Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 212: Phiên ngoại : Mỹ nhân như ngọc - Công tử vô song



MỸ NHÂN NHƯ NGỌC – CÔNG TỬ VÔ SONG

Edit & Beta: Spum-chan

1||

Thời tiết tháng tám, trong Vô Tuyết Môn, Ngâm Vô Sương đang ngồi dựa vào hàn tháp nghỉ ngơi, trong khuỷu tay có một con thú bằng vải hình dáng kỳ lạ, trước mặt còn bày một bàn ô mai ướp lạnh. Gió nhẹ thổi qua, vô số cánh hoa bay vào khung cửa sổ, nhẹ nhàng rơi trên người y, tiểu nha hoàn đứng ở cửa đỏ bừng mặt, thầm nói môn chủ thật là xinh đẹp…

Ngâm Lạc Tuyết bưng một bình trà đi vào, sau khi nghe được tiếng bước chân, hàng mi của Ngâm Vô Sương run lên một chút, sau đó liền mở mắt ra nhìn hắn, mày khẽ nhăn lại, hiển nhiên là còn chưa tỉnh ngủ.

“Sắp đến giờ cơm chiều rời.” Ngâm Lạc Tuyết ngồi trước người y.

Ngâm Vô Sương nhìn lướt qua mặt trời còn chưa hoàn toàn lặn xuống ngoài cửa sổ, lại tiếp tục nhắm mắt, cả một câu cũng lười nói.

“Ca.” Ngâm Lạc Tuyết uyển chuyển nhắc nhở, “Ngươi có cảm thấy hình như gần đây ngủ hơi nhiều không?” Hơn nửa thời gian đều nằm trên nhuyễn tháp, hoặc đọc sách hoặc nghỉ ngơi, nếu không thì chính là nhìn cảnh xuất thần, không biết còn tưởng rằng y có thai —— chẳng thèm vận động chút nào!

“Rồi sao?” Ngâm Vô Sương rốt cục mở miệng, ngữ điệu biếng nhác khàn khàn, con ngươi đen như mực, cánh môi là màu anh đào tươi tắn nhất, xương quai xanh dưới cổ áo lõm xuống, toàn thân y đẹp đến mức khiến người ta sinh lòng thương tiếc là.

Vì thế đệ đệ nào đó đã bị ca ca mình chinh phục, đau đầu bỏ qua chuyện này, “Được rồi được rồi, ngươi ngủ tiếp đi.” Dù sao chuyện trong Vô Tuyết Môn đã có mình lo liệu, chuyện trong giang hồ thì có Liên Thành đại ca ở đó, có vẻ cũng không cần y phải lo.

Ngâm Vô Sương chống người ngồi dậy, “Võ lâm đại hội thế nào rồi?”

“Có Liên Thành đại ca ở đó, đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì, chắc hai ngày nữa hắn sẽ về tới, trong Vô Tuyết Môn cũng không có gì đáng quan tâm.” Ngâm Lạc Tuyết âm thầm bổ sung một câu, cho nên ngươi chỉ việc biến mình thành mỹ nhân ngủ say trong giấc xuân Hải Đường (*) là được rồi.

(*) Hải đường xuân thụy hay hải đường xuân thụy tảo.

Trong “Lãnh Trai Dạ Thoại” của Tống Thích Huệ Hồng có ghi lại khi Đường Minh Hoàng lên Trầm Hương đình cho triệu Thái Chân phi, tới giờ Mão vẫn ngủ say chưa tỉnh, lệnh cho kẻ hầu Cao Lực Sĩ tới đỡ. Phi tử say ngủ không son phấn, tóc xõa rối tung, không thể bái lạy. Minh Hoàng cười rạng rỡ: “Phi tử mà say, ngủ thẳng đến khi hải đường nở cũng chưa biết chừng nhỉ!” Đây là điển cố lưu lại về “Hài đường xuân thụy”.

2||

Ngâm Vô Sương kéo tay hắn qua kiểm tra mạch, “Xem như ổn định, ngươi cũng có thể luyện võ công của bộ tộc Liên Thành rồi.”

“Nhưng sau khi luyện được ba mươi chiêu, luôn cảm thấy nó có xung đột với nội lực vốn có của ta.” Ngâm Lạc Tuyết cau mày nói, “Đã năm ngày rồi.”

“Sao không đến tìm ta hỏi?” Ngâm Vô Sương buông tay hắn ra.

Ngâm Lạc Tuyết nói, “Bởi vì ngươi cứ ngủ suốt.”

Ngâm Vô Sương: …

Vẻ mặt Ngâm Lạc Tuyết rất vô tội.

Ta nói thật thôi mà.

Ngay sau đó, hắn đã bị ca ca thân mến của mình đánh một chưởng bay ra cửa, còn chưa kịp thở một hơi, trước mặt lại bay tới một chưởng, hắn hoảng hồn vội vàng lắc mình né tránh. Ngâm Vô Sương di chuyển chớp động trên không, bạch y mơ hồ hư tuyết, lướt qua ngọn cây phi hoa, từng bước bức Ngâm Lạc Tuyết đến trường luyện võ.

“Ca!” Tuy thường ngày hai người cũng thường xuyên luyện võ, nhưng Ngâm Vô Sương cũng sẽ hạ thủ lưu tình, hơn nữa đã cùng nhau lớn lên tử nhỏ, cả hai đều rất quen thuộc với lộ số võ công của nhau, cho nên Ngâm Lạc Tuyết cũng có thể miễn cưỡng ứng phó được, chứ chưa từng thảm hại như hiện giờ.

Ngâm Vô Sương phi thân xuống lấy tay làm đao, một chưởng đánh vào đầu vai hắn, Ngâm Lạc Tuyết lảo đảo lui về sau mấy bước, suýt nữa ngồi bệt trên đất.

“Chiêu này trong ‘Liên Thành kiếm pháp’ tên là Nhất Kiếm Hàn Sương.” Ngâm Vô Sương túm lấy hắn, nửa người trên thuận thế hơi ngửa ra sau, tay phải khóa chặt cổ họng hắn, “Chiêu này tên là Túy Ngọa Cửu Chân. Đánh bừa nhất định sẽ chịu thiệt, ngươi chỉ có thể nghĩ cách thoát khỏi ta.”

Ngâm Lạc Tuyết trở tay rút ra một thanh bảo kiếm, xoay người đánh tới, chỉ trong chốc lát đã chiến thành một đoàn.

Nửa canh giờ sau, trong rừng cây truyền đến tiếng bước chân, Ngâm Vô Sương đang ở giữa không trung so chiêu với Ngâm Lạc Tuyết, sau khi dư quang khóe mắt lướt qua, khóe môi bỗng nhiên cong lên, mủi chân lướt qua nhánh cây, phi thân đến chỗ người đang bước tới.

Ngâm Lạc Tuyết đánh hụt một chiêu, suýt nữa trẹo lưng.

Liên Thành Cô Nguyệt dang rộng hai tay, vững vàng đón được người vừa lao tới, cười nói: “Ta về rồi.”

“Ừ.” Đáy mắt Ngâm Vô Sương cũng tràn đầy ý cười.

Liên Thành Cô Nguyệt chỉnh lại quần áo xộc xệch cho y, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống.

Vì thế Ngâm Lạc Tuyết đành phải cứng đờ dừng chân lại, xoay người ngồi xổm đối diện với góc cây, tỏ vẻ “Ta không thấy gì hết á”.

Thật khổ sở quá đi.

3||

Lúc đêm khuya, ánh nến trong phòng ngủ chập chờn, Ngâm Vô Sương nửa tựa vào ngực của Liên Thành Cô Nguyệt, nhắm mắt an tâm đi vào giấc ngủ, ngoài cửa sổ có tiếng mưa rào xào xạt, rất bình lặng êm ấm.

Hồi lâu sau, cũng không biết là mơ thấy gì, mày Ngâm Vô Sương đột nhiên hơi nhíu lại, ngón tay cũng vô thức nắm chặt vạt áo của người bên cạnh.

Liên Thành Cô Nguyệt vỗ nhẹ lên lưng y, kéo tấm chăn mỏng lên đắp lại cho y.

“Giờ nào rồi?” Ngâm Vô Sương mở mắt ra hỏi, âm thanh khi chưa tỉnh ngủ có chút biếng nhác khàn khàn.

“Còn sớm lắm.” Liên Thành Cô Nguyệt dỗ dành, “Ngủ thêm một lát đi.”

Ngâm Vô Sương vươn tay ôm lấy eo hắn, “Nằm mơ.”

“Mơ thấy gì?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

“Không nhớ rõ.” Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày, “Gần đây thường xuyên nằm mơ.”

“Chắc là ở trong nhà lâu quá nên buồn phiền.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ngày mai ta dẫn ngươi ra ngoài giải sầu.”

Ngâm Vô Sương không để ý lắm “ừm” một tiếng rồi nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

Liên Thành Cô Nguyệt ôm thân thể đơn bạc trong lòng, thầm thở dài —— Tuy tính tình đạm mạc không tranh với đời, nhưng cũng không thể để y cả ngày nhốt mình trong Vô Tuyết Môn, khó trách ngay cả mẫu thân cũng có chút lo lắng, viết thư bảo mình có rảnh thì dẫn y ra ngoài nhiều một chút.

Có Liên Thành Cô Nguyệt ở bên cạnh, Ngâm Vô Sương càng ngủ ngon giấc hơn, sáng ngày hôm sau nếu không phải bị móng vuốt của tuyết điêu gảy tỉnh, chỉ sợ y sẽ ngủ thẳng tới giữa trưa.

Thấy y mở mắt, tuyết điêu xoay người nhẹ nhàng bay vào trong lòng Ngâm Lạc Tuyết, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.

Ngâm Vô Sương ngồi xuống, xốc chăn lên xuống giường.

“Liên Thành đại ca vừa mới ra ngoài.” Ngâm Lạc Tuyết ngồi ở trên ghế, “Nói là đi chuẩn bị xe ngựa và lương khô, sẽ lập tức trở về.”

Ngâm Vô Sương nghe vậy thì khó hiểu, “Đi xa nhà sao?” Nửa đêm hôm qua nghe hắn nói muốn đi giải sầu, cứ tưởng sẽ đến ngoại ô hay nơi nào gần đây, nào ngờ còn phải chuẩn bị xe ngựa với lương khô.

“Đúng vậy, mấy ngày nữa trong Thành Thiên Thanh có hội chùa, Liên Thành đại ca nói muốn dẫn ngươi đi xem náo nhiệt.” Ngâm Lạc Tuyết giải thích.

Nếu là trước đây, chỉ sợ dù là ai đi nữa cũng sẽ không tin rằng Vô Tuyết Môn chủ luôn lạnh như băng lại có hứng thú với hội chùa. Nhưng sự thật là từ lúc hai người thành thân, Liên Thành Cô Nguyệt vì làm cho y dính chút khói lửa nhân gian đã cùng y tay trong tay đi đến rất nhiều nơi, hội chùa hội đèn lồng hội thi đấu lớn lớn nhỏ nhỏ gì đó đều dạo qua một vòng, mà chắc là vì bên cạnh có người nọ, cho nên Ngâm Vô Sương cũng không từ chối nhiều, thậm chí còn từ từ thích bầu không khí náo nhiệt nhưng mộc mạc này.

Vì thế ngày hôm đó sau khi ăn sáng xong, hai người liền lên xe ngựa rời khỏi Vô Tuyết Môn, đi thẳng đến hướng Thành Thiên Thanh.

4||

Thành Thiên Thanh cách Vô Tuyết Môn không xa, chỉ đi hai ba ngày là đến, khi vào thành trùng hợp gặp một cơn dông, gột rửa không ít khí tức oi bức mấy ngày nay.

Ngâm Vô Sương đứng bên cửa sổ khách điếm, thư giãn gân cốt một chút

“Mệt sao?” Liên Thành Cô Nguyệt từ phía sau ôm lấy y, “Mệt thì ngủ một giấc trước đi, sau đó sẽ dẫn ngươi ra ngoài ăn.”

“Cũng không mệt lắm.” Ngâm Vô Sương tựa vào trước ngực hắn, lười biếng nói, “Đói.”

Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, nghiêng đầu hôn hôn cổ y.

Thành Thiên Thanh có thể xem là thành trấn lớn số một số hai ở Đông Bắc, hội chùa tất nhiên náo nhiệt hơn những nơi khác rất nhiều, vừa lúc gặp được thời tiết mát mẻ hợp lòng người, cho nên có không ít dân chúng và khách qua đường đều tụ tập đến bờ sông, đầu người di động rộn ràng nhốn nháo, muốn nói cũng phải gào to lên mới có thể nghe được.

Liên Thành Cô Nguyệt vốn định dẫn y đến tửu lâu ăn trưa, nhưng Ngâm Vô Sương lại chẳng có hứng thú gì, chỉ tự mình tìm một quán nhỏ nào đó ngồi xuống ăn một chén canh hoành thánh tôm khô, rồi lại ăn thêm bánh ngọt và bánh quai chèo tơ vàng, trước khi đi còn không quên mua một bao ô mai ướp đường phèn, dặn dò Liên Thành Cô Nguyệt phải giữ cho kỹ.(Trời ơi mỹ nhân dễ thương quá đi ><~)

Trên hội chùa có không ít người bán hàng rong, trong đó có một quầy hàng rực rỡ màu sắc, treo không ít hổ vải và thỏ bằng vải hoa, sau khi Liên Thành Cô Nguyệt vô tình nhìn thấy liền vươn tay giữ chặt Ngâm Vô Sương, bình tĩnh chuyển sang hướng khác —— trong nhà có một con thú vải thôi đã chịu đủ rồi, tuyệt đối không thể để cho y thấy nữa, nếu không lỡ thật sự phải mua đầy một giường thì hắn phải ngủ ở đâu đây.

“Bên kia có phải có quầy bán canh đậu xanh không?” Đi một lát, Ngâm Vô Sương cảm thấy có hơi khát.

“Hình như có, vừa rồi có chút ấn tượng.” Liên Thành Cô Nguyệt nhìn thoáng qua, chỉ thấy quán nhỏ phía trước có không ít người vây quanh, có chút chật chội cũng hơi ồn ào, vì thế sau khi dặn dò y mấy câu hắn liền tự mình đi mua. Ngâm Vô Sương buồn chán đứng đợi, dư quang khóe mắt vô ý nhìn thấy một nam nhân đang lấm la lấm lét, lén lút bước đi, nhìn tư thế quả thật chẳng giống người lương thiện chút nào.

Vì thế chờ đến khi Liên Thành Cô Nguyệt bưng hai chén canh đậu xanh về, chỉ thấy dưới góc cây trống không, người đã không biết chạy đi đâu.

5||

Bên cạnh không có quầy hàng cố định, Liên Thành Cô Nguyệt đi hỏi vài người ai cũng nói không thấy, thấy đoàn người xung quanh có muốn chen cũng chen không nổi, nhịn không được mà bắt đầu đau đầu —— cũng không phải lo lắng y sẽ bị ám toán, dù sao ở trong giang hồ này, trị số vũ lực có thể đấu ngang với Vô Tuyết Môn chủ cũng không được mấy người, hắn chỉ cảm thấy cái tính nói đi là đi này của y, rốt cuộc khi nào mới sửa được đây.

Cứ đứng ngây người ở đây cũng không phải cách, nhưng nếu đi rồi, lại sợ Ngâm Vô Sương trở về sẽ không tìm thấy mình. Rơi vào đường cung, Liên Thành Cô Nguyệt chỉ phải bỏ tiền tìm một người qua đường, bảo hắn thay mình đứng chờ ở đây.

“Vị công tử này ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đứng đợi ở đây,không đi đâu hết.” Đi đường cũng có thể gặp được thần tài cho tiền, người qua đường kia tất nhiên rất vui vẻ, liên tục gật đầu đồng ý. Sau khi Liên Thành Cô Nguyệt nói cảm ơn xong cũng không biết phải đi đâu tìm người, chỉ đành không có mục đích đi về phía trước, rồi lại trùng hợp gặp phải một tuồng hát ở hội chùa, vì thế càng thêm nhốn nháo ầm ĩ, đừng nói là tìm người, cả bước đi cũng khó khăn.

Nghĩ chắc Ngâm Vô Sương sẽ không đến những nơi này, Liên Thành Cô Nguyệt trực tiếp thả người nhảy lên, lướt vài bước xẹt qua đỉnh đầu mọi người, đi đến nơi thanh tĩnh, sau khi dân chúng nhìn thấy còn tưởng là nghệ nhân làm xiếc, đồng loạt vỗ tay nhiệt liệt, sôi nổi tỏ vẻ tiết mục này thật là đẹp quá đi, diễn lại lần nữa cũng không sao!

Mặt trời trên trời đã dần lớn lên, Liên Thành Cô Nguyệt tìm một vòng cũng không thấy người đâu, còn khiến mình nóng đến đổ đầy mồ hôi. Người qua đường nọ vẫn còn đứng chờ dưới tàng cây, rất tận chức tận trách, sau khi thấy hắn về còn nhiệt tình phất tay, “Công tử, người ngài tìm vừa mới về đó.”

Liên Thành Cô Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, “Người đâu?”

“Dựa theo lời dặn lúc trước của ngươi, bảo hắn về khách sạn trước rồi.” Người qua đường nói xong lại nhịn không được mà cảm khái, “Vị công tử áo trắng kia thật đẹp, chỉ là có hơi dữ, thật đáng sợ.”

Liên Thành Cô Nguyệt dở khóc dở cười, lại cho hắn thêm chút bạc vụn rồi nói lời cảm ơn, sau đó cũng vòng về khách sạn. Sau khi đẩy cửa vào phòng, vừa lúc nhìn thấy Ngâm Vô Sương đã tắm rửa xong, tóc đen để xõa từ sau bình phong đi ra.

“Lại chạy đi đâu vậy.” Liên Thành Cô Nguyệt thuận tay lấy một tấm khăn to trên bàn tỉ mỉ lau khô tóc cho y.

“Bắt trộm.” Ngâm Vô Sương quả nhiên như người qua đường đã nói, trông có vẻ tâm tình không được tốt.

“Bắt trộm thì bắt trộm, sao lại khiến mình giận đến vậy?” Liên Thành Cô Nguyệt kéo y ngồi xuống giường, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngâm Vô Sương đá rơi hài xuống bò lên giường, xoay người đối mặt vách tường, “Không nói!”

Liên Thành Cô Nguyệt: …

Không nói?

6||

Lại qua một lát, Ngâm Vô Sương nhắm mắt ngủ thật say, Liên Thành Cô Nguyệt đắp chăn lại ch y, sau đó mới đứng dậy ra khỏi khách sạn —— vừa rồi không hỏi ra gì hết, chỉ chịu nói đã báo cho quan phủ, vậy nên hắn chỉ đành tự mình đi một chuyến, xem thử đã xảy ra chuyện gì.

Nghe tiếng hắn ra ngoài, Ngâm Vô Sương vươn tay giận dữ nhéo thú vải, trên mu bàn tay nổi gân xanh.

Nếu để Lạc Tuyết công tử nhìn thấy, nhất định sẽ đã bị kinh hách.

Tuy bộ tộc Liên Thành luôn ở Trường Bạch Sơn không tranh với đời, nhưng từ khi kết thân với Vô Tuyết Môn, trên giang hồ cũng xem như có danh tiếng, cho nên khi tri huyện vừa nghe nói Liên Thành thiếu chủ đến liền vội vàng chạy ra đón tiếp.

“Quấy rầy đại nhân.” Liên Thành Cô Nguyệt nói.

“Thiếu chủ khách khí, nếu không có Ngâm môn chủ nói đừng làm phiền hắn, hạ quan còn muốn tự mình đến khách sạn nói lời cảm ơn.” Huyện lệnh mời hắn đến phòng khách, dặn dò hạ nhân nấu trà thơm loại tốt nhất mang đến.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

Huyện lệnh nghe vậy có chút kinh ngạc, “Ngâm môn chủ không nói với thiếu chỉ sao?”

Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu.

“Là một cái tên tội phạm biệt hiệu Phi Lão Thử, đã trộm cắp lại còn thích tự tay hái hoa.” Huyện lệnh nói, “Chỉ là khinh công không tệ lại am hiểu dịch dung, cho nên quan phủ chưa thể tróc nã hắn quy án.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Sở thích cũng cực kỳ hạ lưu.”

Sở dĩ nói hạ lưu, là bởi vì hắn không chỉ thích nhìn mỹ nhân, còn thích để mỹ nhân nhìn chính mình.

Hôm nay Phi Lão Thử thuận lợi trộm được hai ba túi tiền trên chợ, vốn còn đang đắc ý, định mua chút rượu và thức ăn chúc mừng, ai ngờ lúc ra tiền lại bị người bắt được.

“Giao ra đây.” Ngâm Vô Sương lạnh lùng nhìn hắn, tuy nói trên mặt mang lụa mỏng, nhưng vẫn không giấu được một thân khí chất tao nhã vô song.

Vì thế hái hoa tặc lập tức hưng phấn hẳn lên!

Mỹ nhân!

Đại mỹ nhân!

Thấy hắn không nói gì cũng không bỏ chạy, chỉ chăm chăm nhìn vào mình, trong lòng Ngâm Vô Sương không khỏi sinh ra chán ghét, nhưng không đợ y ra tay, hái hoa tặc đã “soạt” một tiếng cởi quần ra, hạ thân trần trụi đối diện với y, hai mắt lóe sáng.



Cho nên nói không hổ là giang hồ đệ nhất mỹ nhân a, tỷ lệ gặp được biến thái cũng cao hơn người thường rất nhiều.

Ngâm Vô Sương cũng không khỏi có chút ngây người, chờ đến khi hoàn hồn lại, đối phương, đối phương đã bắt đầu tự mình say mê, vì thế y lập tức cảm thấy nổi hết da gà.

Chờ quan phủ nghe được tin tức chạy tới, hái hoa tặc đã sớm bị đánh thành đầu heo, đang nửa chết nửa sống nằm trên bờ biển

Huyện lệnh vội vàng thở dài, “Ngâm môn chủ —— “

“Ít làm phiền ta đi!” Ngâm Vô Sương nổi giận đùng đùng vung tay áo, xoay người trở về chợ.

Huyện lệnh hoảng hồn, sao lại dữ vậy chứ…

7||

Đợi đến khi Liên Thành Cô Nguyệt trở về khách sạn, Ngâm Vô Sương vẫn đang tựa vào nhuyễn tháp, trông có vẻ đăm chiêu.

“Thức rồi?” Liên Thành Cô Nguyệt ngồi xổm xuống trước mặt y, “Muốn ăn gì không?”

“Không có khẩu vị.” Ngâm Vô Sương đặt thú vải dưới thắt lưng, “Ngươi đi ăn đi, ta ngủ tiếp một hồi.”

“Ta vừa mới đến quan phủ.” Liên Thành Cô Nguyệt nói.

Ngâm Vô Sương lãnh tĩnh nói, “Có liên quan gì tới ta.”

“Về sau đừng một mình chạy khắp nơi.” Liên Thành Cô Nguyệt đứng dậy ngồi bên giường, “Ngươi có biết buổi chiều ta ở trên chợ tìm ngươi bao lâu không.”

“Còn sợ ta bị bắt cóc sao.” Ngâm Vô Sương cười như không cười.

“Ta sẽ lo lắng.” Liên Thành Cô Nguyệt dùng ngón cái cọ cọ gò má y, “Không liên quan đến chuyện ngươi có phải là cao thủ không.”

Ngâm Vô Sương hơi hơi nghiêng đầu né đi, bên tai có chút hồng.

Liên Thành Cô Nguyệt ôm người vào trong lòng, cúi đầu còn chưa kịp hôn đã bị Ngâm Vô Sương ngăn lại, “Tên dâm tặc hôm nay thế nào rồi?”

“Bị ngươi đánh gần chết, lại bị ta đánh đến còn sót một hơi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nghe nói ngoại trừ gian dâm bắt người cướp của, hắn còn dính tới án mạng, có chứng cớ xác thực, tám chín phần sẽ vấn trảm vào mùa thu năm sau.”

“Ngươi đánh hắn làm gì?” Ngâm Vô Sương nhíu mày.

“Đánh hắn là nhẹ đó, nếu không phải nể mặt phủ nha, ta đã thiến hắn rồi.” Liên Thành Cô Nguyệt xoay người đè y lên nhuyễn tháp, kề trán mình lên trán y, “Quên đi.”

“Ừ.” Ngâm Vô Sương bật cười.

“Không thì cho ngươi nhìn của ta? Nhìn xong thì quên hết mấy thứ không sạch sẽ đó đi hoàn.” Liên Thành Cô Nguyệt ghé vào tai y thì thầm.

Vẻ mặt Ngâm Vô Sương cứng đờ, nâng chưởng đánh tới.

Liên Thành Cô Nguyệt lắc mình né đi, nhưng không có ý định đứng lên, đáy mắt tràn ngập tình dục xao động.

Ngâm Vô Sương nói, “Ta muốn ăn cơm.”

Liên Thành Cô Nguyệt: …

Ngâm Vô Sương vô cùng kiên trì, “Đói.”

Liên Thành Cô Nguyệt rất đau đầu.

Sau một lát, Ngâm Vô Sương ngồi trong nhã gian, cầm đồ thực đơn lật tới lật lui, tâm tình có vẻ không tồi.

Liên Thành Cô Nguyệt ôm một bình trà lạnh uống điên cuồng.

“Ngươi khát lằm sao?” Gọi món xong, vẻ mặt Ngâm Vô Sương lộ nét khó hiểu.

Liên Thành Cô Nguyệt đáp, “Dập lửa.”

Ngâm Vô Sương bật cười.

“Ngươi cứ tra tấn ta đi.” Liên Thành Cô Nguyệt nghiến răng.

“Ừ, ta cứ tra tấn ngươi đó.” Ngâm Vô Sương dùng ngón tay nâng cằm hắn, mắt phượng khẽ nhếch, “Có ý kiến gì?”

Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, “Không dám.”

Ngâm Vô Sương nhướng mày, vừa định thu tay, ai ngờ lại bị nắm chặt cổ tay. Ngay sau đó, cả người đều bị hắn kéo vào trong lòng.

“Ngươi… ưm…”

Tiểu nhị bưng khay đồ ăn bước lên lâu, chỉ lướt nhìn qua khe cửa rồi lập tức chạy trốn như bị lửa sém.

Này này này này này, rốt cuộc còn cần mang thức ăn lên nữa không.

Đang nói chuyện yên lành lại tự dưng hôn nhau, còn không chịu khóa cửa nữa chứ, thật dọa người.

Trong nhã gian, mặt Ngâm Vô Sương đỏ ửng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Liên Thành Cô Nguyệt cười khẽ, cầm chén rượu kề sát vào môi y, “Phu nhân nếm thử một chút không? Rượu này tên là Mỹ Nhân Túy.”

Ngoài cửa sổ gió nhẹ từng cơn, thổi rơi đầy hoa trên đất.

Hết phiên ngoại 5

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.