Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi

Chương 11: Trách phạt (1)



Hạ Vệ Thần! Sao hắn lại tới đây? Lãnh cung, tên như ý nghĩa, chính là lãnh cung trong Vương phủ, nơi này là nơi Hạ Vệ Thần vứt bỏ thị thiếp, cũng là chỗ hắn tuyệt đối không đặt chân vào.

Thấy Hạ Vệ Thần phô trương đến vậy, trong lòng Diệp Vân Sơ hơi kinh hãi, nàng sớm biết Hạ Vệ Thần sẽ không để nàng sống dễ dàng nhưng lại không nghĩ đến hắn lại vội vàng tự mình đến đây, tạo thêm nhiều kẻ địch cho nàng.

Bất kính với Vương phi thì tuyệt đối không tha thứ sao? Diệp Vân Sơ nhếch mép nở nụ cười khổ, nàng cũng không ngốc mà tưởng rằng Hạ Vệ Thần có ý tốt giúp nàng, trong lòng Diệp Vân Sơ biết lần này Hạ Vệ Thần tới đây là không có ý tốt, cũng mơ hồ đoán được mục đích của hắn, nhưng không có cách nào ngăn cản.

-Làm sao? Vương phi, ngươi thấy Bổn Vương đang rất không vui sao? Sao không thỉnh an Bổn Vương?

Không đợi Diệp Vân Sơ suy nghĩ thêm, lời của Hạ Vệ Thần như băng đâm vào tai nàng.

Diệp Vân Sơ hồi phục lại tinh thần, phát hiện không biết từ bao giờ mà trước cửa đã có đông nghịt người quỳ dưới đất, tất cả già trẻ lớn bé, lớn nhỏ, nô tỳ hạ nhân trong lãnh uyển, cả các thị thiếp đều đã trong lãnh uyển. Mọi người đều cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất lạnh lẽo.

Nhìn những hạ nhân và những thị thiếp có vẻ mặt oán hận nhìn thẳng nàng, trong lòng Diệp Vân Sơ thấy thấp thỏm bất an nhưng chỉ hiện lên trong nháy mắt, nàng chậm rãi tiến lên, cố tự trấn định, khom người cúi chào Hạ Vệ Thần đang ở xa xa, nhẹ giọng nói:

-Vân Sơ tham kiến Nhị điện hạ.

-Hừ!

Hạ Vệ Thần lạnh lùng nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt lạnh lùng lướt qua mọi người đang quỳ trên mặt đất, một lúc lâu sau thấy hắn lạnh giọng quát:

-Cẩu nô tài các ngươi có biết tội không?

Mọi người bị Hạ Vệ Thần mắng mà không biết lý do, trong lòng mơ hồ không biết làm sao, nhưng thấy vẻ mặt Hạ Vệ Thần nổi giận, trong lòng sợ hãi, rối rít khấu đầu nói:

-Điện hạ bớt giận, nô tài biết tội.

Hạ Vệ Thần hừ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú bỗng trầm xuống, lạnh lùng nói:

-Vương phi ở lãnh uyển, các ngươi dám coi thường, đó là tội chết, Bổn Vương nhân từ chỉ phạt các ngươi mỗi người bị vả miệng một trăm cái, các ngươi có nghe không?

-Nô tài tuân lệnh!

Mọi người có dám nói không? Tiếng nói vừa dứt thì đã nghe những tiếng tay đánh “chát”, “chát” như tràng pháo, đối mặt với tai họa bất ngờ này, những hạ nhân tự vả miệng mình, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Diệp Vân Sơ đã có mấy phần oán hận.

Nhìn mọi người có ánh mắt oán hận nhìn về phía Diệp Vân Sơ, miệng Hạ Vệ Thần nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng như băng, sau đó sắc mặt trầm xuống, quay ra quát những thị thiếp đang quỳ dưới đất:

-Về phần các ngươi, coi rẻ Vương phi, tội nặng thêm một bậc!

Nói xong quay về phía Tiểu Châu cũng đang quỳ, hỏi:

-Lúc nãy là ai bất kính với Vương phi?

Tiểu Châu nhìn thoáng qua trong đám người đang quỳ gối có một cô gái đang run cầm cập, nói:

-Hồi bẩm điện hạ, vừa nãy là Mỵ thị nhân va chạm với Vương phi nương nương, còn nói năng lỗ mãng với Vương phi nương nương!

-Nói năng bất kính với Vương phi, không có chút tôn ti trật tự, phạt đánh mườitrượng!

Hạ Vệ Thần lãnh khốc nói ra, không hề có chút biểu cảm.

Đánh mười trượng! Lời này vừa nói ra thì người Mỵ thị nhân đã mềm oặt sụp xuống mặt đât, lớn tiếng kêu khóc:

-Điện hạ, nô tỳ bị oan uổng, điện hạ…

Đối với lời cầu xin tha thứ của Mỵ thị nhân., Hạ Vệ Thần làm bộ không nghe thấy, gương mặt lạnh lùng, tức giận quát lên:

-Còn chưa động tay?

Thị vệ đứng phía sau Hạ Vệ Thần tiến lên, kéo Mỵ thị nhân ra ngoài, mà Mỵ thị nhân đã sớm khóc lóc ngã xuống đất, không dám cầu xin tha thứ nữa, nhưng lại nhìn về phía Diệp Vân Sơ, ánh mắt càng thêm oán độc, như muốn xé Diệp Vân Sơ thành nhiều mảnh nhỏ, ánh mắt giống như lưỡi dao, làm Diệp Vân Sơ lạnh cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.