở mắt ra, đã thấy được gương mặt của người vừa gặp trong mộng.

Hắn cười càng tươi hơn, mở miệng muốn gọi nàng, lại phát hiện cổ họng mình như bị đốt cháy, đau đớn không thể phát ra tiếng.

Kỷ Nam đã thay đổi thành thường phục, nhìn mỏng manh yếu ớt vô cùng. Có lẽ là vừa mới tắm rửa xong, nên tóc nàng vẫn còn ướt, cả người toàn là mùi thuốc, cứ như vậy mà ghé vào gối hắn ngủ. Trong lúc ngủ mơ, vẻ mặt vẫn ngưng trọng, hai hàng lông mày anh khí hơi hơi nhíu lại.

Thủy Khấu Khấu nhẹ nhàng bước tới muốn khoác thêm áo cho nàng, lại mừng rỡ phát hiện ra Mộ Dung Nham đã tỉnh lại.

"Điện hạ tỉnh rồi!" Nàng vui vẻ kêu lên, làm kinh động đến Kỷ Nam khiến nàng bật dậy. Thủy Khấu Khấu vội vàng khoác áo lên vai nàng, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm Diêu Viễn.

Kỷ Nam vội vàng vươn tay sờ thử trán hắn, hắn lại túm chặt lấy tay nàng, giọng nói có chút lộn xộn rời rạc: "... Ta vừa mơ thấy nàng... Tiểu Tứ, những đóa hoa đào này, là vì nàng mà nở rộ..."

"Ưm..." Bên chân Mộ Dung Nham bỗng nhiên truyền đến một âm thanh vô nghĩa ngắt lời hắn.

Là Mộ Dung Tống, hắn đang cuộn mình nằm dưới chân Nhị ca hắn, lúc này giống như mới tỉnh, vẫn còn hơi buồn ngủ ngồi dậy, dụi mắt thấy rõ hai người trước mắt, hắn lập tức vừa mừng vừa sợ bò tới: "Nhị ca, rốt cuộc huynh cũng tỉnh rồi!"

Kỷ Nam đã sớm rút tay về, Mộ Dung Nham nắm chặt tay thành quyền, tiếc nuối thu vào trong chăn uể oải mệt mỏi "Ừ" một tiếng, rồi hỏi hắn: "Sao đệ lại ngủ ở đây?"

"Đệ muốn trông coi huynh mà!" A Tống đúng lý hợp tình nói, lại chỉ chỉ Kỷ Nam, "Lão hổ đáng ghét này cũng ở lại trông coi huynh."

Trong lòng Mộ Dung Nham cảm thấy mềm mại, giờ phút này hắn thật muốn quay đầu lại nhìn nàng, nhưng lại lo lắng nàng bị đỏ mặt trước A Tống, đành phải cố gắng kiềm chế. di1en∞d4an∞l3e∞qu1y∞d0n May mà A Tống đã lâu không gặp hắn, nên vô cùng nhớ nhung, hết hỏi cái này lại hỏi cái kia, hoàn toàn không rảnh để ý tới trên mặt Kỷ Nam đang tràn đầy vẻ nhu tình.

Diêu Viễn vốn đang ở quân y giảng giải những vấn đề khó xử lý xung quanh các chứng bệnh, thì bất chợt nhìn thấy Thủy Khấu Khấu kích động lao vào trong lều. Khi thấy Mộ Dung Nham đã tỉnh lại, ông không nói thêm gì nữa, động thủ cởi y phục của hắn.

Thủy Khấu Khấu và Kỷ Nam vội vàng tránh mặt, A Tống còn muốn lưu lại, nhưng hai người kia sợ hắn làm ảnh hưởng đến Diêu Viễn, nên một trái một phải kéo hắn ra ngoài.

Diêu Viễn đứng bên cạnh lắc đầu cười. Mộ Dung Nham rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt đang đuổi theo bóng dáng Kỷ Nam lại, nhỏ giọng gọi ông: "Cậu?"

"Người đã hôn mê ba ngày hai đêm , vết thương quả thực không nhẹ." Diêu Viễn đổi thuốc cho hắn, lại xem xét thì phát hiện vết thương đã lên da non, về cơ bản đã khép miệng.

Trước khi đi, người nọ còn cố ý cho người mang thư tới, dặn ông phải đem theo thuốc trị thương tốt nhất, quả nhiên lại bị người nọ đoán trúng rồi.

"Tiểu tướng quân không chịu rời đi chút nào, cả người nàng bị thương nhưng lại chậm chạp không chịu băng bó, đêm qua miệng vết thương bị nhiễm trùng, ta phải nói dối rằng như vậy sẽ lây bệnh cho người, nàng mới chịu đi bôi thuốc. Nhưng sau khi tắm rửa thay quần áo xong, lại lập tức chạy tới đây trông chừng người." Diêu Viễn bắt mạch cho hắn, nhỏ giọng nói với hắn tình hình trong ba ngày nay, "Lục điện hạ cũng như vậy, một tấc cũng không chịu rời canh giữ ở chỗ này, gấp gáp đến mức không biết phải làm thế nào cho phải. Trong quân ngoại trừ ta, tất cả quân y đều bị hắn xử phạt, thiếu chút nữa là chém vài cái đầu rồi."

Mộ Dung Nham hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dáng của hai người kia. Một người im lặng không nói, cắn răng chịu đựng, một người lại đi trút giận sang người khác, nhảy nhót lung tung.

"May mà có khâm sai đại nhân ở đây, kiên nhẫn xử lý mọi việc, nếu không chỉ có một mình ta thì không biết nên đối phó thế nào." Diêu Viễn quấn vết thương lại cho hắn, rồi đi tới chỗ bồn rửa tay trên bàn, quay đầu cười nói: "Nữ tử Đại Dạ các người, thật đúng là không giống người thường."

Mộ Dung Nham nghe ông nói "Đại Dạ các người" rõ ràng, nhưng cũng không phản bác, chỉ ảm đạm cười, hỏi: "Tại sao phụ hoàng lại lệnh cho nàng làm khâm sai?"

"Thủy Thừa tướng chủ trương, thế là Hoàng thượng liền chuẩn tấu. Nhưng chỉ áp giải lương thảo mà thôi, huống hồ trên đường lại có Lục hoàng tử Điện hạ hộ tống."

"Thủy Thừa tướng... nhìn trúng A Tống rồi sao?" Mộ Dung Nham hơi sững lại, ánh mắt nhất thời trở nên khó lường.

Diêu Viễn rửa sạch tay rồi chậm rãi lau khô, ngồi xuống bên giường hắn, "Ông ta vẫn vừa ý người hơn, nếu không thì vì sao xa xôi ngàn dặm như vậy mà con phái cháu gái tới đây gặp người chứ?"

"Vẫn còn cân nhắc giữa cháu và Tiểu Lục sao?" Mộ Dung Nham cười nhạt, tiếp tục nói, "Lão ta tuyển chọn cháu rể, so với hoàng gia tuyển chọn phi tần còn kỹ lưỡng hơn."

Coi Hoàng tử Đại Dạ bọn họ là củ cải rau xanh, mặc cho lão ta chọn lựa hay sao?

Diêu Viễn nhìn hắn tức giận trầm mặt xuống, trong nháy mắt lại trở về Nhị hoàng tử Điện hạ ở Thượng Kinh, mà cảm thấy buồn cười không thôi.

"Muốn trốn tránh chuyện này sao? Hay là, kỳ thật Điện hạ cũng có ý với Khấu Khấu cô nương?" Diêu Viễn trầm ngâm, "Nhưng mà cả hai người này, có lẽ đều không nguyện ý làm thiếp đâu..."

"Ai có ý với nàng chứ!" Mộ Dung Nham quả nhiên nhíu mày lại, nhanh chóng lên tiếng phản bác. Dừng lại một chút, hắn chợt nghĩ tới một người khác, cất giọng dịu dàng nói tiếp: "Cháu cũng tuyệt đối không để cho nàng phải làm thiếp."

Không cần hỏi cũng biết, "Nàng" ở câu nói sau, nhất định không phải là Thủy đại mỹ nhân.

Diêu Viễn bất động thanh sắc trêu ghẹo đứa cháu trai của mình, trong lòng lại vui vẻ đến rối tinh rối mù.

Tiền tuyến này đối với người khác là chiến hỏa địa ngục, nhưng đối với Nham nhi mà nói, ngược lại là nơi thanh tịnh. Hắn đã phải chịu áp lực rất nhiều năm, ở Thượng Kinh không thể phát tiết được, mà ở nơi này lại không có nhiều người và sự tình phức tạp cần hắn tính kế, chỉ có sự bình dị cùng nhiệt huyết, thế sự lại trắng đen rõ ràng, tựa như quay về ngày hắn còn thơ bé sống trong Diêu cung.

Xa cách mười năm, rốt cuộc Mộ Dung Nham cũng đã tìm lại được chính mình.

Vậy nên mới có trận chiến thành công tạo nên truyền kỳ ở Hành Châu thành này, nếu không, với một Nhị hoàng tử Điện hạ luôn ôn hòa thâm trầm, thì bất luận thế nào hắn cũng sẽ không điên cuồng đến mức ấy.

"Trong lòng người biết là tốt rồi." Diêu Viễn đứng lên đi ra ngoài, khi đưa lưng về phía hắn, ông hơi nở nụ cười: "Cho dù là mẫu phi của người hay là ta cũng đều chỉ hi vọng người được bình an như ý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.