Hạ Vệ Thần thấy Diệp Vân Sơ không nói gì, lại cười lạnh một tiếng, hừ nói:
-Diệp Vân Sơ, ngươi tốt nhất là làm theo lời Bản Vương, nếu không Bản Vương cũng không ngại khiến tình lang của ngươi thân bại danh liệt! Nếu ngươi không muốn liên lụy đến tình lang của ngươi, vậy thì ngoan ngoãn
nghe lời đi!
Thân bại danh liệt? Đó cũng không phải điều mà Diệp Vân Sơ muốn, nàng giấu tình cảm của mình với Đông Phương Ngưng ở tận đáy lòng là vì không muốn liên lụy tới chàng, vì nàng sợ Đông Phương Ngưng vì nàng mà thân
bại danh liệt, sợ chàng đoạt thê, trở thành tội nhân thiên cổ. Tuy rằng
Đông Phương Ngưng và Hạ Vệ Thần là bằng hữu tốt, nhưng nàng cũng biết Hạ Vệ Thần là người nói được làm được, hắn kiêu ngạo quá mức, cho dù hắn
không yêu nàng, thậm chí là ghét bỏ nàng, nhưng hắn tuyệt đối không cho
phép kẻ khác tranh giành nữ nhân của hắn.
-Vân Sơ không định khiến điện hạ thất vọng, hy vọng điện hạ cũng là người đáng tin!
Lời này của Diệp Vân Sơ càng chọc giận Hạ Vệ Thần thêm, hắn cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, cắn răng nói:
-Ngươi có thể yên tâm! Chỉ cần ngươi có thể làm được, Bản Vương quyết không nuốt lời!
Sao hắn có thể nuốt lời? Chỉ cần Tuyết nhi trở thành Vương phi của
hắn, hắn cũng không thèm quan tâm tới sự sống chết của nữ nhân này! Nếu
trong lòng ả đã có kẻ khác, vậy hắn sẽ tác thành cho ả! Hắn muốn ả trở
thành trò cười cho cả Đông Ly, muốn ả thân bại danh liệt, cho dù có rời
khỏi điện phủ cũng không thể sống yên ở Đông Ly này! Vậy mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng hắn.
-Một khi đã vậy, một lời đã định, Vân Sơ xin cáo từ.
Nếu đã đạt được thỏa thuận, Diệp Vân Sơ cũng không muốn ở lại lâu, xoay người định rời đi.
Trong lòng nàng hiểu rõ nam nhân này ti tiện tới mức nào, đơn giản là hắn muốn ép nàng tới đường cùng, nhưng nàng tuyệt đối không sợ hãi, cho dù thân bại danh liệt, trở thành trò cười cho cả Đông Ly, chỉ cần có
thể rời xa ác ma này, nàng cũng tình nguyện!
Trong lòng Hạ Vệ Thần tức giận không vui, không biết là vì sự lạnh
nhạt của Diệp Vân Sơ, hay là vì thái độ không chút lưu luyến của nàng,
hắn bỗng nhiên phát hiện mình đang tức giận, mà còn tức giận vì ả đàn bà mà hắn vẫn khinh thường. Thậm chí hắn giận tới mức không thể ngăn cản,
nhưng nghĩ tới Tuyết nhi, hắn vẫn cố nhịn xuống.
Chỉ cần có thể cho Tuyết nhi hạnh phúc, nữ nhân này, sau này có thời gian hắn sẽ đối phó.
Hắn phẫn nộ nhìn bóng lưng của Diệp Vân Sơ, khóe mắt đảo qua đảo lại, bỗng nhiên phát hiện trên mặt đất có một túi hương nhỏ, nhìn thấy vật
ấy, cả giận nói:
-Mang cả thứ gì đó của ngươi đi đi!
Diệp Vân Sơ nao nao, quay đầu, mới phát hiện, lúc nàng bị Hạ Vệ Thần
đẩy ngã, túi hương trên người đã rơi mất xuống dưới đất. Nàng không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Hạ Vệ Thần, cúi người tao nhã nhặt túi hương
lên, theo động tác của nàng, đóa sen tuyết thêu trên túi hương như ẩn
như hiện lộ ra ngoài, trong mắt Hạ Vệ Thần, đúng là vô cùng quen thuộc,
rất chói mắt.
Hạ Vệ Thần không kịp suy nghĩ vội vàng bước lên, một phát bắt được cổ tay Diệp Vân Sơ, giật túi hương lại, tức giận nói:
-Tiện nhân! Ngươi dám trộm túi hương của Tuyết nhi?
Hành động bất thình lình của Hạ Vệ Thần khiến Diệp Vân Sơ hơi sửng
sốt, nàng nhìn hắn khó hiểu, đang muốn nói chuyện thì đã thấy Diệp Vân
Tuyết đột nhiên từ bên ngoài đi tới, nói:
-Điện hạ, cái đó là thiếp tặng cho Vân Sơ, chàng hiểu lầm nàng rồi!
-Điện hạ, vết thương của chàng vẫn chưa khỏi hẳn, không phải đại phu
đã nói chàng phải nghỉ ngơi nhiều một chút, sao chàng lại ngồi dậy?
Thiếp mới rời đi có một lát, chàng liền chẳng nghe lời như vậy.
Hạ Vệ Thần thấy Diệp Vân Tuyết đến, tức giận tiêu tan không ít, hắn dịu dàng nhìn Diệp Vân Tuyết, nói:
-Tuyết nhi, sao nàng lại tới đây? Người nàng còn yếu, không cần đến hầu hạ ta, chuyện này để người dưới làm là được rồi!
Nói xong, Hạ Vệ Thần đi về phía trước, kéo Diệp Vân Tuyết vào trong lòng, lạnh lùng nói với Diệp Vân Sơ:
-Nếu Tuyết nhi đã xin cho ngươi, vậy thì bỏ qua đi! Còn không mau ra ngoài?
Diệp Vân Sơ nhìn túi hương bị Hạ Vệ Thần nắm trên tay, nàng mím môi,
giống như muốn nói điều gì, nhưng sau đó lại nuốt xuống, cúi người hành
lễ với Hạ Vệ Thần, sau đó đi ra ngoài.
Tuy rằng nàng rất thích túi hương kia, cũng không biết vì sao Diệp
Vân Tuyết lại nói như vậy trước mặt Hạ Vệ Thần, nhưng giờ này Hạ Vệ Thần đã bất mãn với nàng, nàng cũng không vì một túi hương mà so đo với hắn. Hơn nữa, túi hương này do chính tay nàng làm, cùng lắm là sau làm một
cái khác cũng được.
Hạ Vệ Thần nhìn bóng lưng Diệp Vân Sơ, trong lòng căm giận như trước. Hắn quay đầu nhìn Diệp Vân Tuyết, hỏi:
-Tuyết nhi sao lại xin tha cho ả?
Hắn cũng chưa phải ngu, lúc nãy Tuyết nhi ở ngoài sao có thể thấy túi hương này? Khẳng định là Tuyết nhi nghe hắn chất vấn ả, mới có thể giải vây cho Diệp Vân Sơ, Tuyết nhi của hắn lương thiện, không muốn hắn
trừng trị ả đàn bà kia, còn vì ả mà tìm cách xin tha, ả đản bà ấy lại
xui Tam hoàng đệ gây khó dễ cho Tuyết nhi, thật sự là đáng giận.
Đối mặt với lời nói của hắn, Diệp Vân Tuyết không trả lời, nàng ta
chỉ nhìn chằm chằm túi hương trong tay Hạ Vệ Thần, trong mắt có sự phẫn
nộ rõ ràng, giống như đang dùng lửa giận thiêu đốt túi hương trong tay
hắn thành tro tàn.
Thấy Diệp Vân Tuyết như thế, lòng Hạ Vệ Thần vô cùng đau xót, hắn
biết, khẳng định là Tuyết nhi vì túi hương này mà nhớ tới hành động thô
bạo của hắn với nàng ta, không bằng cầm thú đoạt sự trong trắng của
nàng, cũng khó trách từ sau khi nàng ta đến Đông Ly không thấy dùng túi
hương này, sự thô bạo của hắn đêm đó đã tạo thành bóng ma tâm lý, khiến
nàng đau khổ. Vậy nên nàng mới không dùng túi hương này, muốn quên đi
chuyện đêm đó.
Nghĩ vậy, lòng Hạ Vệ Thần lại sinh áy náy, hắn ôm chặt Diệp Vân Tuyết trong lòng, giọng nói khàn khàn:
-Tuyết nhi, thật xin lỗi nàng, ta không nên đối xử với nàng như vậy,
ngày ấy, sự thật là ta không thể khống chế nổi bản thân mà ham muốn
nàng, sau cái ngày ở chùa An Quốc ấy, ta luôn luôn tìm nàng, ta biết,
hiện tại bất luận ta có làm thế nào cũng không bù lại nỗi đau lúc trước
của nàng, ta chỉ hy vọng nàng có thể tha thứ cho ta, để ta bù đắp cho
nàng.
Diệp Vân Tuyết không dám tin mà trợn to hai mắt, ba từ “chùa An Quốc” như khiến tinh thần nàng ta chấn động muốn vỡ, không thể đứng thẳng.
Sức lực cả người nàng ta như bị thứ gì đó hút ra hết trong nháy mắt,
người run lẩy bẩy, sắc mắt trắng bệch.
Hạ Vệ Thần thấy nàng ta có phản ứng như thế, trong lòng lại thấy hổ
thẹn, hối hận từ trước tới giờ chưa từng có dâng lên từ nơi sâu nhất
trong lòng, khiến ngực hắn đau nhói. Thật sự tội của hắn không thể tha
thứ được, cũng không muốn nhìn nàng ta khổ sở, nhưng Hạ Vệ Thần đường
đường là nam tử Hán, sao lại dám làm mà không dám nhận kia chứ? Hắn làm
thì hắn nhận, hắn muốn cầu xin Tuyết nhi tha thứ, trước khi nàng ta trở
thành Vương phi của hắn, hắn muốn nàng ta lượng thứ.
-Tuyết nhi, thật xin lỗi, ta biết lần đó đã làm tổn thương nàng, mặc
dù trăm ngàn thứ cũng khó có thể bù lại, nhưng, xin nàng hãy tin ta, ta
thật sự yêu nàng, đêm đó, ta đã yêu nàng rồi, tuy rằng khi đó ta không
thấy rõ dung nhan của nàng, nhưng cảm giác trong lòng không thể lừa được người, Tuyết nhi, tha thứ cho ta nhé? Về sau nhất định ta sẽ yêu thương nàng hết mực.
Lời nói giống như sét đánh, chấn động Diệp Vân Tuyết như muốn vỡ tan ra.