Bóng đêm như nước, trên trời hiện lên vầng trăng sáng, vô cùng lạnh lẽo.
Cả viện là một đống lộn xộn, sau khi Hạ Vệ Thần thịnh nộ rời đi, một
đám thị vệ như hổ như sói vào trong viện, đầu tiên là phụng lệnh điện hạ lúc soát tìm thích khác , nhưng ác ý là muốn đập nát bấy tất cả đồ
trong nhà nàng.
Tất cả đồ đạc, kể cả chiếc vòng tay duy nhất mà mẫu thân để lại cho
nàng cũng bị đập nát. Thu Tứ ở trong phòng, nức nở dọn dẹp, mà nàng cả
người mệt mỏi, không biết ra sao, linh hồn của nàng giống như bị vỡ ra
ngàn mảnh vào cái khắc vòng tay vỡ vụn.
Nàng vẫn nhớ rõ, khi mẫu thân mất đi, nàng chạy như điên loạn tới Bộ
Hình, khi tới đó, thấy hai mắt mẫu thân nhắm nghiền, tay vẫn nắm chặt
lấy chiếc vòng. Gương mặt già nua thậm chí còn nở nụ cười. Nụ cười yên
ổn như vậy, nàng chưa bao giờ thấy xuất hiện trên gương mặt mẫu thân.
Nàng biết, thứ mà mẫu thân nắm chặt trong tay không phải là chiếc vòng,
mà là chờ đợi và hạnh phúc cả đời của bà. Đó là thứ tốt đẹp nhất mà bà
để lại cho nàng.
Tất cả những ký ức tốt đẹp, hạnh phúc của nàng đã tan vỡ thành từng
mảnh nhỏ. Nàng không bảo vệ được tính mạng của mẫu thân và muội muội,
cũng không giữ được hạnh phúc từng thuộc về nàng, thậm chí ngay cả vật
cuối cùng mà mẫu thân để lại cho nàng cũng vỡ nát.
Ông trời sao lại tàn nhẫn với nàng đến vậy?
Bên ngoài viện tối đen, nàng cô độc đứng một mình, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người nàng, để lại một bóng lưng cô đơn. Nước mắt tuôn ra như suối, nàng khóc tới mức tâm tê phế liệt, ngực đau tức, nhưng không hề
phát ra bất cứ tiếng nào.
Nàng không cản được vận mệnh, cho dù thế nào cũng không cản nổi.
Lời nói ác độc cuối cùng của Hạ Vệ Thần trước khi rời đi giống như
một cơn ác mộng quay về đầu nàng, giống như lời nói vang vọng từ tận địa ngục sâu thẳm lạnh lẽo thấm sâu vào lòng nàng, truyền tới tứ chi, nàng
giống như người bị ngâm nước, bất kể có gắng sức giãy dụa tới mức nào
cũng khong tránh được sự lạnh lẽo ấy, trơ mắt nhìn tuyệt vọng ập tới
mình, lạnh thấu tim.
-Vô Tâm?
Giống như là ảo giác, Diệp Vân Sơ trong lúc rối bời lại nghe thấy
giọng Đông Phương Ngưng. Giọng của chàng ấm áp, dịu dàng như vậy lại bị
cắt đứt giữa chừng. Nhưng nàng biết tất cả cũng không phải sự thật. Cho
dù là mẫu thân, muội muội, hay là Đông Phương Ngưng, tất cả họ đều rời
nàng đi ba năm trước đây, vận mệnh đã cướp hết tất cả của nàng, cướp hết tốt đẹp, chỉ để lại cho nàng đau thương vô hạn.
Nước mắt rơi xuống như những hạt ngọc, nàng khóc thương tâm, dung nhan như hoa lê thấm mước mưa đau khổ, vô cùng bi thương.
-Vô Tâm, đã xảy ra chuyện gì? Nàng làm sao vậy?
Thấy Diệp Vân Sơ khóc thương tâm như vậy, Đông Phương Ngưng cảm thấy
lòng nhói đau, chàng không quan tâm tới cách biệt nam nữ, đạo lễ ngày
thường, theo bản năng đi tới nắm chặt lấy hai vai nàng, vội vàng hỏi.
Nước mắt trong suốt như ngọc lăn trên dung nhan tuyệt đẹp, Diệp Vân
Sơ như vậy làm cho người khác tan nát cói lòng. Tim giống như bị ngâm
nước lâu ngày, chua xót, đau khổ không thể kiềm chế, như bị bóp chặt,
vắt cho kiệt nước, vô cùng đau đớn.
-Vô Tâm, nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì? Sao nàng lại thương tâm đến vậy?
Thấy Diệp Vân Sơ im lặng không nói, lòng Đông Phương Ngưng càng nóng như lửa đốt.
Diệp Vân Sơ chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vẻ mặt lo lắng của
chàng, nàng lẳng lặng nhìn, nhìn tới thẫn thờ, trong lòng càng chua xót.
Một lúc lâu sau, nàng mới nghẹn ngào, run rẩy, giống như một đứa trẻ, chậm rãi giơ mấy mảnh ngọc vỡ trong tay, run run nói:
-Vòng ngọc vỡ rồi, tất cả đều không gắn vào được nữa….
Lời nói run rẩy, nước mắt thương tâm kia, ánh mắt thẫn thờ trong nháy mắt chiếm trọn trái tim của Đông Phương Ngưng, chua xót giống như từng đợt sóng xô tới, nhấn chìm chàng, phá tan lý trí của chàng. Như trở lại ba năm trước đây, Vãn nhi mà chàng yêu mến run rẩy trong ngực chàng,
khóc nghẹn ngào làm lòng chàng tan nát.
Không thể kiềm chế kích động, chàng kéo nàng vào trong ngực, ôm thật chặt, giọng nói run run an ủi nàng nhẹ nhàng:
-Vô Tâm, đừng khóc, ta sẽ mua một cái vòng tay khác cho nàng….
Lời chàng nói đầy dịu dàng và dỗ dành, giống như che chở cho đứa trẻ
bị thương, Diệp Vân Sơ mỉm cười, trong đầu hiện lên hình ảnh ba năm
trước, khi nàng và chàng gặp nhau trước khi đến chùa An Quốc, nàng cũng
khóc thương tâm như vậy, nàng nhớ rõ hi đó chàng cũng ôm nàng thật chặt, dịu dàng an ủi nàng:
-Đừng khóc, nàng còn có ta….
Lần này cũng như năm đó, nhưng tất cả đã là cảnh còn mà người đã mất. Lòng cảm thấy chua xót, giờ đã lan hết sang tim, giờ khắc này nàng kinh ngạc nhìn chàng, một câu cũng không thốt lên được.
-Vô Tâm, đừng buồn nữa, ta sẽ mua cho nàng cái khác.
Giọng nói của chàng kiên định, trong đôi mắt là nhu tình và ân cần,
nhìn nàng đầy bình tĩnh, dường như muốn nói cho nàng biết, chàng rất
chân thành, nói cho nàng biết quyết tâm của chàng.
Chẳng biết tự bao giờ, vầng trăng đã lặng lẽ biến mất, trên bầu trời
mưa phùn lất phất, Diệp Vân Sơ cứ đứng yên nhìn nam tử vừa quen thuộc
vừa xa lạ này, đôi mắt phủ một lớp hơi nước hiện lên hình bóng tuấn tú
ấy.
Nước mưa làm ướt mái tóc chàng, áo trắng thấm ướt nhưng chàng không
hề tránh, không lùi bước, đôi mắt quen thuộc kia như có lửa nóng. Ngọn
lửa nóng ấy lại rất dịu dàng, vẻ mặt lo lắng, ân cần, đều quen thuộc,
giống như trở về ba năm trước đây, nàng là Diệp Vân Vãn, chàng vẫn là
Đông Phương Ngưng thuở ban đầu.
Mắt nàng hơi nóng lên, giọt nước mắt lớn thấm vào vạt áo. Vẻ tuyệt vọng, đau thương xuất hiện ở đáy mắt nàng, nàng ấp úng:
-Tất cả đều không thể trở về được nữa.
Không thể quay về được, đồ đã mất sao có thể mua lại? Đó là vật duy
nhất mẫu thân để lại cho nàng. Giống như chàng và nàng năm đó, chàng vẫn là Đông Phương Ngưng ban đầu, nhưng nàng đã không còn Diệp Vân Sơ lúc
ấy nữa. Chàng với nàng, đã quá muộn, không thể trở về được.