Khanh Vốn Phong Lưu

Chương 3: Tướng thuật*



Phùng Vân nhìn theo bóng dáng phong thái hiên ngang của Triệu Tuấn đang dần rời đi. Khi ả thu hồi ánh nhìn thì thấy ánh mắt lẳng lặng của Phùng Uyển.Phùng Vân chột dạ, ngay lập tức liền bĩu môi lẩm bẩm: “Đại tỷ tỷ, sao tỷ nhìn muội như vậy?” Ả đảo mắt lại nói: “Vốn nghe nói đại tỷ phu từng bị thương, giờ trông huynh ấy cũng rất khỏe mạnh!”

Lời giải thích này thật đúng là giấu đầu hở đuôi.

Phùng Vân cũng không muốn để Phùng Uyển suy nghĩ nhiều, ôm cánh tay nàng ra sức lay lay, “Đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ, tỷ không biết mọi người nhớ tỷ nhiều đến mức đâu. Hì hì.”

Nhớ nàng sao?

Phùng Uyển cười nhạt. Lúc này, Phùng Vân còn nói thêm: “Sau khi tỷ gả đi, phụ thân luôn nhớ đến tỷ. Đại tỷ tỷ cũng thật là, một năm rưỡi rồi cũng chưa từng về thăm nhà.”

Về thăm nhà gì chứ? Sở thích lớn nhất của phụ thân, chính là dùng những tiền tài từ của hồi môn của mẫu thân nàng để cưới kiều thê, nạp mĩ thiếp. Biết rõ mẫu thân bệnh nặng, chẳng những cách ly không ẹ con nàng gặp mặt, còn nhanh chóng gả nàng đi. Không phải là ông ta sợ mẫu thân để đồ cưới lại cho nàng sao? Giờ đây nhìn thấy Triệu lang phát triển không tệ, lại phái Vân Nương đến đây.

Đương nhiên, Vân Nương mà phụ thân thương yêu nhất, không đến đây để làm thiếp.

Phùng Uyển chậm rãi quay đầu đi.

Nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm Phùng Vân

Có lẽ ánh mắt của nàng quá mức sắc bén, khiến ánh mắt Phùng Vân cũng phải trốn tránh, lắp bắp hỏi: “Đại tỷ tỷ?”

Phùng Uyển vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm nàng ta.

Khi mồ hôi trên trán Phùng Vân lặng lẽ thấm ra, đôi môi Phùng Uyển mới hé mở cất lời: “Vân Nương, muội cũng sắp mười sáu rồi?”

Phùng Vân thật không ngờ nàng lại đột nhiên hỏi tuổi mình, không khỏi miễn cưỡng cười hì hì nói:”Đúng vậy, đại tỷ tỷ thật để tâm.”

Phùng Uyển lẳng lặng nhìn nàng. Nghe thấy Phùng Vân cười hì hì, sắc mặt nàng không thay đổi chỉ chậm rãi nói:“Mười sáu tuổi, cũng đã có thể lập gia đình rồi.”

Một lời vừa nói ra, sắc mặt Phùng Vân đã trở nên tái nhợt. Ả vừa nghi ngờ vừa hoảng sợ nhìn Phùng Uyển, thầm nghĩ: Tỷ ấy đã biết cái gì? Tỷ ấy muốn nói gì?

Lúc này, Phùng Uyển xoay người sang chỗ khác.

Nàng chậm rãi bước đi đến dưới một gốc cây đào, đưa tay hái một đóa hoa, giọng nói Phùng Uyển rõ ràng mà lại như xa xôi truyền đến,“Vân Nương xinh đẹp như hoa, mũi chuẩn cao đẹp như ngọc quản*, môi dày mọng nước như hồng ngọc,chính là tướng quý nhân…… Tỷ theo dị nhân học tướng thuật cũng đã được một năm, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy người có quý tướng chân chính.”

(*ngọc quản

Image

-> nếu tưởng tượng nó như mũi thì cũng là một dạng mũi đệp:3)

Phùng Vân đáng thương, cuộc sống của nàng ta cho tới bây giờ đều gói gọn trong một thế giới nho nhỏ, làm sao từng nghe qua loại ca ngợi như thế, khẳng định như thế? Trong khoảng thời gian ngắn, cả gương mặt nàng ta đều đỏ lên.

Giọng nói của Phùng Uyển vang lên như nước chảy róc rách,“Mấy ngày nữa, Ngũ điện hạ sẽ đến đây.”

Nàng chậm rãi quay đầu, lẳng lặng nhìn Phùng Vân, mỉm cười nói:“Vân Nương có cần đại tỷ tỷ giúp muội một tay không?”

Môi Phùng Vân cứ mấp máy rồi lại mấp máy, một hồi lâu mới run giọng nói:”Muội, muội thực sự có tướng quý nhân?”

Vào thời này, đạo tướng thuật bói toán đều được người người hết lòng tin theo. Hơn nữa, người hiểu rõ tướng thuật bói toán đều có trường phái,sẽ không dễ dàng truyền lại cho thế nhân, ở dân gian cũng rất hiếm gặp.

Phùng Uyển gật gật đầu.

Phùng Vân lập tức trở nên kích động. Hai mắt ả sáng rỡ, vui mừng đến liên tục đixoay tròn,“Ta là quý nhân? Ta là quý nhân? Ta là quý nhân!”

Liên tục lầm bầm vài tiếng, ả vọt tới trước mặt Phùng Uyển, nắm tay nàng vội vàng nói:“Tất cả đều nghe sắp xếp của tỷ tỷ!”

Phùng Uyển cười cười, cúi đầu nói:“Bình tĩnh đã. Chuyện liên quan đến thiên cơ, không thể khinh thường.”

Phùng Vân liên tục gật đầu. Ả nắm chặt tay Phùng Uyển, lòng bàn tay đã sớm ẩm ướt.

Ả cố gắng đè nén tâm tình kích động, thầm nghĩ: So với Ngũ điện hạ, Triệu Tuấn thì là cái gì cơ chứ?

Ả vui mừng vô cùng, không khỏi nói với Phùng Uyển:“Đại tỷ tỷ,nếu muội được phú quý, tất sẽ không quên công ơn chỉ điểm ngày hôm nay của đại tỷ tỷ.”

Ngữ khí cực kỳ thành khẩn.

Phùng Uyển cười nói:“Vân Nương hãy nhớ lấy lời này.”

Lời này của Phùng Uyển đã biểu lộ rõ, nàng vô cùng tin tưởng Phùng Vân sẽ trở thành một quý nhân. Trong khoảng thời gian ngắn, Phùng Vân kích động đến độ nói không ra lời.

Phùng Uyển cười nói:“Được rồi,khoan vui mừng đã. Đi học lễ nghi đi, đừng để đến lúc đó làm ra chuyện gì sai lầm.”

“Dạ dạ, muội đi ngay đây, đi ngay đây.” Triệu Tuấn một lòng muốn thăng tiến, hắn cũng giống như những quý tộc người Hồ khác, trong phủ cũng nuôi dưỡng một vài nho sĩ tinh thông lễ nghi của người Hán. Điều này Phùng Vân vừa vào phủ đã nghe hạ nhân nói qua.

Trung Quốc to lớn tự có một kiểu hoa lệ tối cao chí thượng khiến người ta hướng đến. Dù cho hiện tại Tấn quốc rất không ra gì, dù cho người Hồ nhao nhao xưng đế, cũng mặc kệ người Hồ làm hoàng đế.Họ cũng sẽ theo tiềm thức học tập theo kiểu Hán Triều, có điều là khác nhau học ít hay nhiều thôi.

Nhìn theo hướng Phùng Vân rời đi, Phùng Uyển chuyển hướng đi ra ngoài.

Nhìn thấy nàng muốn ra ngoài, một tỳ nữ vội vàng chạy tới, đi theo sau Phùng Uyển hỏi:“Phu nhân?”

Trong mắt tỳ nữ tràn ngập sự khó hiểu.

Vốn dĩ Triệu Tuấn thật vất vả mới lại trở về nhà, phu nhân sao lại không gần gũi bên người lang chủ, tùy lúc đợi lang chủ đến thăm.

Phùng Uyển phất phất tay, mỉm cười nói:“Nếu như lang chủ hỏi, ngươi liền nói ta đến Đông Sơn Tự rồi.”

Tỳ nữ bừng tỉnh ngộ, thì ra phu nhân muốn đến chùa chiền đi lễ tạ thần. Cũng đúng, phu nhân vẫn luôn tin phật, nàng còn đứng dưới trăng hứa hẹn, nếu phu chủ của nàng bình an trở về, nàng nhất định phải cảm tạ Bồ Tát thật tốt.

Khi Phùng Uyển đi tới cửa, đã có lão bộc vội vàng đánh xe ngựa đến. Lão bộc này được Phùng Uyển mang theo từ nhà mẹ đẻ, trung thành và tận tâm, rất được nàng tín nhiệm.

Vài năm nay, Nguyên Thành cũng rất an toàn, bởi vì Nguyên Thành có cách thống trị, Phùng Uyển chỉ là một phụ nhân, nhưng lúc ra ngoài ngay cả hộ vệ cũng không cần mang theo.

Xe ngựa vững vàng chạy tới cổng phía Đông.

Khi xe đi đến dưới chân Đông Sơn tự, lão bộc xách hai túi y phục, đi theo sau Phùng Uyển về phía Đông Sơn tự.

Đi một lúc, Phùng Uyển rẻ ngoặt đi về phía sau núi của Đông Sơn tự.

Chỉ chốc lát, một loạt hơn mười gian nhà đá cũ nát đã xuất hiện trước mắt hai người.

Phùng Uyển nhận lấy túi trong tay lão bộc, khẽ giọng nói:“Đứng hầu ở đây đi.” Dứt lời, nàng xoay người, đi về phía sau nhà đá.

Ở phía sau nhà đá có một gian nhà tranh nho nhỏ. Trước nhà là một thiếu niên ăn mày đầu tóc rối bời, khuôn mặt dơ bẩn đang ngồi chồm hổm trên đất, dùng nhánh cây viết viết vẽ vẽ.

Nghe thấy tiếng bước chân, chàng nhanh chóng xóa sạch chữ trên đất, ngẩng đầu lên.

Dù là cả người dơ bẩn, hai mắt của thiếu niên này vẫn như một tia chớp, đâm vào lòng Phùng Uyển.

Đó là một đôi mắt vừa dài vừa xếch, ẩn hiện những tia sáng tà mị vô cùng. Tựa như bầu trời xanh lam bị nhiễm chút màu đỏ tươi như máu, cực diễm, cực trong và vô cùng tuyệt mĩ.

Chỉ là một bên mắt lại bị một vài sợi tóc dơ bẩn rũ xuống, chặn lại ánh mắt của thiếu niên.

Thiếu niên thật quá bẩn, nếu không phải Phùng Uyển có chuẩn bị mà đến, chắc sẽ không cách nào chú ý đến một đôi mắt trong suốt xinh đẹp như thế.

Nhìn thiếu niên danh tiếng sẽ đại chấn Nguyên Thành,khiến Triệu Tuấn phải than thở vô số lần này, Phùng Uyển rũ mắt xuống.

Nàng nhẹ nhàng bước đến cạnh chàng.

Bao quần áo còn chưa kịp để xuống, giọng nói thiếu niên đã lạnh lùng vang lên, “Ta không phải ăn mày” Giọng nói của chàng vô cùng dễ nghe, chỉ là bị cố ý làm cho khàn đi, thô như cát.

“Ta biết chàng không phải.”

Phùng Uyển cũng không buồn để ý, đặt bao quần áo xuống, sau đó, nàng cũng không quan tâm đến áo tơ đẹp đẽ trên người liền ngồi xổm xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.